Chương 168: Nỗi niềm của thiên đạo wolf, đâu ai hiểu được!
“Nguyên Anh, ngươi đã tiếp quản được toàn bộ nơi này?”
Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên Thắng quan tâm chính là tình hình của thế giới dưới lòng đất, nên vừa mở mắt, hắn đã lập tức hướng Nguyên Anh dò hỏi.
“Bản, bản thể. Nơi này đã hoàn toàn thuộc về ta quản lý...” Nguyên Anh có chút kinh hãi trả lời.
Hung lệ từ trong mắt Thắng phát ra làm Nguyên Anh thực sự sợ hãi, cái cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn nuốt làm tên này run rẩy.
“Được rồi...” Thắng gật đầu coi như đã hiểu, sau đó quay người phất tay, gọi Quỷ Ma hai người cùng con cháu của chúng ra ngoài.
“Từ giờ nơi này chính là nhà của các ngươi.” Thắng không mặn không nhạt mà hướng hai người Quỷ Ma bàn giao.
Như bình thường cặp đôi này sẽ có chút cợt nhả, hí hửng đùa nhau, nhưng không hiểu sao lúc này nhìn sắc mặt cùng khí thế từ đạo tổ, cả hai không hẹn mà run rẩy, cúi gầm mặt dạ vâng.
Thắng không phải hoàn toàn trở thành người khác, chỉ là lúc này trở nên nghiêm nghị, thiện tính trong người bị ẩn đi dẫn tới hung tính bộc lộ, tâm tính hơn thua trội hơn nên luôn cố tình thả ra uy áp của hủy diệt, khiến cho những người tiếp xúc gần hắn đều phải chịu áp lực mà dẫn tới sợ hãi.
“Ta tạm thời sẽ ở bên kia bế quan vài ngày, từ giờ cho tới lúc ta hoàn thành tu luyện, phá quan mà ra thì đừng cho kẻ nào tới gần phiền nhiễu. Nếu có kẻ nào trái ý, đừng trách ta không nhắc trước!” Thắng lạnh lùng nhìn Quỷ Ma hai người rồi chỉ tay về phía một hang đá to lớn.
“Dạ, đệ tử đã biết...” Hai người Quỷ Ma lập tức cúi người hành lễ.
Đã nhắc nhở xong, Thắng liền lập tức hướng về phía hang đá đi vào, Quỷ Ma hai người cũng lẽo đẽo theo sau, tiến tới cửa hang thì mới dừng lại.
Hai người là tính gác trực tại đây luôn, phòng bọn con cháu ngu dốt đi nhầm đường, dù biết tộc nhân của mình bình thường rất là nghe lời, nhưng biết đâu bên trong lại có thằng liều? Để đề phòng bất trắc, cứ toạ trấn ở đây là an toàn nhất, tránh cho việc không như ý muốn phát sinh.
Nhìn bóng lưng của đạo tổ dần khuất sau bóng tối, Quỷ Ma hai người mới thở nhẹ một hơi thì thầm.
“Bỗng dưng thấy đạo tổ thực là đáng sợ...”
“Phải, không biết lý do làm sao...”
Cứ vậy, cả hai cứ ngồi bên ngoài mà xì xào, đoán già đoán non, còn Thắng lúc này thì hoàn toàn mặc kệ chúng.
Sau khi bản tính hắc ám của hắn chiếm thế chủ đạo, cảm giác thèm khát sức mạnh càng tăng cao, lúc này, hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để bản thân mình có thể biến mạnh.
Và lần này hắn là muốn thôn phệ Dạ Hoàng để tăng cường thần hồn, dựa theo tính toán, hắn chỉ cần thôn phệ một phần ba thần hồn tên này là có thể đột phá từ cấp sư đỉnh phong, tiến vào cấp tông đỉnh phong viên mãn.
Thắng là muốn một mạch tăng cấp, nhưng vì nhục thân không thể tích trữ quá nhiều thần hồn, trong khi đó thân thể hắn mới là cấp tông sơ kì viên mãn mà thôi, giới hạn cao nhất của thần hồn là cấp tông viên mãn, cho nên trước mắt tạm thời như vậy đã, đợi ra khỏi đây, đi săn lượng lớn hung thú thôn phệ, kéo nhục thân tăng cấp là có thể tiếp tục cắn nuốt thần hồn Dạ Hoàng.
Tiến vào trong hang sâu, Thắng bắt đầu ngồi xuống tĩnh toạ, hướng thần hồn vào trong sâu xa của tiềm thức, nơi giam cầm Dạ Hoàng cùng tên thiên đạo wolf.
Lúc này phía trong đang có một trận quát tháo.
Thiên đạo wolf: “Gào, Con mẹ nó, là ngươi! Chính vì ngươi mà ta mới bị nhốt tại trong này... con mẹ ngươi, giúp người là được rồi! Đang yên đang lành tự nhiên nhủ lòng mến tài làm con mẹ gì? Rồi bắt lão tử làm thiên đạo, giờ hay rồi, giờ bị nhốt tại đây không biết khi nào mới ra... gào hú hú...”
“Ngươi có câm mồm hay không tên bạch nhãn lang này! Nếu không có ta giúp đỡ thì liệu ngươi có còn sống được đến bây giờ? Ngươi đúng là một kẻ không có nhân nghĩa, vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang. Ngu dốt chó!” Dạ Hoàng lúc này rất là tức giận, cái tên chó c·hết này, tưởng cứu nó một mạng, cho nó làm thiên đạo là một đại ân, ai ngờ giờ nó quay sang cắn càn.
Thiên đạo wolf nghe vậy càng thêm tức giận, nó há to miệng chó gào hú: “Gâu, gâu, gào hú... tên khốn kh·iếp, cả nhà ngươi dòng họ ngươi mới là bạch nhãn lang.
Lão tử anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong, hoa nhìn phải ghen, quỷ nhìn phải sợ, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, các nàng chó cái... à không, các mỹ nhân cẩu cẩu, cùng các đại tỷ cẩu nương, và muôn vàn cẩu mẹ đơn thân vài lứa đang ngoài kia chờ ta thị tẩm đây!!!
Con mẹ nó, cuối cùng nhìn xem, vì báo đáp công ơn cũng như bị ngươi lừa dối, đã khiến cho toàn bộ cẩu nương cùng các mỹ phụ cẩu cẩu mất đi một cẩu nam tuyệt thế! Ta nhổ vào cái gì nhân nghĩa, ta vốn là cẩu a, không phải cái gì con người, đem nhân nghĩa nói với một con chó? Tên ngu ngốc, gấu hú!!!”
Sau khi chửi Dạ Hoàng một tràng, cẩu nam tuyệt thế liền tựa vào thành sắt, tủi thân khóc nức nở, càng nghĩ đến nhân sinh, nó càng thêm buồn tủi, ở đời có ai giống như hắn, trong khi các bạn đồng trang lứa đang tam thê tứ th·iếp, quần thảo từ bờ ruộng này, sang bờ ruộng kia thì hắn lại bị nhốt một chỗ, lúc trước tại phía ngoài thì liên tục ăn cơm chó, tuy không thơm nhưng ít ra còn vui mắt, hiện tại thì hay rồi, bị nhốt tại nơi quanh năm suốt tháng toàn là bóng tối khiến hắn sắp bị tự kỉ rồi.
Không dám xỉ vả Thắng, nhưng xỉ vả tên trước mặt này thì là được nha, nên khi vừa mới tỉnh dậy, phát hiện đối phương chính là người lừa mình vào con đường thiên đạo, tên wolf chi tộc này không tiếc nước bọt mà sủa loạn gâu gâu.
“Gấu hú... đại cẩu ta...” Thiên đạo wolf còn đang tính khóc than gì đó thì một thanh âm quát mắng to lớn trấn nh·iếp khiến tên này lập tức dừng lại than vãn.
“Câm mồm!!!” Vừa tiến vào trong tiềm thức, đã bị một lượng lớn âm thanh oang oang làm Thắng ung ung cái đầu, liền lập tức quát lớn.
Nghe được tiếng quát, cả hai tên tù nhân liền quay đầu sang nhìn, khi thấy người tới là Thắng, không biết từ đâu, phía sau mông của tên wolf chi tộc này vậy mà biến ra một cái đuôi chó lớn phe phẩy, miệng thì hè hè rên lên ư ử như một đầu chó ngoan mừng rỡ khi thấy chủ về.
Thắng không thèm để tâm đến tên thiên đạo này, bởi cái hình ảnh này hắn là thấy mấy lần rồi. Nhanh chân bước tới song sắt nhốt Dạ Hoàng, Thắng lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Không thèm nói một lời, hắn liền đưa tay tóm vào cổ tên người không ra người, quỷ không ra quỷ này nhấc lên, Phệ Hồn pháp cũng theo đó huy động hướng Dạ Hoàng cắn nuốt.
Cảm nhận thần hồn đang liên tục bị sói mòn, Dạ Hoàng chẳng thể làm gì khác ngoài sợ hãi há mồm hét lớn, nhưng toàn bộ nơi đây đều là không gian của Thắng, nên Dạ Hoàng chỉ có thể bất lực dãy dụa trong hoảng sợ mà thôi.
Phía bên kia thiên đạo wolf đã sợ đến đái cả ra quần, hắn là rõ ràng tên nhân loại này đang cắn nuốt thần hồn của người từng cứu hắn.
Còn tại sao hắn biết Thắng đang cắn nuốt thần hồn đối phương? Thì tất nhiên là hắn nhìn thấy có một thân ảnh bạo long khổng lồ đang điên cuồng cắn xé thần hồn của Dạ Hoàng rồi, hình ảnh đồ sộ, kinh khủng như vậy đập vào mắt mà không biết nữa thì đúng là chỉ có mù thôi.
Thiên đạo wolf sợ hãi, chui vào một góc của song sắt, hắn đưa ngón tay lên cắn cắn để tránh bản thân sợ quá mà phát ra tiếng, rất sợ đối phương chú ý tới mình.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thắng cũng hoàn tất việc cắn nuốt thần hồn Dạ Hoàng, thần hồn của hắn lúc này đã lên tới cấp tông đỉnh phong viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là tiến vào cấp quân chủ, sánh ngang cấp với Dạ Minh khi xưa, không, phải nói là mạnh hơn Dạ Minh rất nhiều.
Sau khi bị Thắng thôn phệ một phần ba thần hồn, Dạ Hoàng đã không còn sức lực như trước, hiện tại hắn đã trở nên hư nhược, yếu đuối hơn xưa.
Thả xuống thần hồn Dạ Hoàng, Thắng không thèm nhìn đến lần hai, liền quay người rời khỏi tiềm thức.
Với Thắng lúc này, Dạ Hoàng chỉ như tài nguyên cho bản thân thôn phệ tu luyện, không hơn không kém.
*p/s: Cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện.