Chương 171: Dực long
Sau khi đuổi đi lũ hung cầm, toàn bộ dực long trên đảo đều hướng đây bay tới, nhao nhao kính cẩn hạ người.
Hẳn là vì cảm nhận được uy thế của Kim long, nên xuất phát từ trong tiềm thức phục tùng kẻ mạnh của chúng nên mới ngoan ngoãn như vậy.
Nhìn xung quanh đảo hư không lúc này, toàn bộ đầu dực long còn tại chưa đến nổi trăm đầu, la liệt rải rác trên mặt đất xác c·hết còn nhiều hơn là lũ đang sống kia, hẳn là sau trận chiến vừa rồi, dực long là thua thảm bại, nếu không phải có Kim long phát ra uy thế khủng bố, thì tộc đàn dực long này c·hết chắc rồi.
Lúc này trong tộc đàn đi ra một đầu dực long, to lớn hùng dũng, nhưng trên thân của nó lúc này lại mang thương tật đầy mình, nhìn v·ết t·hương chi chít, Thắng đoán được tám chín phần đây hẳn là con dực long chiến đấu với bọn hung cầm kia nhiều nhất đi, nhìn trên thân cả thương cũ lẫn thương mới, dù hiện tại có chút ác tâm hắn vừa nhìn cũng phải hít một ngụm khí lạnh.
Chờ đã... Thắng nhìn chằm chằm vào đầu dực long này, hắn càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, chưa thể nhớ ra đã gặp con dực long này ở đâu...
Lúc này con dực long đó hướng Kim long hai người vọt tới, cứ vậy mà dang rộng đôi cánh da thú của mình ôm trọn cái bụng phệ của kim long. Vì đã diễn hoá thành một đầu chân chính long tộc châu âu, nên hình thể cùng cái bụng cũng to ra không ít.
Đúng rồi! Thắng võ ót một cái, hắn lúc này đã hoàn toàn nhớ ra được đối phương, đây không phải con dực long nào khác lạ, nó chính là đầu dực long mẹ khi trước đã cùng đầu hung cầm kia đánh nhau sống c·hết bảo vệ mấy quả trứng, sau đó bị hắn nhân cơ hội trộm mất.
Hiện tại lại gặp mặt, thật khiến có chút nhớ lại năm xưa.
Thắng thật có chút quái lạ rồi, sau hơn năm xa cách, Kim long vốn đã diễn hoá hoàn toàn, không còn có điểm gì là cùng dực long thuận mắt, thế mà vừa gặp, đầu dực long mẹ kia liền nhận ra, thật khiến hắn thấy kì lạ.
Không lẽ là tâm linh tương giao? Huyết mạch kêu gọi? Hắn thực không biết a!
Nhìn Kim long lúc này cũng đang xúc động, ôm đầu dực long mẹ kia vào lòng, khiến Thắng càng khẳng định hẳn là có thứ gọi là tâm linh ruột thịt tồn tại.
“Cảm ơn ngài đã mang con ta về đây...”
Đang yên lặng nhìn cảnh hai mẹ con nhận nhau, bỗng một tiếng nói từ trong đầu oang oang làm Thắng giật mình tỉnh hồn, đưa mắt nhìn lại thì thấy đầu dực long kia vậy mà nhân tính hoá, hướng mình cúi đầu.
“Là thần giao cách cảm!” Thắng lập tức đoán ra thủ đoạn của đối phương.
Nhìn khí huyết dao động mới chỉ cấp quân chủ đỉnh phong, vậy mà có thể nhân tính hoá, lại còn có thể sử dụng phép thần giao cách cảm, thật khiến Thắng bất ngờ.
Nên nhớ, quái vật bình thường dù tiến vào cấp quân thì cũng chỉ là được khai chút linh trí mà thôi, như Tiểu Thử tuy lanh lợi hơn hung thú cùng loài, nhưng lúc còn tại cấp quân nó lại không hề có khả năng này, bọn họ giao tiếp là thông qua phù văn chủ nô, còn đầu dực long trước mặt, Thắng không hề nhìn thấy một sợi pháp tắc nào, hoặc thiên phú nào quấn thân, như vậy để đối phương có thể sử dụng khả năng này, thì chỉ có thể đã phục dụng được một thiên tài địa bảo nào đó.
“Ngươi tốt! Ta là Thắng, là...” Thắng đang định hướng đầu dực long này giới thiệu một chút, tính thêm mắm thêm muối về quá trình mình bắt gặp kim long, tránh đầu dực long này suy nghĩ nhiều mất thiện cảm...
“Ta đã biết ngài là ai, thưa đạo tổ! Tiểu Kim đã nói cho ta biết rồi...” Dực long mẹ rời thân Kim long, hiền lành nhìn về phía Thắng.
Nghe được dực long lời nói, hắn là có chút chột dạ, cảm giác như bản thân đi trộm đồ mà bị đối phương bắt được tại trận vậy.
“Cảm ơn ngài đã cứu con ta khỏi bọn ác điểu, nuôi dưỡng nó thành một đầu mạnh mẽ dực long. Ta không có gì quý giá, chỉ có những thứ này để đền đáp mà thôi...”
Nói xong đầu dực long mẹ này liền lấy ra một chi hoa tươi thơm ngát, bên còn có vài đầu pháp tắc ẩn hiện, đủ thấy thứ này thực là thiên tài dị bảo.
Thắng lúc này còn đang não động, miên man suy nghĩ đây, cứ tưởng đối phương sẽ nghĩ mình là kẻ đã trộm trứng, không ngờ lại được coi là kẻ cứu trứng khỏi bọn ác điểu, thế là cái nồi đen này vô tình là bọn hung cầm kia gánh a, vậy cũng tốt, có hiểu lầm này hắn cũng không cần phải phí nước bọt giải thích.
Còn đang mê man suy nghĩ thì bỗng thấy dực long lấy ra một chi hoa tươi, Thắng liền phục hồi tinh thần nhìn chăm chú vào bông hoa trước mặt này.
“Đây là?” Thắng tò mò hướng dực long mẹ nhìn lại.
“Ta không biết thứ này là gì, nhưng nó đã giúp cho ta và một số tộc nhân được khai thông linh trí. Trong tộc lúc này chỉ còn một chi, nếu ngài không chê có thể nhận lấy nó...” Dực long mẹ càng nói, nhân tính càng hiện rõ ra ngoài.
Bảo vật a, hắn là kẻ tham tài, vốn đã nhiễm tại trong máu, sau lần bản ngã hắc ám chiếm trọn toàn bộ tâm trí, lòng tham của hắn là vô bờ, nên hiện tại thấy có báu vật, hắn mà không thu thì thật có lỗi với bản thân.
“Được rồi...” Thắng nhanh tay thu bông hoa kia vào trong tiểu thế giới, rất sợ đối phương đổi ý thu bông hoa này về.
“Cảm ơn vì ngài đã tới đây, ta muốn hướng ngài tổ chức một hồi yến tiệc.” Dực long như sợ một bông này là không đủ, vội hướng Thắng tỏ ý muốn mời khách.
Nhưng Thắng liền ngay lập tức từ chối, bởi bên dưới kia Tiểu Thử đang nấu cơm chờ hắn về đây.
Hai mẹ con lần đầu tiên gặp nhau, không lỡ rời xa ý tứ, thấy vậy, hắn liền mời đầu dực long này xuống dưới trại lửa của mình, nhân tiện cho nàng gặp lại hai đứa còn lại.
Tuy hiện Thắng đã hoàn toàn là ác niệm trong đầu, nhưng không phải là hoàn toàn mất nhân tính như lũ ác ma cứ gặp người là g·iết, có chút ác niệm mà làm càn, trái ngược hoàn toàn, hắn vẫn là có nhân tình thế thái.
Người ta nói, âm dương đều là cân bằng, trong âm có dương, trong dương có âm, thì trong tính cách ác thiện cũng vậy, bên trong cái ác chắc chắn có nhân tính tồn tại, chỉ là nó bị che mờ mà thôi.
Nên khi nhìn thấy hai đầu dực long này hạnh phúc gặp nhau, tâm tình hắn lại có chút nhộn nhịp, nhớ về gia đình mình... cũng lâu rồi, tính ra là hơn một năm hắn chưa gặp gia đình, cha mẹ đây... không biết họ lúc này như nào...
Theo chân Thắng cùng Kim long, dực long mẹ cùng hai người đi xuống địa điểm mà Tiểu Thử đang chất bếp nấu cơm.
Khi thấy Hoả long tại, dực long mẹ lại không kìm được xúc động, vội hướng tên to xác này ôm vào, dù là ngông cuồng nóng tính như Hoả long, khi thấy mẹ mình thì vẫn là oa oa khóc lớn mà thôi.
Vì để cả ba mẹ con đoàn tụ, Thắng liền gọi ra Thủy long.
Khi thấy con cái mình đứa nào cũng trở nên bá đạo, hung mãnh dị thường, dực long mẹ không kìm được nước mắt mà sụt sùi khóc, khiến Thắng ở bên cạnh thầm nghĩ: “Thực là nhân tính...”
Một người, một chuột với ba đầu rồng ngồi quanh bếp lửa, thưởng thức món thịt mà Tiểu Thử chế biến, cùng dực long mẹ tâm sự.
Thăm dò vài câu, cuối cùng Thắng cũng biết tại sao đầu dực long này lại xuất hiện ở đây.
Nơi này vốn là vùng đất, thánh địa của dực long tộc, là nơi sinh sống của toàn bộ dực long trưởng thành.
Loài bọn chúng có một đặc điểm, đó là cứ mỗi khi đến kì sinh sản, sẽ đi nơi khác tìm một cái tổ cự đại, nơi tồn tại mấy loại thần kì dị thảo để đẻ trứng, nuôi ấp, khi dực long con vừa đủ tuổi có thể bay, dực long mẹ sẽ đưa chúng di cư một chặng đường dài về nơi này sinh sống.
Nhưng sau khi bảo vệ được trứng khỏi đầu ác điểu kia, đầu dực long mẹ này liền như mất toàn bộ thế giới của mình, nó liền truy tìm bọn hung cầm kia t·ấn c·ông, nhưng vì khi đó yếu nhược, chỉ có một mình nên phải bay về nơi này sớm hơn dự tính.
Vô tình mang theo lũ ác điểu tới tận đây, khiến cho cả tộc đàn dực long rơi vào thế vạn kiếp bất phục, có thể nói, kẻ khiến cho toàn bộ tộc đàn bị như vậy là có lỗi của nàng.
*p/s: Cảm ơn mọi người đã đọc truyện, nếu thấy hay và hợp gu, xin cho một đánh giá và đề cử truyện!