Chương 159: thế giới dưới lòng đất?
Cùng tiểu Thổ tách ra, Thắng tiếp tục ngồi trên lưng Tiểu Thử hướng về phía dưới đi tới.
Càng đi xuống, âm khí cũng ngày càng nặng, cảm giác lạnh lẽo cũng lan tràn khắp thân, nhưng có hoả cầu phía trên đỉnh đầu trôi nổi, mọi hơi lạnh cũng bị xua tan sạch sẽ.
Nơi này quả thực như là thiên đường cho những người tu luyện thần hồn như hắn, chỉ quanh quẩn tại đây vài ngày, thần hồn của hắn đã lên tới cấp tông sơ kỳ, hiện tại hắn có tự tin không cần đến Tiểu Thử hỗ trợ, vẫn có thể đánh g·iết một đầu cấp quân chủ đỉnh phong.
Dù trong quá trình đi đường không gặp được kì bảo gì, nhưng việc thần hồn tăng tiến nhanh đến vậy, cũng làm Thắng cảm thấy thoả mãn rồi.
Cứ vậy, suốt cuộc hành trình,Thắng ngồi an vị trên lưng Tiểu Thử mà tu luyện, còn việc đi đường thì hoàn toàn phó mặc cho Tiểu Thử thích đi thế nào thì đi, nghỉ tại đâu thì nghỉ, mọi tập trung của hắn chỉ đổ dồn vào phệ hồn pháp cùng thiền định.
Trải qua vài lần dừng chân, nghỉ ngơi dưỡng sức, cuối cùng hai người cũng tiến gần tới điểm cuối cùng, nơi mà Tiểu Thử cảm nhận được có thiên tài địa bảo tồn tại.
“Đại vương, chúng ta đến nơi rồi.” Tiểu Thử dừng tại một góc cua trong thông đạo, từ nơi đó vậy mà có xuất hiện vài tia sáng rực rỡ phát ra.
Đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Thắng liền tỉnh táo lại, cảm nhận cơ thể đã mạnh hơn trước, hắn có chút vui vẻ.
Sau mấy ngày đi đường vừa rồi, nhờ vào việc phục dụng lượng lớn thịt cự ngạc cùng chăm chỉ tu luyện thần hồn mà cả linh hồn lẫn thể xác của Thắng đã đồng bộ, cả hai đều đã tiến vào cấp tông trung kì.
Lúc này Thắng mới để ý tới, phía trước hai người, nơi góc cua của cái hang đang có lượng lớn ánh sáng hắt vào, chiếu sáng một mảnh.
“Ánh sáng? Sao một nơi sâu đến hàng ngàn mét lại có ánh sáng? Hay là chúng ta đã đi lên mặt đất?... Tiểu Thử, mau tới đó xem nào.” Thắng khó hiểu, vội thúc giục Tiểu Thử mau chóng tiến tới xem rõ thực hư.
Tiểu Thử vội theo lời của Thắng, nhanh chóng di chuyển tới góc cua đó, bên phải góc cua là một cái cửa hang lớn, nơi đó đang có ánh sáng rực rỡ chiếu vào đây, không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thử liền mang theo đại vương nhà mình phóng ra ngoài.
Vừa chui khỏi cửa hang, cả hai liền lập tức bị lơ lửng trên không.
“Cái này... là vực thẳm!!!”
Nhìn xuống dưới chân, Thắng thấy một vách vực rộng lớn không thấy đáy, nơi đó có rất nhiều cây cối mọc lên rậm rạp, tất cả bọn chúng đều rất kì dị, thay vì mọc hướng lên trên, bọn chúng lại mọc thẳng một góc 90 độ.
Đang tính vận dụng thời không pháp tắc để an ổn cơ thể, tránh bị rơi đến thịt nát xương tan thì cái vách đá dựng đứng này lại xuất hiện một lực hút cực lớn, hút hai người trở lại, dán cơ thể lên trên vách đá dựng đứng này.
Không kịp phản ứng, Thắng liền bị lực hút tác động, cơ thể cứ vậy đánh lên bề mặt vách đá một cái bịch.
Phải đến khi ổn định lại thần chí, quen dần với lực hút nơi này, Thắng mới ngồi dậy mà đánh giá xung quanh.
“Đây... không phải là vách đá, mà là mặt đất...” Thắng đưa tay sờ sờ lên phía bề mặt thô ráp của nền đất, nơi đó đang có một vàI đầu giun nhỏ cựa quậy.
Đúng vậy, nơi này không phải là vách đá như Thắng tưởng tượng, trái lại, nó là một bề mặt dựng đứng có lực hút.
Không, nói đúng hơn đây chính là mặt đất, chỉ là sự tồn tại của nó khác biệt với lực hút tại phía trong hang động mà thôi, có thể nói, nơi này là một đầu không gian khác.
Thắng ngồi trên mặt đất, đưa mắt nhìn ngó xung quanh, từ tư thế hiện tại của bản thân, hắn càng khẳng định trong lòng mình, đây chính là một phương thế giới khác tại dưới lòng đất, bởi phía trên đỉnh đầu bọn họ lúc này không hề có mặt trời tồn tại, mà thay vào đó chính là những hình ảnh đất đá khô cằn, giống hệt với sa mạc sahara, đang trị vì tại phía trên đỉnh đầu.
Tuy khoảng cách tầm nhìn là quá xa, nhưng với thiên nhãn thông, hắn có thể mờ ảo thấy được nơi đó.
Xung quanh vùng không gian này không hề có cái gọi là chân trời, bọn chúng hoàn toàn bị bao phủ bởi lượng lớn đất cát, đây giống như đang tại phía trong của một khối cầu lớn.
Nhìn lại cửa hang mà bọn họ mới từ phía trong đi ra, nơi đó trông không khác gì một cái hang lớn dưới lòng đất.
“Đại vương, ta cảm nhận được thứ đó đang tại phía trước chúng ta...” Tiểu Thử ngửi ngửi, hướng về phía Thắng đang mải mê ngắm nhìn khung cảnh mà báo cáo.
Nghe được lời nói của Tiểu Thử, Thắng liền lập tức tỉnh hồn, vội vàng đứng dậy đi về phía Tiểu Thử, sau đó quen thuộc mà nhảy lên tấm lưng to lớn an vị.
“Đi, chúng ta tới đó!”
Cả hai tiếp tục hướng phía trước đi, tiến vào khu rừng rậm rạp kì lạ trước mặt.
Cây cối nơi đây không hề to lớn, chúng chỉ cao tới tầm ba mươi mét, không hề phô trương, đồ sộ đến hàng trăm mét như phía trên mặt đất mà Thắng từng gặp.
Càng tiến vào sâu, Thắng dần phát hiện có nhiều loài sinh vật quen thuộc xuất hiện.
“Mẹ nó, là hươu??? Thời điểm này đã có hươu?” Thắng kinh ngạc nhìn về phía một đầu động vật có v·ú, phía trên đỉnh đầu là một cặp sừng gai góc đồ sộ.
Còn đang mải nhìn đầu hươu này thì bỗng phía trong rừng lao ra một đàn lợn rừng hung dữ, bọn chúng to lớn như chiếc bán tải, lông bờm dựng ngược, cùng đôi răng lanh sắc nhọn hướng phía trước đang ầm ầm lao tới chỗ Thắng và Tiểu Thử.
Nhìn khí huyết từ chúng thoát ra, Thắng thấy bọn này chỉ mới cấp linh sơ kì.
Thắng chỉ hừ lạnh một tiếng, xong sau đó đưa tay ra “không gian pháp tắc, trói buộc” cả lũ lợn rừng đang hùng dũng lao tới thì bị đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển.
“Thu!” Thắng lại hô lớn một tiếng, sau đó thu toàn bộ lũ lợn rừng này vào trong tiểu thế giới của mình.
Lũ lợn rừng lúc này nhìn thấy khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, liền sợ hãi, hoảng loạn kêu éc éc.
Phía ngoại giới, Thắng và Tiểu Thử không còn bị cản đường, liền tiếp tục hướng về phía trung tâm của khu rừng tiến vào.
Đi không được bao xa, hai người lại bị một đầu hổ lớn tập kích.
Thân nó cao đến hai mét, hình thể to con, chắc nịch, tứ chi tráng kiện uy mãnh cùng cặp nanh dài quặp xuống đầy bén nhọn.
Vừa nhìn thấy đầu hổ lớn này, Thắng liền kinh ngạc hô lên một tiếng: “Một con hổ răng kiếm!”
Thật sự là kì quái, mấy loài động vật có v·ú như hổ răng kiếm, lợn rừng... đều phải đến mấy chục triệu năm sau chúng mới xuất hiện, vậy mà lúc này, ngay tại nơi đây Thắng lại nhìn thấy bọn chúng.
Gào!
Hổ răng kiếm uy mãnh lao về phía Thắng và Tiểu Thử, nhăm nhe muốn xơi tái cả hai.
Thắng không nói năng gì, chỉ sử dụng pháp tắc trọng lực hướng đầu mãnh hổ này đánh tới, gấp 3 lần trọng lực gia trì, khiến đang hung mãnh lão hổ lập tức lồi mắt há mồm nằm bè bẹp tại chỗ, mồm rên ư ử.
“Chỉ là một con mèo nhỏ bé, mới đạt cấp sư đỉnh phong mà cũng dám đánh chủ ý lên đầu bọn ta, thực là gan lớn bằng trời.” Thắng lạnh lùng ngồi trên lưng Tiểu Thử, nhìn về phía lão hổ đang sợ hãi run rẩy tại mặt đất.
“Đại vương, làm thịt nó a..” Tiểu Thử thèm rỏ dãi nhìn hướng hổ răng kiếm.
“Vậy thì chúng ta dừng chân tại đây, chất bếp làm món thịt hổ xào xả ớt...” Thắng từ trên người Tiểu Thử nhảy xuống, tiến về phía thức ăn đang nằm.
Tiểu Thử cũng vội vàng biến về nhân dạng, bắt đầu đi tìm củi khô để tiến hành chất bếp.
“Nhìn đầu mèo lớn này thịt rất săn chắc, hẳn là thịt rất ngon và dai, cơm ăn cùng cũng rất tốn, cần phải nấu nhiều chút gạo không tý nữa thiếu cơm a!” Tiểu Thử hí hửng thầm nghĩ.
Cũng không mất bao lâu, Thắng đã hoàn toàn hoá kiếp cho lão hổ, trước khi đi, hắn còn tụng một bài kinh siêu độ đây.
Tiểu Thử lúc này cũng đã chuẩn bị đầy đủ cơm nước, chỉ cần thịt hổ hoàn thành là bọn họ có thể phục dụng.
Một lúc sau, hai nồi cơm lớn cùng một chảo thịt và vài xiên nướng đã được xếp ra ngay ngắn, gọn gàng.
“Um, thật ngon...” Tiểu Thử cắn một miếng thịt hổ, đôi mắt long lanh sáng rực hướng đại vương nhà mình hô.
“Tất nhiên, đấy là ta còn thiếu chút gia vị, nếu không ngươi ăn chỉ có quắt tai lại mà thôi.” Thắng ha hả cười, gắp vài miếng thịt hổ lên miệng nhai ngấu nghiến.
Tuy hương thịt thật là thơm, nhưng năng lượng từ trong đầu lão hổ này lại không lớn, không đủ để Thắng và Tiểu Thử phục hồi năng lượng chứ đừng nói đến vấn đề đề thăng cấp bậc, nhưng không sao, ngon miệng là được rồi.