Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

chương 174: biển




chương 174: biển

Sáng ngày hôm sau, mặt trời cũng đã treo cao đỉnh đầu, không khí xung quanh cũng ấm lên không ít, nhưng nhiệt độ cũng chả tăng được bao nhiêu, vẫn là mức âm, dưới 0 độ.

Lúc này Thắng cùng Tiểu Thử cũng đã tỉnh giấc, một đêm ngủ trong tiết trời lạnh giá, ẩn mình trong không gian ấm cúng khiến cả hai lười nhác dậy, cứ như thế nằm tại trên nền đất ấm cúng.

Từ khi bản thân phụ thuộc vào bản ngã hắc ám, thức tỉnh thành công hủy diệt pháp tắc, Thắng cũng lười tu luyện thiền định, pháp môn thiền cứ vậy bị hắn vất vào một xó, hiện tại chỉ tập trung vào thôn phệ và thôn phệ mà thôi.

Sau khi lấp đầy cái bụng rỗng của mình, hai người lại tiếp tục lên đường, hướng về phía tây bắc đi tới.

Hôm nay không khí ấm hơn hôm qua, mưa tuyết cũng không xuất hiện, với hoả hệ pháp tắc liên tục dọn đường, cả hai chỉ mất có nửa buổi đã ra tới bờ biển.

Rào, rào.

Tiếng sóng biển ồ ạt, đập vào vách đá cao v·út, tuy ở trên cao là thế, nhưng Thắng vẫn có thể nghe rõ tiếng sóng biển đang va đập phía dưới chân mình.

Hít hà.

Thắng tham lam hít lượng lớn không khí nơi đây, một mùi thơm thắm nồng lại mặn mà của biển cả ồ ạt tiến vào trong khoang ngực, đi dần vào trong phổi, kèm theo đó là chút hơi lạnh thấm vào ruột gan, khiến hắn càng thêm phấn chấn tinh thần.

“Đại nhân, chúng ta sẽ đi xuống kia sao?” Tiểu Thử đứng một bên, nó không hề thưởng thức cảnh đẹp như đại vương nhà mình, thay vào đó nó đang tò mò, chỉ xuống vách đá, nơi sóng biển đang uy mãnh đập vào những cự thạch lớn phát ra tiếng rào rào, ầm ầm.

“Đúng vậy, lần này chúng ta sẽ đi biển! Sao? Thích chứ?” Thắng gật đầu, đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới.



Nghe vậy, Tiểu Thử liền nghẹn họng trăn trối, bảo nó đi đường trường thì được, chứ bảo nó đi đường biển thì... khác nào bảo nó đi chịu c·hết, làm mồi cho cá ăn?

“Cái này a, đại nhân... ta không thể đi trên nước nha!” Mạng nhỏ chỉ có một, không thể liều, không thể liều.

“Ta cũng không bảo ngươi phải mang theo ta bơi qua vùng biển này. Bởi đã có bọn chúng rồi...” Nói xong, Thắng liền lập tức hướng hư không phất tay, một binh đoàn khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người.

Tiểu Dương từ bên trong đi ra hướng Thắng kính cẩn, hô lớn “Cha” còn lũ binh tôm tướng tép phía sau đều nhao nhao quỳ lạy, kêu lên một tiếng “Đạo tổ!”

“Lần này ta để các ngươi ra ngoài là cho các ngươi thăm thú quê hương mới của mình, từ nay về sau, toàn bộ vùng biển rộng lớn này là của thủy tộc .” Thắng đứng lên một mỏm đá cao, sau đó hướng toàn bộ dân chúng lẫn các binh tướng của thủy tộc hô lớn.

Nghe vậy, tất cả thủy tộc đều phấn khích không thôi, tại trong tiểu thế giới, tuy hồ nước ngọt đã hoá thành một vùng hải vực nước mặn rộng lớn, nhưng thực sự nơi đó quá thiếu thốn tài nguyên biển, sinh vật không phong phú, pháp tắc cũng không hoàn chỉnh, khiến chúng rất khó tiến bộ trong tiến hoá lẫn tu luyện.

Nên khi vừa xuất hiện tại đây, cảm nhận vùng biển rộng lớn lẫn pháp tắc tại phương thế giới này, bọn chúng là thực thích thú, có cảm giác muốn trầm mê trong đó, không muốn về lại thế giới kia.

Cho nên khi nghe lời tuyên bố hùng hồn của đạo tổ, bọn chúng ai cũng phấn khích, nhất là tiểu Dương, bởi nếu tiến ra ngoài này tu luyện, chắc nó sẽ có một bước tiến lớn, việc bước vào cánh cửa đạo thể cũng không phải là mơ mộng hão huyền.

“Chúng đệ tử biết ơn đạo tổ!!!” Tiểu Dương cùng toàn bộ thủy tộc lại nhao nhao quỳ xuống, dập đầu cảm tạ.

“Được rồi, tất cả đứng lên đi! Ta muốn nhờ các ngươi một việc. Giúp ta rẽ sóng, tách nước lấy một đường đi, để tên nhóc này có thể thuận tiện đi đường!”



Thắng hướng tiểu Dương đám người nói, sau đó chỉ tay về phía Tiểu Thử đang nghệt mặt tại một bên.

“Chuyện nhỏ thưa cha!” Tiểu Dương lập tức đồng ý.

Chỉ thấy nó vội bay lơ lửng trên mặt biển, điên cuồng thôi động pháp tắc hệ thủy, bắt đầu tách biển ra làm hai, để lộ ra một bề mặt nhấp nhô không bằng phẳng của đáy biển, nơi đó đang có đủ loại san hô, vỏ ốc các thứ, muôn hình vạn trạng cùng đủ loại màu sắc cứ thế hiện ra trước mặt Thắng.

Nếu để người ta nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này của tiểu Dương, sợ là sẽ kinh hãi mà quỳ xuống hô lớn Tiên Nhân hai chữ, rồi thi nhau lập miếu thờ a!

“Đi thôi.” Thắng phất tay ra hiệu cho Tiểu Thử lại gần, sau đó thả người nhảy lên tấm lưng lớn.

Đoàn người bắt đầu dắt nhau vượt qua vách đá dựng đứng đi xuống con đường mà tiểu Dương vừa mở ra.

Long vương mang theo vài tên tinh anh thủy tộc cưỡi trên mình đầu giao long to lớn, hướng trong biển phóng đi, đây là muốn hộ tống đạo tổ đi đường, ngăn chặn những hung thú, quái vật đến t·ấn c·ông.

Ngồi trên lưng Tiểu Thử, Thắng vui vẻ trong lòng mà nhìn khung cảnh xung quanh.

Hắn là có thể tự tác sử dụng thủy hệ pháp tắc mà tách biển, không cần đến tiểu Dương, nhưng như vậy thật sự là rất hao tốn thần hồn, nên thay vì tốn công tốn sức, hắn liền gọi tiểu Dương ra giúp mình làm việc, vừa có thể giảm thiểu mệt nhọc, lại có tinh thần thư thái ngắm cảnh, tiện thực hiện lời hứa, để bọn chúng ra phương thế giới này tu luyện.

Thuận gió đẩy thuyền, Thắng liền gọi toàn bộ thủy tộc lẫn tiểu Dương ra, đọc cho chúng bản tuyên ngôn chuyển nhà.

Nhìn chúng xem, tên nào cũng vui vẻ hớn hở, hẳn là thích thú lắm...

Nhưng lúc này đang có một người lo lắng đây, kẻ đó chính là tiểu Dương, từ lúc Thắng nhờ nó tách biển cho tới bây giờ, khuôn mặt của Thắng vẫn cứ là nhăn nhó khó ỉa, giống như vẫn chưa hài lòng vậy, khiến tiểu Dương thực sự lo lắng, không biết cha nó tại sao vẫn tỏ ra “Khó chịu” như vậy, nhưng vì Thắng không nói câu nào nên tiểu Dương cũng không dám hỏi.



Chỉ có Tiểu Thử là vẫn vui sướng, bản tính của nó vốn thích bảo vật cùng những thứ kì lạ trên thế gian, cho nên lúc này đây, được tự do đi dưới đáy biển, nó liền điên cuồng thu thập tất cả những thứ kì lạ tại phía mặt đất, hễ thấy lạ mắt, kì dị là lập tức vất hết vào túi không gian của bản thân, hiện tại trong không gian của túi trữ vật, Tiểu Thử là có một gia tài kếch xù.

“Đạo tổ, Thủy Thần! Cách chúng ta mười hải lý, đang có một đầu quái vật khủng bố nhanh chóng tiến lại đây!!!

Long vương ngồi trên lưng giao long, tay cầm một thanh tam xoa kích, từ trong biển hung mãnh lao ra hướng tiểu Dương cùng Thắng hô lớn.

Thủy Thần ở đây chính là tiểu Dương, vì là người mở rộng, sáng tạo ra hải vực cho nên được tất cả thủy tộc tôn thờ gọi là Thủy Thần.

“Quái vật gì? Sức mạnh ra sao?” Tiểu Dương vội lo lắng hướng long vương hỏi lại.

“Vi thần không biết, nhưng hình thể của nó rất to lớn, phải lên đến hàng ngàn mét, sức mạnh rất khủng bố, khó mà xác định được!” Long vương vội trả lời rõ ràng.

“Hơn ngàn mét? Ngươi không đùa đấy chứ?” Thắng ngồi trên lưng Tiểu Thử kinh hô.

Đối với hắn, quái vật lên hơn năm trăm mét đã là con mẹ nó kinh khủng rồi, nói đúng hơn là hắn chưa thực sự nhìn thấy, thế mà lúc này tại nơi đại hải này lại có một đầu ngàn mét xuất hiện, không những thế còn đang hướng nơi đây di chuyển.

Thắng liền lập tức mở thiên nhãn thông, nhìn ra phương xa...

“Thực con mẹ nó lớn hơn ngàn mét! Không những thế, đầu quái vật này còn là cấp quân chủ viên mãn! Con mẹ nó, chạy mau a!!! Tiểu Dương, Tiểu Thử, mau chạy. Nhanh!!!

Quá con mẹ nó kinh hãi, Thắng lập tức hướng tất cả mọi người ra lệnh rút lui, không thể tiếp tục tại nơi này được, nếu không mạng nhỏ khó giữ.

*p/s: cảm ơn tất cả đạo hữu đã đọc truyện!