chương 176: xương cốt.
“Đến nơi rồi...”
Thắng nhìn khung cảnh tươi mát trước mặt, khuôn mặt để lộ ra phía ngoài có thể cảm nhận chút hương thơm ngát từ cánh rừng phả ra, nó giống như một bông hoa quyến rũ thu hút những ong bướm đua nhau bay vào... thật kì dị.
“Cha...” Tiểu Dương nhìn khu rừng trước mặt, lại nhìn về phía Thắng.
Thắng gật đầu hướng tiểu Dương nói: “Đi thôi, chúng ta tạm biệt tại đây.”
Tiểu Dương bùi ngùi xúc động, dù rất ít khi cha gọi nó ra ngoài cùng chiến đấu, không phải lúc nào cũng được gặp mặt, ở chung, nhưng dù sao trong tâm thức tiểu Dương cũng đặt Thắng ở một vị trí quan trọng, hiện tại tạm biệt, khó mà biết được tương lại liệu có gặp lại hay không.
Trên hành trình từ bờ biển châu nam cực, cho tới nơi đây, tiểu Dương là biết cha có thể sẽ không quay lại thăm mình, nên khi phải thực sự rờI xa, nó là có chút không đành lòng.
Thắng thấy tiểu Dương không muốn rời đi ý tứ, liền cũng không nói gì thêm, quay người ra hiệu cho Tiểu Thử khởi hành.
Việc để một cao thủ cấp hoàng rời đi Thắng thực có chút không lỡ, nhưng lời hứa đã ra không thể cứ thế thu hồi, làm người là phải giữ chữ tín, mà hắn lại không phải loại thất tín, cho nên việc để tiểu Dương rời đi là điều không thể tránh khỏi, dù sao để thằng nhóc này bên ngoài cũng là có lợi cho hắn sau này...
Nhìn bóng lưng cha mình ngày một khuất dần sau những hàng cây khổng lồ nơi xa, tiểu Dương mới thu hồi ánh mắt, khuôn mặt đượm buồn lao mình về phía dòng nước, cứ vậy mà biệt tăm.
Thắng cùng Tiểu Thử tiến vào trong khu rừng, bên trong rậm rạp, đủ các loại cây lớn xen kẽ nhau tạo thành các tầng lớp tán lá, che phủ cả một bầu trời, nhưng không vì thế mà ánh sáng không thể tới, dưới sự hừng hực của mặt trời, những tia nắng len lỏi qua các kẽ lá mà phủ phục xuống đại địa, tạo lên một khung cảnh huyền ảo.
Những bụi cây nhỏ tham lam, tranh nhau hướng nơi có những tia sáng này đánh tới, bởi với chúng, đó chính là những chất dinh dưỡng cần thiết nhất để có thể duy trì sự sống và phát triển.
Vì là được bao trùm bởi những thân cây lớn với các tán lá xếp tầng, nên không gian nơi này có chút tối, nhất là càng tiến vào sâu bên trong khu rừng, không gian cũng tối dần theo, dù có chút tia sáng xuyên qua các tán lá chiếu xuống nhưng không gian vẫn là âm u, thần bí đến đáng sợ...
Thắng và Tiểu Thử từ khi tiến vào đây đều đề phòng cảnh giác, bởi nơi này mang lại cho cả hai một cảm giác thực sự đáng sợ.
Không biết là do thần hồn nát thần tính hay giác quan thứ sáu phát triển mạnh, cả hai người bọn họ đều cảm nhận được như có thứ gì đó rất nguy hiểm, đang rình rập xung quanh.
Xoạt xoạt..
Trong khu rừng u ám tĩnh lặng, chỉ có thanh âm từ Tiểu Thử đạp vào những chiếc lá khô phát ra, mọi thứ xung quanh gần như là yên tĩnh.
“Đại vương, nơi này thật quỷ dị... không có lấy một sinh vật tồn tại...” Tiểu Thử ngó quanh, ánh mắt đảo như rang lạc.
“Tập trung đi đường!” Thắng vỗ lên lưng Tiểu Thử, trấn an nó.
Quả thực là quỷ dị, bình thường trong một khu rừng rộng lớn, bạt ngàn cây cối, thảm thực vật như này phải có nhiều sinh vật mới đúng, nhưng nơi đây hoàn toàn không có một con, đến một đầu khủng long cũng không tồn tại, hai nói đúng hơn là đã đi hàng tiếng đồng hồ, cũng phải được chục cây số rồi bọn họ chưa nhìn thấy một sinh vật nào.
“Là xương thú...?” Thắng ngồi trên lưng Tiểu Thử, có chút không chắc đánh giá về phía mấy khối màu trắng thon dài, nằm ngổn ngang trên đất.
Nhìn gần hơn chút, Thắng xác định trăm phần trăm đây là xương thú rồi, còn của loài nào thì hắn không biết, với lại việc có xương thú nằm tại đây cũng là điều hết sức bình thường, bởi nơi này vốn là thời hoang sơ cổ đại, hung hiểm khắp nơi, việc xuất hiện một bộ xương thú cũng chẳng phải là điều hiếm lạ gì, cả hai người lại không tiếp tục để ý, cứ vậy mà tiến sâu vào trong.
Càng tiến vào sâu, xương cốt càng xuất hiện nhiều, từ hài cốt của trùng tử cho tới hài cốt của khủng long, cùng đủ loại các sinh vật khác, chúng cứ vậy chất đống lên nhau.
“Từ từ đã, Tiểu Thử!” Thắng vộI vàng hô lớn, khiến Tiểu Thử đang căng cứng tinh thần liền giật mình, vội ráo rác nhìn quanh, khi không thấy thứ gì nó mới bất mãn hướng đại vương nhà mình hô lớn: “Đại vương a, đang yên đang lành tự nhiên loạn kêu cái gì? Làm cho Thử Thử sợ muốn c·hết!”
“Tạm thời dừng tại đây, để ta xuống dưới.” Thắng hướng Tiểu Thử ra lệnh.
Dù không biết làm sao, nhưng Tiểu Thử vẫn là làm theo, ai bảo người ta là chủ nhân của mình đây!
Nhìn đống xương chồng chất như núi nằm ngổn ngang tứ phía, Thắng có thể cảm nhận được bọn chúng bên trong tồn tại cả cấp vương tầng thứ, tồn tại đến hàng vạn đầu, rất rất nhiều a.
“Nơi này từng sảy ra chuyện gì mà lại kinh khủng đến vậy? Đến quái vật cấp hoàng cũng phải bỏ mạng tại đây? Nhìn số lượng của những bộ xương này, cấp vương ở tại nơi này hoàn toàn chỉ là rau cải trắng, vất ngổn ngang tứ phía...”
Thắng tiến lại gần những khung xương to lớn, đồ sộ, trên đó vẫn còn toát ra những khí thế uy áp của hoàng cấp để lại.
Đưa mắt nhìn về phía xa, nơi đó đã không còn là rừng rậm nguyên sinh nữa, mà thay vào đó là một rừng xương khổng lồ, toàn bộ đại địa đều là xương trắng đang nằm chồng chất lên nhau, khí thế hung lệ của chúng toả ra làm Thắng có chút rùng mình một cái.
Càng làm Thắng sợ hãi là phía sâu bên trong rừng xương đó vậy mà tồn tại rất nhiều hài cốt của cấp hoàng hung thú, không phải chỉ có một hai đầu, mà là hơn ngàn đầu,
“Thật nhiều cấp hoàng!” Thắng thất kinh với số lượng hài cốt của cấp hoàng.
“Đây là... xương nhân loại?” Từ trong đ·ống đ·ổ n·át đó, Thắng nhìn thấy vài chi xương của nhân tộc.
Thắng quyết định tạm dừng ở rìa ngoài này, không dám tiến thêm sâu, bởi nơi này thực quá quỷ dị đi, đâu đâu cũng là xương người và động vật c·hết, kinh khủng hơn nữa là có rất nhiều cấp bậc cao tồn tại.
“Tiểu Thử, chúng ta dừng tại đây, không đi vào trong nữa, ta cảm thấy nơi này không an toàn!” Thắng hướng Tiểu Thử đang đứng bên cạnh nói nhỏ.
Nghe được đại vương lời nói, Tiểu Thử thầm kêu may mắn, bởi từ khi tiến vào nơi này, nó luôn có cảm giác sợ hãi, bất an, không biết nguyên nhân tại đâu, hiện tại thấy xương cốt chất đống, cấp vương có, cấp hoàng cũng rất nhiều khiến nó hoảng sợ tâm chuột.
“Chúng ta sẽ quay lại sao?” Tiểu Thử tò mò hướng Thắng dò hỏi.
Dù sao nơi này cũng không đi vào được nữa, muốn băng qua đây thì phải đi đường vòng, như vậy bọn họ sẽ phải trở lại điểm xuất phát ban đầu, từ bờ biển đi vòng qua, như vậy sẽ tránh khỏi nơi này, chỉ là đi hơi xa mà thôi.
“Không! Chúng ta sẽ ở lại đây qua đêm!” Thắng lắc đầu, bắt đầu chuẩn bị chút đồ đạc để dựng tạm một cái lều trên cây.
Hắn là muốn nhìn xem, nơi đáng sợ này đang ẩn giấu điều gì bên trong, một người tò mò như hắn cần phải tìm ra được đáp án, nếu cảm thấy không đấu lại được thì kích hoạt hư không pháp tắc, nhảy về toạ độ khác là được, bởi những nơi hắn từng đi qua, đều đã để lại một tia đánh dấu thuật pháp thời không, chỉ cần kích hoạt, là bản thân sẽ tự dịch chuyển tớI đó.
Có chiêu này phòng thân, hắn mới cả gan như vậy.
Với lại hắn còn một ý định nữa, đó là... thôn phệ chỗ xương này!
Thắng hiện tại phụ thuộc chủ yếu vào hủy diệt pháp tắc, mà muốn nó trở nên mạnh thì chỉ có điên cuồng cắn nuốt, thôn phệ.
Ở đây có rất nhiều xương, không những của cấp vương mà còn có cả hoàng cấp, tất cả đều nhiều vô số kể, bọn chúng cứ như rau hẹ xanh mọc mơn mởn vậy, nếu thôn phệ chúng, Thắng chắc chắn có thể vượt qua cấp quân, tiến vào vương cấp cao thủ.
Nếu tất cả vẫn còn huyết nhục thì tăng lên cấp hoàng cũng là thừa sức! Nhưng hiện tại tất cả bọn chúng chỉ toàn là xương cốt, thành phần dinh dưỡng cũng đã sói mòn, thôn phệ hết chỗ xương này chắc là vừa đủ để tiến gần cấp vương, nếu như may mắn, xương cốt cấp hoàng nào đó còn mới, chứa năng lượng còn nhiều thì hắn cũng sẽ nhờ đó mà được lợi, vì thế hắn không thể bỏ qua cơ hội này.
Thấy đại vương nói hôm nay phải ở lại đây một đêm, Tiểu Thử sợ đến vãi cứt.
Tuy nó là cấp vương cao thủ, nhưng nhìn xung quanh đây mà xem, xương cốt của cấp hoàng còn nằm chất đống tại đấy, nhiều như ngả rạ, chỉ có mình nó là vương cấp, với lại cấp vương như nó sao đọ được với cấp hoàng cao thủ? Cho nên khi nghe thấy Thắng quyết định ở lại đây, nó thực sợ hãi.
“Đại vương a, nhân sinh còn dài, Tiểu Thử mới chỉ cưới được có một cô vợ, và đẻ vài trăm đứa con. Ngài tìm c·hết thì c·hết một mình a, ta còn vợ già trẻ nhỏ...” Tiểu Thử ôm chân Thắng thành khẩn cầu khóc.
Nhưng Thắng chẳng hề quan tâm, chỉ lạnh nhạt truyền vào tai nó một câu: “Ta quyết định rồi, tối nay chúng ta sẽ dừng chân tại đây!”
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc và đề cử truyện!!!