Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 172: Cầu khẩn




Chương 172: Cầu khẩn

Đang thưởng thức đồ ăn, nhìn xem bốn mẹ con nhà dực long quây quần đầm ấm, bỗng phương xa, tại phía đảo hư không có vài đầu dực long đang điên cuồng bay về đây gào thét.

Tất cả mọi người vội dừng động tác, hướng mấy đầu dực long này nhìn lại.

Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã toàn bộ tiếp đất, ngã nhào ra đất.

Lúc này Thắng mới nhìn rõ, trên người bọn chúng vậy mà xuất hiện lượng lớn thương thế, tất cả đều bị xé rách mảng lớn thịt sau thân, như bị một thứ gì đó sắc bén cứa vào vậy.

Kéc, kéc.

Đầu dực long mẹ vội lao tới bên cạnh mấy con dực long ngã nhào dưới đất kêu lên vài tiếng.

Trong khi còn đang lo lắng cho lũ dực long này thì phía trên cao, đang có một đàn hung cầm to lớn phiêu phù tại không trung, ngay trên đỉnh đầu của nhóm người Thắng.

“Đó là...” Thắng hơi híp đôi mắt lại, nhìn về phía một thân ảnh to lớn đang bay trước bầy ác điểu này.

Chỉ thấy nó to lớn gấp ba lần đồng bạn, sải cánh rộng gần trăm mét, toàn bộ lông vũ dày đặc, cùng những chiếc móng vuốt sắc nhọn của mình đang phiêu phù tại phía trước.

“Mẹ nó, là cấp giới toạ!!!” Thắng kinh hãi thô tục một câu.

Giới toạ là một cấp độ phải nói là rất khủng bố trong một thế giới, đối phương chỉ kém mỗi thiên đạo mà thôi, nhưng với khả năng của mình, nó vẫn là bá đạo, tồn tại giống như thần minh, đứng trên hàng vạn sinh linh tại thế giới đó.

Lúc này mấy con ác điểu vừa chạy trốn khi trước đang bay phía trên đỉnh đầu đều kêu lên oác oác, trông có vẻ khá là hả hê, “Lũ thằn lằn ngu dốt, chuẩn bị c·hết đi!” ý tứ.

Nhìn lũ sinh vật thấp kém bên dưới, đầu ác điểu cấp giới toạ này lộ ra một ánh mắt khinh thường, sau đó nó liền thả ra uy áp của bản thân, khiến cho toàn bộ sinh vật nơi đây phải chịu một áp lực khủng bố.

Tất cả mọi sinh vật xung quanh đều rơi vào sợ hãi, nhất là Thắng đám người, đứng đầu sào, là mục tiêu chủ yếu của đầu hung cầm này nên áp lực chịu là lớn nhất.



Kim long, Thủy long cùng Hoả long tuy đều cố gắng pháp ra uy áp cấp hoàng, nhưng đều không ăn thua với đầu hung cầm này, bọn chúng ẩn ẩn có khuynh thế khụy xuống, bởi áp lực từ giới toạ thả ra là rất lớn, cấp hoàng không thể chống lại được.

Tiểu Thử phía sau lúc này đã sợ hãi nằm rạp trên mặt đất, run rẩy liên hồi.

“Hừ!!!” Thắng hừ nhẹ, toàn thân thả ra uy áp của hủy diệt chi lực.

Sức mạnh của giới toạ chính là có thể sử dụng pháp tắc của phương thế giới này, được gọi là chủ của một giới, sau thiên đạo.

Còn hủy diệt của Thắng là một loại tối thượng pháp tắc, nó nằm ngoài vũ trụ, thuộc về thần sức mạnh.

Uy áp của nó toả ra chính là sự c·hết chóc, thôn phệ, tham lam, tà ác... không cần biết người sử dụng pháp tắc này mạnh hay yếu, nhưng riêng về độ phô trương khi thả ra uy áp của loại sức mạnh này thì nó là đẳng cấp rồi!

Ta không thể cắn nuốt ngươi, nhưng ta thể hiện ra bản thân là có thể cắn nuốt ngươi nha!

Chính vì thế, dù là thiên đạo khi đứng trước uy thế của hủy diệt chi lực cũng phải gọi lớn hai tiếng ba ba, chứ đừng nói đến chỉ là cấp giới toạ, hoàn toàn không thể chiếm ưu thế khi đối đầu với uy áp của hủy diệt chi lực.

Uy thế của hủy diệt pháp tắc vừa thả ra, đầu hung cầm kia còn đang dương oai diễu võ liền như một đầu kê kê sợ hãi rụt cổ.

Trên người Thắng, nó cảm nhận được sự điên cuồng, tà ác, một loại cảm giác c·hết chóc lan tỏa ra toàn thân khiến nó rùng mình, bất giác lông tơ phía sau lưng cũng theo đó dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

Éc éc éc!!!

Không cần phải nói nhiều, nó lập tức co cẳng bỏ chạy, hướng phương xa lao đi.

Lũ hung cầm bên cạnh thì đầu đầy hỏi chấm, không hiểu lão tổ nhà mình bị sao mà lại hoảng sợ bỏ chạy, tốc độ như bị tào tháo đuổi thế kia, tuy không biết tại sao nhưng khi thấy lão tổ quay người bỏ chạy, bọn chúng cũng ráo rác đập cánh đuổi theo, để lại lũ dực long còn đang ngẩn ngơ tại chỗ.



Vừa rồi khi thả ra uy áp hủy diệt, Thắng chỉ tập trung vào đầu hung cầm giới toạ kia, nên toàn bộ hung thú xung quanh đều không thể cảm nhận được loại uy áp này.

Bay được một khoảng cách khá xa, thấy đối phương không đuổi theo, đầu hung cầm này mới thở ra một hơi, nhìn phía sau, cứt chim không biết từ khi nào đã tuôn ra òng ọc.

Nó không cảm thấy mất mặt hay xấu hổ gì cả, nó chỉ cảm thấy vui vẻ mà thôi, nó còn đang cảm thấy may mắn, khi thoát khỏi nơi đó đây.

Bởi vừa rồi khi đối mặt với Thắng, nó có thể cảm nhận được 1001 c·ái c·hết của bản thân, và tất cả đều là c·ái c·hết đến không còn tý xương nào để lại, cho nên nó mới sợ hãi mà thục mạng bỏ chạy như vậy, cũng may đối phương là không có hứng thú đuổi theo, nếu không cái mạng chim già này cũng không sống được mấy hồi.

Nó cứ vậy mà vui vẻ bay về một nơi xa mà không biết rằng, thứ vừa doạ nó chỉ là một tên nhân loại cấp tông mà thôi, nó chỉ cần tiện mồm há ra, đớp một cái rồi nuốt... là chẳng có gì phải sợ hãi... chỉ là nó tin vào trực giác của bản thân, nên để vọt mất một cơ duyên ngàn năm, không, phải là triệu năm có một này.

Quay trở lại với đám người Thắng, khi thấy đầu ác điểu kia dễ dàng bỏ đi, bọn dực long đều kinh ngạc, đối phương vừa mới khủng bố thị uy, vậy mà chỉ lát sau đã hoảng sợ tan tác, bọn chúng lập tức đưa ánh mắt về phía Kim long đám người.

Theo như những gì bọn nó biết, chính kim long là người đã cứu chúng tại trên đảo hư không vừa rồi, khi đó nhìn thấy đối phương thả ra sức mạnh khủng bố, bọn chúng đã rất tôn thờ, hiện tại đầu hung cầm kia tới đây, nhìn thấy kim long đám người liền sợ hãi bỏ chạy, bọn chúng dám chắc tám chín phần mười là lũ hung cầm đó nhìn thấy sự tồn tại của Kim long mới hoảng sợ như thế.

Điều này càng khiến chúng tin tưởng Kim long chính là dực long tộc chi vương, kẻ có thể lãnh đạo toàn bộ dực tộc, chỉ thấy lúc này chúng nhao nhao hướng về phía Kim long đám người triều bái.

Chỉ có Kim long là biết, người đuổi lũ hung cầm khủng bố kia chính là đạo tổ nhà mình, nó có ý định giải thích, nhưng đạo tổ lại lắc đầu, nên nó cũng đành thôi.

Trải qua sự kiện nhỏ này, đám người cũng không còn hứng thú dùng bữa, bắt đầu theo đàn dực long bay về phía đảo hư không để thu dọn chiến trường, Thắng cũng muốn đi theo, kiếm chác chút tài nguyên, dù gì xác hung điểu cũng có tác dụng với hắn, không những làm chất dinh dưỡng cho quỷ giới, còn là thực phẩm dự trữ cho hắn đi đường nha, vì thế không thể bỏ phí

“Đạo tổ, ta có một thỉnh cầu.” Kim long chở theo Thắng bay trên không trung, sử dụng truyền âm để nói chuyện với Thắng.

“Có chuyện gì, cứ việc nói...” Thắng có chút tò mò, từ trước tới nay Kim long là rất ít giao tiếp, gần như là bọn dực long này cái tôi rất cao, ít khi trò chuyện với các loài khác, kể cả hắn, lần này đối phương vậy mà hướng mình thỉnh cầu, thật khiến Thắng kinh ngạc không thôi.

“Đầu hung cầm vừa rồi tuy là bị đạo tổ đuổi đi, nhưng chắc chắn nó sẽ còn tìm cách quay lại đây phục thù cho đồng tộc. Mà dực long tộc của ta lại không có hung thú cấp cao, chỉ có lác đác vài tên cấp vương toạ trấn, sợ là khi đối phương quay lại, toàn bộ tộc nhân sẽ không thể chống lại mà đi hướng diệt vong, nên là...”

Kim long hướng Thắng nói nói, trình bày ý nghĩ của mình, nhưng đến khi muốn mở miệng để cầu khẩn thì lại ngập ngừng.

“Ngươi là muốn ở lại, toạ trấn, bảo vệ an nguy cho đồng tộc?” Thắng nghe được Kim long nói một tràng như vậy, liền hiểu rõ tên nhóc này là muốn cầu hắn cái gì.



“Vâng...” Kim long có chút khẩn trương, lại chờ mong, chờ sự đồng ý của Thắng.

Thắng rơi vào trầm tư, suy nghĩ lợi và hại, dù sao bản thân hiện tại đang có ba tên cao thủ toạ trấn, hiện tại để bọn chúng rời đi có chút tiếc.

Nếu như chỉ thả lại một đứa ở lại thì không sao, nhưng dẫu sao ba đầu dực long này cũng là anh em một nhà, nếu thả một đứa thì hai đứa còn lại chắc chắn sẽ thương tâm a, gia đình tan vỡ mà.

Bản ngã tham lam hạnh phúc của hắn không cho làm như vậy.

Lúc này thay vì đấu tranh với bản ngã thiện lành thì bản ngã hắc ám lại phân ra thành hai bản ngã khác là tham lam hạnh phúc cùng tham lam cầu sức mạnh.

Con người mà, dù loại bỏ được bản ngã này thì sẽ tự sinh ra bản ngã khác để tiếp tục đấu tranh mà thôi, và Thắng lúc này cũng vậy.

Nhưng không biết có phải là đồng cảm hay không, bản ngã tham cầu hạnh phúc của hắn đã thắng, và quyết định để ba đầu dực long này quay lại tộc đàn.

Hắn thực không muốn bọn chúng sẽ giống mình, rời xa gia đình, rời xa quê hương.

Kẻ bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác, hắn là không làm được! Vì đó không phải là con người của hắn...

Còn vụ lũ kiến với đầu khủng long khi trước là do nó tự chuốc lấy, nếu ngoan ngoãn chắc đã được thả rồi...

“Được rồi... ngươi hãy cùng đại ca và nhị ca của ngươi ở lại đây chăm sóc cho tộc đàn, bảo vệ ngươi mẹ, thay ta bù đắp cho nàng...” Thắng mỉm cười hướng lưng Kim long vỗ vỗ.

Tâm tình hắn lúc này thực sự có chút thư thái lạ thường, cảm giác nhẹ nhõm không ít. Thắng không biết rằng, phật tính trong tiềm thức, tại nơi sâu xa nhất bỗng loé lên rồi vụt tắt, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kim long nghe được đạo tổ đồng ý cho nó trở lại bên đồng tộc, liền vui sướng không thôi, ánh mắt tràn đầy xúc động, long lanh.

*p/s: cầu hoa, cầu đề cử... cầu đánh giá!!!

cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ!!!