Chương 170: Đảo hư không
Cả hai thoăn thoắt di chuyển trong khu rừng rậm rạp, luồn lách qua những thân cây lá kim dựng đứng, chẳng mấy chốc hai người đã tới một vùng đất thoáng đãng, xung quanh cây cối cũng đã thưa đi rất nhiều.
Lúc này tại trung tâm, đang có hai thân ảnh khổng lồ lao vào nhau cắn xé, sức mạnh từ chúng phát ra làm cho đại địa phải liên tục chấn động, rung chuyển.
Cây cối xung quanh vốn đã thưa thớt, nay lại bị hai đầu hung thú khổng lồ này đánh nhau ảnh hưởng mà bị san phẳng không còn một mống.
Thắng cùng Tiểu Thử im lặng, đứng dưới một gốc cây tuy không quá lớn nhưng lại vừa đủ để che thân hai người.
“Là hai con hung thú cấp hoàng đỉnh phong!” Thắng hơi híp mắt nhìn về phía trung tâm của mảnh đất trống.
Hình thù của chúng rất kì lạ, tuy có đôi chút giống với khủng long bạo chúa nhưng lại có nhiều nét với loài kỳ nhông hiện đại, tứ chi đều to lớn tráng kiện, phía dưới của những chiếc móng là những móc câu dị thường sắc nhọn, cùng một cái đuôi rắn dài chín thước, tính tổng thể chiều dài hẳn là mười bảy thước gì đấy, một kích cỡ tầm trung tại cổ đại.
Chỉ thấy lúc này bọn chúng đều đang mang thương tật đầy mình, hơi thở cũng nặng nề không kém, hoàn toàn cho thấy hai đầu quái vật này đã dần kiệt sức.
“Đại vương, bọn chúng đều đã b·ị t·hương nặng, có ra tay luôn hay không?” Nhìn cả hai đang dần mất đi sức chiến đấu, Tiểu Thử đứng bên cạnh Thắng mở miệng dò hỏi
Theo như nó thấy, với tình trạng hiện tại của hai con quái vật này, chỉ cần đại vương cùng nó nhân lúc đối phương không để ý, dùng tốc độ cực nhanh áp sát, sau đó tung toàn lực công kích chắc chắn sẽ tiễn được hai đầu quái vật này đi tây thiên.
“Tất nhiên là phải ra tay rồi...”
“Vậy ngài hãy leo lên lưng ta nhanh lên, sau đó dùng cái gì thủ lý kiếm chém g·iết bọn chúng...” Tiểu thử nhanh chóng hoá về bản thể, hướng Thắng thúc giục.
“Ngươi làm cái gì?” Thắng đứng một bên, tỏ vẻ khó hiểu nhìn đầu chuột lớn này.
“Còn làm gì a, tất nhiên là xuống tiêu diệt hai đầu súc sinh kia rồi.” Tiểu Thử có chút mờ mịt nhìn đại vương nhà mình, bình thường đều là như vậy diễn biến, đại vương sẽ leo lên lưng mình ngồi, sau đó dùng chiêu thủ lý kiếm gì đó công kích, thành công quá trình săn g·iết a! Nhưng sao lần này đại vương lại không hề tỏ thái độ muốn ra tay a? Thật khiến Tiểu Thử không thể theo kịp suy nghĩ!
“Không cần phải rắc rối vậy, để chúng ra tay...”
Sau đó Thắng gọi ra Kim Long cùng Hoả long, ra hiệu cho bọn nó nhanh chóng xử lý hai đầu cự thú ngoài kia.
Hiện tại việc cần thiết là nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, làm gì có thời gian mà chơi mấy trò đánh đánh, g·iết g·iết! Có trợ thủ mạnh mẽ thì việc gì phải tự thân ra tay? Chỉ có bản thân khi trước không có việc gì để làm, đú đởn muốn thử nghiệm cuộc sống nhân sinh nên mới làm ra mấy trò con bò, hiện tại có mục đích rõ ràng, hắn là không rảnh thò tay vào mấy việc thế này.
“Mau chóng xử lý mấy con quái vật dưới kia, nên nhớ, đừng đốt cháy chúng!” Thắng hướng hai đầu dực long ra lệnh.
Trước khi chúng đi, không quên dặn dò một hai, hắn là sợ hãi tên này dùng quá sức, khiến năng lượng trong thịt của hai đầu quái vật đó sẽ bị theo đó mà tiêu tán đi, như vậy sẽ bất lợi cho hắn phục dụng.
Tiếp nhận được chỉ lệnh của Thắng, Kim Long cùng Hoả Long lập tức hướng về phía vùng đất trống vọt tới, hai đầu hung thú bên dưới như cảm nhận được gì, bọn chúng liền dừng lại t·ấn c·ông, nhao nhao hướng phía bên này nhìn lại.
Khi thấy có hai tên khủng bố đang lao vọt về đây, hai đầu hung thú này vốn đã trải qua một trận đại chiến, thương thế đầy người, khó mà tiếp tục chiến đấu, nên vừa thấy Kim long và Hoả long xuất hiện chúng ngay lập tức từ bỏ, quay người chạy trốn.
Nhưng Thắng sao có thể cho chúng được toại nguyện, hắn đã ngay lập tức truyền tin cho hai đầu dực long phải bắt bằng được đối phương. Thứ hắn cần nhất lúc này chính là thịt và thịt của hung thú cấp cao, để bọn chúng đi dễ dàng thi đúng là có quỷ.
Gào gào.
Chỉ thấy hai đầu dực long gào lên vài tiếng, sau đó bay nhanh, chặn đường lui của hai con quái vật cấp hoàng đỉnh phong này.
Vốn đã trọng thương từ trước, thể lực cũng hao hụt nhiều, không những thế Kim Long cùng Hoả long đều không phải là kẻ yếu nhược gì, nên chưa đầy một phút, cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ, đem xác của hai đầu hung thú về trước mặt Thắng.
Tiểu Thử ở bên cạnh nước mắt tuôn trào, nếu đại vương nhà nó mà làm theo hướng này từ sớm, thì hành trình thám hiểm của bọn họ có phải là nhẹ nhàng hơn không, cứ nghĩ lại mấy cảnh điên cuồng vận chuyển pháp tắc, cùng đại vương song kiếm chiến đấu, thật khiến nó nhức nhối cả người.
Hiện tại, nó là thích đại vương bây giờ hơn, tuy không cợt nhả như trước nhưng được cái không phải động tay chân chiến đấu, thật là thoải mái an nhàn...
Nhìn hai cái xác to lớn trước mặt, Thắng không vội xử lý mà hướng Tiểu Thử bên cạnh dò hỏi: “bảo vật mà ngươi nói, nó nằm ở đâu?”
“Nó tại phía trên thưa đại vương.” Tiểu Thử đưa tay chỉ hướng thương khung.
“Tốt, vậy ta sẽ lên đó xem là thứ gì tốt, ngươi ở lại đây xử lý chỗ thịt này, đợi ta quay về thì dùng bữa!”
Nói rồi Thắng lập tức nhảy lên mình Kim long hướng thương khung bay đi, để lại Tiểu Thử đang nghệt mặt tại chỗ.
Con mẹ nó, Tiểu Thử vẫn là thích đại vương như xưa a!
Lần này theo Thắng chỉ có Kim long, Hoả long hắn để nó ở dưới cùng Tiểu Thử, phụ giúp việc nấu cơm.
“Kim long, bay về hướng đó...” Thắng ngồi phía sau, đưa tay chỉ về phía mà Tiểu Thử vừa nói.
Gào!
Kim long gào lên một tiếng, sau đó bay vọt về phía trước, tới nơi Thắng chỉ điểm, tốc độ cực nhanh khiến mái tóc dài quá vai của hắn phất phới trong gió.
Chẳng mất bao lâu, cả hai đã bay qua tầng trời thứ hai, đang tiến vào tầng trời thứ ba, nơi không khí dần loãng.
“Đó là...” Thắng kinh ngạc nhìn về thương khung, nơi tầng trời thứ tư đang có một hòn đảo nhỏ trôi nổi tại đó.
“Mau, tiến vào nơi đó.” Thắng lập tức chỉ đạo cho Kim long hướng nơi đó tiến vào, một nơi kì lạ như vậy, hẳn là có thiên tài địa bảo hạ lạc.
Kéc, kéc!
Vừa tới phạm vi chưa tới trăm mét, Thắng và Kim long đã nghe thấy rất nhiều tiếng kêu quái dị từ phía trên đảo phát ra, từ nơi đó Thắng có thể nhìn thấy một đàn đầu hung cầm đang điên cuồng bay loạn, phía trên móng vuốt sắc nhọn đó có vài đầu dực long đang bất lực dãy c·hết.
Bọn hung cầm đang t·ấn c·ông lũ dực long có hình thể to lớn, lông vũ đầy mình, chiếc mỏ thì quắp lại như ưng, cùng cặp ưng trảo sắc nhọn bên dưới, thi thoảng lộ ra chút phong mang, vừa nhìn, Thắng đã nhận ra chúng chính là loài hung cầm khủng bố mà hắn từng thấy trước đây, tại khu vực gần với cánh rừng phía đông mà hắn ở.
Khi đó, loài hung cầm này cũng cùng với dực long chiến đấu ác liệt như vậy, chỉ là lúc bấy giờ chỉ có hai con riêng lẻ mà thôi, không tụ thành bầy như bây giờ.
Kim long vừa đưa Thắng bay lên đến hòn đảo hư không này, liền phát hiện ra đàn dực long đang bị một đàn hung cầm t·ấn c·ông, nếu như là sinh vật khác, nó sẽ không thèm để ý vào cuộc chiến này, nhưng xuất phát từ huyết mạch chảy trong thân, nó cảm nhận được đàn dực long đang bị t·hảm s·át này chính là đồng tộc của mình.
Nhìn thấy đồng loại bị g·iết c·hết không thương tiếc, khiến nó trở nên rất tức giận hướng thương khung gầm rú. “Gào!!!”
Tiếng rú đầy hung mãnh, kèm theo đó là uy áp của cấp hoàng đỉnh phong khiến toàn bộ hung cầm sợ hãi dừng lại chém g·iết, bắt đầu hướng về một phương khác bỏ chạy.
Cơn tức giận đang cuồn cuộn trong lòng, sao nó có thể thả bọn hung cầm kia đi dễ dàng, chỉ thấy lúc này Kim Long tích tụ một lượng lớn long tức, sau đó thả ra, bắn về phía lũ hung cầm đang bay.
Kim lôi hai hệ pháp tắc bá đạo gia trì, khiến toàn bộ đàn hung cầm đó tan tác, có lượng lớn hung cầm không thể né tránh mà nhao nhao bị trúng chiêu, thi nhau rơi xuống đại địa, trông như một cơn mưa chim, có vài con may mắn thoát c·hết, sống sót rời khỏi nơi đây, thục mạng chạy về phía xa chân trời.
Không quên để lại vài tiếng hót oanh minh, như đang muốn nói cho Kim long biết.
“Con mẹ nó đợi đấy, bố mày về gọi người! Tu bi không tình yêu!!!”
*p/s: các đạo hữu a, cầu đề cử, cầu đánh giá nha!!! Cảm ơn rất nhiều!