Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

chương 169: rời đi




chương 169: rời đi

“Đạo tổ...”

Thấy Thắng từ bên trong đi ra, Quỷ Ma hai người lập tức cúi người kính cẩn.

“Được rồi, các ngươi đi làm việc của mình đi...” Thắng xua tay, đuổi Quỷ Ma hai người rời đi.

“Đạo tổ, người đã bế quan tận năm ngày, hẳn là chưa ăn uống gì! Hay là để đệ tử sai người làm chút đồ ăn cho người dùng...” Quỷ tiên hơi cong người về phía Thắng.

“Thôi, khỏi rườm rà. Ta cũng không có ý định nán lại nơi này quá lâu, chuẩn bị rời đi nơi đây, các ngươi có việc gì thì đi làm đi, đừng quản ta...”

Thắng lắc đầu xua tay, liền nhanh chân rời đi, hiện tại hắn đang có một số việc cần làm.

Nhìn bóng lưng của đạo tổ đi xa, Quỷ Ma hai người mới dần thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cái áp lực suốt năm ngày của cả hai cũng được hạ xuống, tâm tình biến đến nhẹ nhàng hẳn.

Cả hai cũng không tại nơi này quá lâu, liền lập tức hướng quỷ tộc đi tới xem xét, đã năm ngày bọn họ đứng đây canh cửa, không biết tình hình tộc nhân xây dựng nơi ở mới ra sao, nghĩ tới phương thế giới rộng lớn này chính là địa bàn tương lai của chính mình, hai người Quỷ Ma lòng tràn đầy phấn khích mà hướng trung tâm quỷ tộc phóng đi.

“Thiên đạo, lõi nghịch chuyển mà tên Dạ Hoàng kia sử dụng để chuyển đổi mặt đất nằm ở đâu?”

Thắng thông qua tâm linh tương thông liên lạc với Nguyên Anh, hỏi về thứ mà tên Dạ Hoàng đã sử dụng khi trước để tiến vào lòng đất này.

Sau khi cắn nuốt một phần thần hồn của Dạ Hoàng, Thắng cũng biết được cái thứ gọi là lõi nghịch chuyển này rất là quan trọng, nằm trong một bộ phận chuyển đổi năng lượng của con tàu thời gian mà Dạ Vũ lái tới đây.

Theo như một chút thông tin từ Dạ Hoàng, thì thứ này có thể giúp cho con tàu thời gian nghịch chuyển, đảo chiều giúp cho chiếc phi thuyền này thoát khỏi dòng thời gian để du hành.

Và trước khi đi, tên Dạ Hoàng này đã âm thầm đánh cắp lõi nghịch chuyển trong con tàu, đem tới đây để đảo lộn không gian, khiến toàn bộ khu rừng nhiệt đới rậm rạp của châu phi bị đưa xuống nơi này.



Hắn không biết tại sao Dạ Vũ lại không phát hiện ra lõi nghịch chuyển đã bị Dạ Hoàng đánh cắp, nhưng hiện tại khi biết tầm quan trọng của thứ này, hắn là không thể bỏ qua, cứ phải cầm theo, phòng khi Dạ Vũ thực cần tới nó, hắn sẽ đưa lại cho nàng.

“Bản thể, thứ đó ngay tại trong hang động mà ngươi vừa bế quan...”

Sau một lúc sử dụng thần nhãn để quan sát toàn bộ không gian tại nơi đây, Nguyên Anh lập tức hướng Thắng báo cáo.

“Vậy sao, thế ta lại phải quay lại nơi đó rồi...”

Biết được vị trí, Thắng lập tức quay trở lại cái hang động vừa rồi mà mình mới rời đi, tiến vào bên trong tìm kiếm lõi nghịch chuyển.

Thắng sử dụng thiên nhãn thông nhìn vào trong không gian tăm tối, hắn thấy có một khối hình hộp to bằng lòng bàn tay đang bị vất một góc trơ trọi.

“Hẳn là thứ này chỉ dùng được vài lần, nên tên kia mới vất lăn lóc như vậy...” Thắng tiến vào bên trong rồi nhặt nó lên thầm phỏng đoán.

Cũng chẳng ở lại quá lâu, vừa lấy được thứ cần thiết, hắn liền lập tức rời đi

Lần này hắn là muốn đi một thông đạo khác, nó nằm tại đối diện, phía bên kia của thế giới này, nơi có lượng lớn sa mạc ngự trị đang che giấu đi một đầu thông đạo to lớn không kém gì thông đạo bên này.

Vừa rồi sau khi hỏi về lõi nghịch chuyển, Thắng cũng nhân tiện hỏi về hệ thống hang động ngầm tại nơi đây, hướng đi lên mặt đất, dựa vào thần nhãn, Nguyên Anh đã chỉ cho hắn biết hang động tiềm ẩn này.

Được biết, cái hang động này là thông một mạch tới một châu lục khác tại phía nam, không còn trong khu vực của châu phi nữa.

Thắng dựa theo chỉ dẫn của Nguyên Anh dễ dàng tìm tới cái hang động ngầm này.

Khi vừa thả mình rơi vào trong hố sâu, hắn liền lập tức bị lộn nhào, bởi lực hút nơi này đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Thắng gọi ra Tiểu Thử, lại tiếp tục cuộc hành trình.



Tiểu Thử khi vừa ra ngoài, liền thấy đại vương nhà mình có chút khác khác, trở nên hơi trầm lặng, tính khí cũng dễ dàng nóng giận nên nó không dám chêu chọc như trước, chỉ có thể an phận, đại vương chỉ đâu thì đánh đó, không dám ba hoa bốc phét như lúc đầu.

Thời gian thấm thoát trôi qua, sau năm ngày đi đường, Thắng cùng Tiểu Thử cũng đã thành công thoát khỏi thông đạo đen tối.

Kì lạ là suốt thời gian đi tại trong hang động rộng lớn đó, Thắng lại không hề phát hiện sự tồn tại của đầu sâu tử thần nào, mà thông đạo cũng được cái thoáng mát nên cũng không có gì bất thường sảy ra.

Hai người lúc này đang đứng tại cửa hang, khung cảnh xung quanh là một khu rừng rậm rạp bạt ngàn, với những thân cây không gọi là quá lớn đang xen kẽ nhau chỉ thiên, dưới bề mặt là thảm thực vật phong phú, với những bụi gai lớn nhỏ mọc tua tủa, phía trên các tán lá là những hạt nước lớn, hẳn là nơi đây từng có một trận mưa đi qua.

Thi thoảng còn ngửi thấy một cỗ hương vị của đất, thơm ngát của những cây cỏ xung quanh, nhưng vì nó khá là ẩm ướt cho nên dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu khi có mặt tại nơi này.

Theo những gì mà Thắng nhìn thấy, hắn đoán tám chín phần mười nơi đây là một rừng mưa ôn đới, bởi chỉ có rừng mưa ôn đới mới có hiện trạng mọi thứ xung quanh đều ẩm ướt, không khí có chút thất thường như vậy.

Mượn tạm thần nhãn của Nguyên Anh, Thắng bắt đầu nhìn toàn bộ vùng đất rộng lớn này.

“Châu nam cực?” Thắng kinh ngạc hô lên.

Theo như hắn nhớ, châu nam cực chính là một vùng đất rộng lớn bị bao phủ bởi những lớp băng dày đặc, cùng khí hậu khắc nghiệt, được coi là lục địa lạnh nhất địa cầu.

Nhưng nhìn thời tiết cũng như khung cảnh nơi đây, châu nam cực hẳn là vì chưa hoàn toàn tách khỏi khối lục địa úc nên mới còn khí hậu cùng hệ thống sinh thái của rừng mưa ôn đới.

Thắng cùng Tiểu Thử bắt đầu tiến vào trong khu rừng, hướng phía tây nam mà đi.

So Với rừng mưa nhiệt đới thì rừng mưa ôn đới có cấu trúc đơn giản hơn với tối đa chỉ tới hai tầng cây gỗ, vòm lá trong rừng mưa ôn đới cao đều nhau, nhưng chiều cao của vòm lá trên cùng lại thấp hơn so với rừng mưa nhiệt đới cho nên khi di chuyển, Tiểu Thử cùng Thắng đều gặp chút khó khăn.



Để dễ dàng đi đường, Tiểu Thử đành phải hoá hình người, cùng Thắng cuốc bộ.

“Đại vương, ta cảm nhận được có bảo vật!” Tiểu Thử đi phía trước, như cảm nhận được gì, nó đánh mũi ngửi ngửi, sau đó hướng Thắng báo cáo.

Nghe vậy Thắng liền lập tức dừng bước, nhìn về phía Tiểu Thử hỏi: “Bảo vật? Nơi nào?”

Đối với hắn lúc này, nhanh chóng tăng nhanh thực lực bản thân mới là chân lý, chỉ cần có cơ duyên tồn tại, hắn sẽ không tiếc giá nào mà đi tới c·ướp về.

“Bên đó, đại vương...” Tiểu Thử vội chỉ tay về hướng nam, nơi khí lạnh đang dần nồng đậm theo phạm vi đi vào.

“Đi, chúng ta tới đó xem sao!”

Khi xác định được vị trí, Thắng liền lập tức hướng bên đó di chuyển, Tiểu Thử tại phía sau cũng vội vàng lẽo đẽo theo sau.

Gào, gào.

Những tiếng gào rú kinh thiên từ phương nam truyền tới vang vọng trời đất, khiến Thắng cùng Tiểu Thử đang đi đường cũng phải dừng lại nghe ngóng.

“Nhanh, nơi đó hẳn thực có bảo vật!” Thắng vội vàng hướng Tiểu Thử thúc giục, sau đó liền nhanh chóng hướng nơi phát ra âm thanh phóng đi.

Theo như phán đoán của Thắng, tiếng kêu gào này hẳn là do hai con hung thú cao cấp đang điên cuồng đánh nhau, như vậy sẽ có hai trường hợp diễn ra.

Một là nơi đó thực có đồ vật quý giá, và thứ đó đã đến thời điểm thu hoạch nên hai đầu hung thú này mới đánh nhau, gào thét tranh giành bảo vật.

Hai là bọn này có xích mích, vì lãnh thổ mà t·ấn c·ông, chém g·iết nhau tranh giành địa bàn.

Nhưng đối với Thắng, cả hai trường hợp này đều có lợi cho mình, dù cho là trường hợp nào thì hắn cũng thực vui vẻ tiếp nhận.

Theo như sự dao động của âm thanh từ bọn này phát ra, hẳn đều là cấp hoàng sơ kì đổ lên, nếu đi tới thôn phệ hai đầu hung thú này, chắc chắn nhục thân của hắn có thể đột phá đến cấp quân sơ kì, vì vậy lần này hắn là không thể bỏ qua.

Nhanh chóng cùng Tiểu Thử đi tới nơi đó.

*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện!