Chương 173: Thịt rồng hắc ám!
Tại vĩ tuyến nam, đi về phía tây nam một góc, có một khu vực lạnh lẽo đầy tuyết rơi, xung quanh là một vùng đất khô cằn, thi thoảng chỉ có vài đầu cây lớn lác đác, vì là bị lượng lớn tuyết bao phủ nên nơi đây như là biển rộng của tuyết, trắng xoá một vùng.
Lúc này đang có hai thân ảnh, một người thanh niên và một đầu chuột lớn đang đi lại trên biển tuyết mênh mông này.
Phía trên đỉnh đầu người thanh niên là một khối hoả cầu cực lớn rực đỏ, mỗi khi y tới đâu, là những lớp tuyết xung quanh lập tức tan rã tới đó, để lộ một thông đạo vừa đủ cho cả hai di chuyển.
Và hai kẻ này không ai khác chính là Thắng cùng Tiểu Thử.
Sau khi tiến đến đảo hư không, thu hết toàn bộ xác của lũ hung điểu cùng lấy cớ an táng để thu xác dực long tộc đàn, Thắng đã để lại tam đầu dực long, rồi tạm biệt rời đi.
Cuộc vui nào rồi cũng sẽ phải tàn, nên khi chia tay bọn chúng, Thắng thực rất là buồn... buồn vì tiếc ba tên hoàng cấp, trong đó còn có một tên sắp hoá giới toạ đây.
Thôi thì cho đi để nhận lại nhiều, nên hắn không còn tiếp tục bận tâm, thay vì thế mà tiến về phía trước.
Rời đi đảo hư không, Thắng quyết định sẽ đi hướng tây, về phía Nam Mỹ của lục địa châu Mỹ, cho nên lúc này đang có mặt tại phía tây của châu Nam cực, phía tây nam của địa cầu.
Hẳn là vì châu Nam cực đang dần tách ra khỏi khối lục địa lớn, rời xa vùng ôn đới nên không khí nơi đây mới biến chuyển, tuyết rơi nhiều đến vậy.
Vì là tuyết rơi dày đặc lắm, đi lại rất khó khăn, không những vậy hơi lạnh gay gắt khiến cao thủ cấp vương như Tiểu Thử cũng phải có chút xuýt xoa, sụt sịt, để làm ấm đầu chuột lớn này cũng như làm tan chảy đám tuyết để đi lại dễ dàng, Thắng đã vận chuyển pháp tắc hệ hoả, tích tụ thành một khối cầu nhỏ treo lơ lửng trên đầu.
Vừa để dọn tuyết lấy đường, lại có thể giữ ấm cho Tiểu Thử, giữ lại cho nó chút sức, kẻo lại bị hao hụt năng lượng quá nhiều bởi không khí lạnh nơi đây, như vậy hành trình di chuyển của bọn họ sẽ bị hạ xuống.
Nếu đi một mình hắn cũng không cần phiền phức như thế, bởi bản thân hắn đã có bộ đồ phi hành gia rồi, bộ đồ này quả thực là một sản phẩm tân tiến của tương lai, không những có thể làm mát khi trời nóng, lại có thể làm ấm khi trời lạnh, thực là một báu vật vô giá...
Ngồi trên lưng Tiểu Thử, Thắng đưa mắt nhìn khung cảnh trắng xoá xung quanh.
“Ồ..” Thắng kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt chạm vào một thân ảnh đang bị đông cứng phía xa.
Đó là một đầu khủng long không quá lớn, chỉ to bằng một con voi, thân thể như loài khủng long bình thường, chỉ là nơi miệng của nó có chút kì lạ, như một cái mỏ vịt.
“Là một con khủng long mỏ vịt...” Thắng kinh ngạc hô lên, sau đó thúc giục Tiểu Thử hướng về phía thân ảnh bị đông cứng đó, rồi tiện tay thu luôn con khủng long này vào trong tiểu thế giới, thực phẩm a, không nên hoang phí.
Nhìn sắc trời ngày càng nhạt, không khí xung quanh đang dần hạ xuống, cái buốt giá của nơi đây khiến cho nhiều loài vật máu lạnh liên tục đông cứng, tiến gần với c·ái c·hết không xa, để duy trì sinh mệnh, chúng bắt đầu tìm kiếm những nơi có thể trú ẩn, ngủ qua đêm để bảo toàn năng lượng.
Thắng cùng Tiểu Thử lúc này cũng đã dừng chân, tạm nghỉ tại một nơi có chút cây cối.
Vì để tránh cái lạnh, cũng như tránh cái ẩm ướt của tuyết bị tan chảy từ khối hoả cầu của mình, Thắng đã sử dụng thổ hệ pháp tắc để dựng lên một trụ đá có bề mặt rộng mười mét vuông và cao tới một mét so với đám tuyết xung quanh.
Phía trên trụ đá đó, hắn lại tiếp tục sử dụng thổ hệ pháp tắc để dựng lên một căn lều Igloo dáng tròn bằng đất, bịt kín xung quanh, chỉ để lộ hai thông đạo nhỏ, một cái phía trên đỉnh đầu làm nơi thông khói cho bếp lửa, một cái bên dưới bề mặt tường đất để không khí có thể luồn vào, luồn ra một cách dễ dàng, tránh cho bị ngạt c·hết.
Liên tục cả ngày sử dụng pháp tắc hệ hoả, tuy không mấy xi nhê nhưng nếu vận dụng liên tục trong thời gian dài không ngừng nghỉ thì dù thần hồn có mạnh, có dày đặc đến mấy cũng ăn không tiêu.
Nên Thắng muốn tạm thời dừng chân, dựng lên một cái lều nhỏ, sau đó sử dụng củi khô tại đây làm chất đốt, sưởi ấm cả vùng không gian kín này, đỡ phải liên tục vận chuyển pháp tắc.
Ngồi phía bên ngoài lều, Thắng bắt đầu chế biến món ăn.
Hắn là sợ khi nấu bên trong lều, sẽ vì không gian kín mà mùi thức ăn ám tại bên trong, rất là khó chịu, nên hắn đành phải ra ngoài ngồi.
Tiểu Thử vì là sợ lạnh, nên không dám ra ngoài, lúc Thắng bảo nó ra nấu cơm, nó liền lắc đầu nguầy nguậy đây, hắn không biết con chuột này là lười hay thực sợ lạnh, dù sao đối phương cũng là cấp vương trung kì, bảo không chịu được cái lạnh nơi này cũng thật là hơi quá, nhưng khi thấy nó run lên cầm cập mỗi khi thả ra ngoài, Thắng lại thôi, đành để nó bên trong, một mình ra chế biến chút thịt.
Nhìn thấy đại vương đã ra ngoài, Tiểu Thử liền quay mặt vào góc trong tường, híp mắt lại như đang hưởng thụ, miệng hơi lẩm bẩm: “Cái cảm giác lành lạnh này cộng với nằm trong không gian ấm cúng nơi đây, thực là khiến Thử Thử sung sướng... thật là lười nhác ra ngoài nha, đại vương a đại vương, ngài chăm chỉ nấu cho Tiểu Thử, rồi Tiểu Thử lại cõng ngài đi chơi nha... chẹp, chẹp... oa, buồn ngủ a!”
Lùng bùng, lùng bùng.
Tiếng ngọn lửa đỏ hồng rực lung lay trong đêm tối, xung quanh toàn là tuyết trắng xóa khiến nơi đây nổi bật hẳn lên, trên trời cao lúc này cũng đã dừng lại mưa tuyết, xé tan đám mây mù để lộ một khoảng trời mênh mông với những vì sao tinh tú đang lấp lánh loé sáng trong đêm, thi thoảng lại có vài tia sáng nhỏ nhoi xoẹt qua vùng trời, khiến khung cảnh nơi này thật sự đẹp đẽ, lên thơ.
Nhưng càng nhìn, Thắng lại càng có chút đượm buồn, không nhịn được mà ngâm nga một bài thơ...
“Gió thổi hiu hiu, lòng man mác
Tâm lại đượm buồn, nhớ cố hương
Ngước mặt nhìn sao, càng da diết
Người thân trong nhà... giờ ra sao?”
Những cơn gió nhẹ thổi qua làn tóc dài của Thắng, khiến chúng tung bay trong màn đêm vô định, hắn cứ vậy bần thần, nhìn lên khoảng không phía trên.
Bất chợt một cơn gió lạnh thấu xương phả vào mặt, khiến hắn có chút rùng mình tỉnh hồn lại.
Dù bộ quần áo này cách nhiệt là tốt, nhưng chỉ có tác dụng với những phần đang mặc, còn những nơi hở như khuôn mặt thì cái lạnh hắn là vẫn phải chịu thấu.
Xẹt, xẹt.
Những giọt mỡ từ khối thịt lớn chảy xuống đống lửa làm chúng phát ra những thanh âm trầm thấp, như được tiếp thêm sức đốt, đống lửa lùng bùng bên dưới cũng theo những giọt nước mỡ này mà bùng lên dữ dội.
Một mùi khen khét thoang thoảng bay vất vưởng xung quanh, nhanh chóng tiến vào khứu giác của Thắng, khiến hắn có chút hoảng mà vội lật lại xiên thịt nhìn xem, nơi đó lúc này đã cháy xém một mảng lớn.
Moá, chỉ bất cẩn một chút, xiên thịt ngon lành mà mình mất công ướp gia vị các thứ đã bị cháy đen, vất đi thì tiếc, để lại thì không ăn được, bảo hắn ăn xiên thịt này là không có khả năng, bởi ăn nhiều thứ bị cháy đen là có khả năng bị u·ng t·hư nha, nhưng vất đi cũng thực tiếc... a! Chẳng phải hắn còn một con hàng lười nhác đang nằm ngủ trong lều hay sao, để nó ăn xiên thịt này là được a, vừa không phí của lại không tốn công, thực là một ý tưởng tốt.
Thắng lập tức gói gọn xiên thịt lớn này cho Tiểu Thử, còn bản thân thì xơi xiên thịt khác ngon lành hơn...
“Tiểu Thử a, dậy ăn cơm nào...” Thắng cầm theo xiên thịt nướng vào trong lều đất, hướng Tiểu Thử hô lớn gọi dậy.
“Oa...”
Tiểu Thử vươn người ngáp dài một cái, vừa rồi trong quá trình chờ cơm bưng lên tận mồm, nó đã nhân tiện đánh một giấc, lúc này nơi khoé miệng nó còn đang chảy ra vài giọt nước dãi đây.
“Cơm, cơm...” Tiểu Thử chẹp miệng vài cái sau đó vươn tay tiếp nhận xiên thịt hít hà một cái.
“Hử?” khịt khịt... cầm xiên thịt trên tay, nó cảm giác hình như hôm nay thứ này có chút lạ, vội mở lớn hai mắt nhìn lại, khi thấy trên tay mình lúc này là một khối thịt đen thùi lùi, nó liền nghi ngờ hướng Thắng dò hỏi.
“Đại vương, thứ này là món mới sao?”
Thắng ngồi một bên nhìn về phía Tiểu Thử, khuôn mặt vẫn cau có như ỉ·a c·hảy gật đầu trả lời: “Đó là món thịt rồng hắc ám!”
Thấy khuôn mặt của đại nhân nhà mình vẫn nghiêm nghị, khó nhìn như vậy, Tiểu Thử thực không dám nói nhiều, chỉ cố hỏi thêm một câu: “Cái... cái này... thực có thể ăn?”
Nó thực có chút hoang mang, nhớ lại khi trước mình cũng từng làm một xiên đen thùi lùi như vậy, sau đem cho bọn cá ăn, khiến chúng trương phềnh bụng lên đây, nên lần này đại nhân cho nó ăn thứ này, làm nó có chút lo lắng a!
“Có thể!” Thắng mặt không biến sắc, vẫn là cái trạng thái lạnh nhạt như vậy trả lời, khiến Tiểu Thử thực là lo lắng, nhưng không dám hỏi tiếp, chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt mà thôi.
Dù sao hiện tại cũng không còn gì để ăn, méo mó có hơn không vậy, Tiểu Thử đành phải nghiến răng nghiến lợi cắn nuốt hết chỗ thịt cháy đen này.
Thực con mẹ nó, đắng a!
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện!!!