Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 158: tạm biệt tiểu Thổ




Chương 158: tạm biệt tiểu Thổ

“Tiểu Thổ, ngươi qua đây.”

Sau khi đã hoàn thành việc chế tác khế ước, Thắng liền hướng tiểu Thổ đang ngẩn người một bên hô lớn.

Nghe được Thắng gọi, tiểu Thổ có chút khó hiểu, không biết cha gọi mình lại là để làm gì, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng, tiểu Thổ vẫn là nhanh chóng tới gần.

“Cha gọi con sao?” Tiểu Thổ tò mò.

“Quả trứng này ta đã xoá đi thú tính cùng kí ức về mẹ nó, hiện tại chỉ có phù văn chủ nô. Ngươi xem xét, rồi kí kết thần hồn lên đó nhận chủ, như vậy từ giờ con quái vật trong quả trứng này sẽ thành sủng vật của ngươi.” Thắng đưa quả trứng tới trước mặt tiểu Thổ, ra hiệu cho đối phương nhanh chóng thực hiện kí kết khế ước.

“Ây, không được đâu cha. Tốt nhất là người nên giữ lại nó, đây là một đầu quái vật rất mạnh, có nó, cha sẽ an toàn hơn.” Tiểu Thổ đang không biết lý do tại sao cha lại gọi mình, đến khi biết rõ ràng nguyên nhân, hắn liền trực tiếp từ chối.

Tiểu Thổ là biết rõ, đầu quái vật này nếu mà trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực, với khả năng vượt cấp chiến đấu của mẹ nó cũng đủ thấy tiềm lực tương lai của sâu tử thần vẫn còn trong bọc này.

“Con mẹ nó, ta bảo ngươi làm thì cứ thế mà làm! Lèm bèm làm cái gì, nhanh nên còn chuẩn bị ăn cơm, ta đói lắm rồi.” Thắng trừng mắt nhìn về phía tiểu Thổ, hắn làm cũng chỉ là vì muốn tốt cho tên nhóc này, cũng như giữ được hứa hẹn của bản thân mà thôi, chứ hắn cũng đâu cần thêm một thằng nhóc theo hầu, nếu không phải nghĩ cho tiểu Thổ, hắn đã đập vỡ quả trứng này mà làm món trứng sâu lộn rồi.

“Vị đại ca này, đại vương bảo vậy thì cứ thế mà làm theo đi. Cứ như vậy còn lâu mới được ăn cơm nha. Ôi trời, ta đói quá rồi!” Tiểu Thử xụ mặt ngồi một bên, cái bụng của nó thi thoảng lại đánh ra vài tiếng ục ục.

Đi một chặng đường dài, lúc này bụng đã đói lả, tưởng dừng lại nấu cơm làm một bữa, ai ngờ phải xem cảnh tuồng người đưa, kẻ đẩy, thực khiến tâm chuột có chút sầu a!



“Nhưng...” Tiểu Thổ còn muốn nói thêm gì đó thì bị Thắng chặn họng: “Nếu ngươi không muốn nhận chủ quả trứng này, vậy bọn ta nấu nó cũng được!”

“Phải, phải đại vương, nấu nó luôn a...” Ngồi bên cạnh hai người, Tiểu Thử không biết từ chỗ nào đã lấy ra một cái nồi lớn, háo hức đem quả trứng kia để vào trong nồi, tên này hẳn là tính làm món trứng sâu luộc.

Bộp.

Thắng cầm trên tay một cái roi lớn, quất mạnh vào tay Tiểu Thử, khiến nó đau đớn kêu lên oai oái, sau đó mới hướng mắt về phía tiểu Thổ nhìn lại.

Trước dâm uy của Thắng, tiểu Thổ đành phải hướng quả trứng này ký kết khế ước. Vậy là từ giờ tiểu Thổ đã có cho mình một con sủng vật.

“Được rồi, chúng ta mau chóng nấu nướng để còn ăn cơm, ăn xong còn nghỉ ngơi, lấy sức mà đi đường.” Thắng lấy ra từ trong tiểu thế giới vài đầu cự ngạc, tất cả đã được xử lý từ trước, lúc này chỉ cần ướp chút gia vị rồi cho lên bếp lửa nướng nữa là ổn.

Lùng bùng.

Ngọn lửa nhỏ lay động, đung đưa trong không gian tăm tối rộng lớn như muốn thay ánh mặt trời chiếu rọi nơi đây, ban phát sự sống cùng chút sinh khí, nhưng trái ngược với mong muốn đó, nó lại làm các sinh vật trong này chịu ảnh hưởng mà c·hết đi.

Thắng cùng Tiểu Thử đang ngồi bên cạnh đống lửa, tay cầm xiên thịt lên nướng, còn tiểu Thổ thì ở một bên vuốt ve quả trứng của mình, có thể thấy tên này là rất ưng quả trứng, chỉ là thích lắm còn ngại mà thôi.

“Tiểu Thử, khoảng cách còn bao xa nữa?” Ngồi co một chân trên nền đá mát lạnh, tay cầm xiên thịt lớn, Thắng hướng Tiểu Thử dò hỏi.



“Ực. Đại vương, theo như ta xem xét thì chúng ta còn khoảng bảy đến tám trăm cây nữa là đến rồi... ngoàm...” Tiểu Thử nuốt một miếng thịt lớn, rồi hướng Thắng trả lời, có vẻ như là bị ma đói nhập, vừa trả lời xong liền há mồm ngoạm một miếng thịt lớn khác.

“Còn khoảng tám trăm cây nữa, quá xa, nếu đi đường từ từ như vậy, không ăn không ngủ cũng phải mất hẳn một ngày... nếu sử dụng thiểm quang thuật của Tiểu Thử, có thể rút ngắn thời gian... chỉ là áp lực có chút lớn... thôi kệ, tính sau đi. Giờ ăn cơm cái đã!”

Thắng quẳng mấy cái suy nghĩ này ra sau đầu, cắn một miếng thịt lớn thơm phức đang cầm trên tay, bắt đầu tập trung tinh thần ăn uống.

Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nghĩ lắm chỉ tổn đau đầu, trước mắt cứ no ấm cái bụng, thoải mái cái thân đã rồi tính tiếp.

Ăn uống no say, bọn họ lại tiến vào quá trình tu luyện, chỉ riêng có tiểu Thổ là vẫn còn thức thao láo nhìn chăm chú về phía quả trứng mà thôi, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Không biết phía ngoại giới đã qua bao lâu, là ngày hay là đêm, nhưng khung cảnh nơi đây vẫn chỉ là một màu tối đen, không có sự thay đổi.

Lúc này, Thắng và Tiểu Thử cũng từ trong tu luyện tỉnh táo lại, cảm giác được cơ thể thoải mái, phục hồi hoàn toàn, hai người không hẹn mà cùng rên rỉ một cái ‘thật là sảng khoái ‘.

“Tiểu Thử, nếu sử dụng thiểm quang thuật, ngươi có thể tự do đi dưới thông đạo này hay không?” Thắng hướng Tiểu Thử đang vươn vai bên cạnh mà hỏi.

“Nếu nơi này có ánh sáng, Tiểu Thử có thể dễ dàng dùng thiểm quang thuật để di chuyển, chỉ là nơi đây chỗ nào cũng một màu tối đen, rất khó để thấy được các trướng ngại vật .” Tiểu Thử quả quyết lắc đầu.

Bình thường khi sử dụng thiểm quang thuật, cả cơ thể của Tiểu Thử sẽ được ban cho một tốc độ cực đại, nhưng điểm c·hết người chính là tốc độ phản ứng của nó lại không thể theo kịp vận tốc của cơ thể, bởi thần hồn nó chưa thực sự mạnh để có thể quán thâu, làm chủ cơ thể trong quá trình di chuyển.



Chỉ là mới gần đây, được Thắng truyền thụ cho thiền định pháp, sau đó tu luyện, thần hồn cũng đã trở nên mạnh hơn không ít, và đã có thể làm chủ được cơ thể của bản thân khi thi triển thiểm quang thuật.

Nhưng đó là với hoàn cảnh có thể nhìn thấy và xác định được mọi vật xung quanh cũng như rào cản trước mặt, còn trong trường hợp khắp nơi tối đen như mực thế này thì thật sự là khó, dễ cụng đầu vào vách đá mà c·hết lắm.

Nghe được câu trả lời của Tiểu Thử, Thắng biết không thể trông chờ vào con chuột này, đành từ bỏ ý định sử dụng thiểm quang thuật của Tiểu Thử để đi đường.

Mọi người lại bắt đầu chuẩn bị quá trình nấu cơm, lấp đầy cái bụng của mình.

Cơm nước xong xuôi, cơ thể cũng căng tràn năng lượng, Tiểu Thử liền hoá về bản thể chờ đợi Thắng leo lên, tiếp tục cuộc hành trình đi về phía dưới thông đạo.

Nhìn thấy một bên tiểu Thổ vẫn ôm khư khư quả trứng để ấp, như một mụ gà mái sợ mất con, Thắng thật sự không còn gì để nói, trông cu cậu còn có ý định vác theo trứng lớn đi đường, Thắng đành hướng tiểu Thổ mở lời.

“Tiểu Thổ, ta thấy chúng ta nên dừng lại tại đây, ngươi có cuộc sống riêng của ngươi, ta có cuộc sống riêng của ta. Mỗi người đều có một hướng đi riêng biệt cho mình, nên từ nay không cần thiết phải đi theo ta, hãy theo đuổi con đường riêng của mình.

Quả trứng này chính là món quà cuối cùng ta tặng ngươi, hãy thay ta chăm sóc nó, bảo vệ nó cho tới khi nó thực sự mạnh mẽ hơn ngươi. Vì thế đừng tiếp tục đi theo bọn ta nữa, ở lại đây, chăm sóc quả trứng này ...”

“Cha...” Tiểu Thổ có chút xúc động, hướng Thắng hô một tiếng.

Thấy Thắng nói như vậy, tiểu Thổ biết người đàn ông này đã kiên quyết, khó có thể thuyết phục, nên chỉ có thể ngậm ngùi nhận mệnh.

Thắng chỉ mỉm cười hoà ái, vỗ lên đầu nhỏ của tiểu Thổ, dù tên này đã là lão quái vật hơn năm trăm tuổi, nhưng trước mặt Thắng vẫn chỉ là một tên nhóc con mà thôi.

Nói lời tạm biệt với tiểu Thổ, Thắng liền quả quyết quay người rời đi, không tiếp tục nhìn lại thân ảnh bé nhỏ này... lần này tạm biệt, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, có thể... là không bao giờ.