Chương 177: Tiểu Thử kinh hãi
Bầu trời trong xanh đang dần hạ xuống, bóng tối cũng theo đó dần bao trùm, chẳng còn bao lâu nữa nơi hoang vu lạnh lẽo này sẽ chìm trong bóng tối vô tận.
Nhân lúc mặt trời còn chưa tắt, ánh sáng còn đủ để chiếu rọi nơi đây, Thắng đã để Tiểu Thử thay mình chất bếp, nấu cơm. Còn bản thân sẽ tiến lại gần chỗ bạch cốt, nơi chúng chất đống, nằm ngổn ngang mà tiến hành thôn phệ.
Thời gian là vàng là bạc, không biết đến khi mặt trời hạ xuống, nơi đây sẽ thành cái chỗ quỷ gì nên hắn cần phải thật nhanh chóng, không thể trì hoãn từng phút từng giây được.
Thắng để lại Tiểu Thử đang hùng hục thổi lửa tại phía sau, từng bước từng bước tiến lại gần đống bạch cốt trước mặt.
Dưới những tia sáng mông lung mờ ảo của ánh chiều tà, những bộ xương trắng hếu như phát ra dạ quang, chúng mông lung phát sáng, lúc bạch lúc xanh trông thực sự là kì lạ.
Thắng không rảnh mà để tâm chiêm ngưỡng những hiện tượng kì lạ này, hiện tại hắn là đang chạy đua với thời gian, ý định trước khi mặt trời lặn hoàn toàn, hắn có thể thôn phệ lượng lớn bạch cốt nơi đây.
Nếu ở một khu rừng bình thường, không cho hắn một cảm giác quái dị, nguy hiểm như ở đây, thì hắn sẽ không lo lắng gì mà tại trên nền đất, ngồi suốt đêm để thôn phệ đống xương này, nhưng nơi đây đến ban ngày còn có chút quỷ dị, thì ban đêm chắc chắn là không an toàn, nên hắn mới quyết định trước khi mặt trời biến mất, bóng tối phủ lên, bản thân phải thôn phệ lượng lớn bạch cốt.
Nếu không thôn phệ, nhỡ đâu đống xương này lại có linh hồn, đứng dậy di chuyển thì sao? Chẳng phải là hắn vô tình bỏ lỡ mất một rừng tài nguyên tu luyện à? Nên hắn mới cố gắng liều mình như vậy.
Dù biết đống bạch cốt này chỉ là những khung xương c·hết, nhưng biết đâu được sự đời. Đến đôi vợ chồng yêu nhau chục năm còn cho nhau cặp sừng dài như thế, thằng con đi tán gái yêu ngay phải chị ruột cùng cha khác mẹ thì chuyện mấy đống xương này có thể đứng lên di động thì đã là gì!
Nên là bỏ chúng tại đây mà không động đến một sợi lông thực khiến tâm can Thắng bứt rứt, khó chịu.
Ngồi xuống nền đất, hai chân đưa vào thế bán kiết già, hai tay vươn ra phía trước, hướng về phía đống xương trắng hếu đang chất đống trước mặt, cao quá đầu người, không, phải nói cao quá một toà nhà mới là chuẩn xác.
Pháp tắc hủy diệt trong tiểu thế giới bắt đầu xoay tròn, từ từ theo ý niệm của Thắng mà bộc phát ra, điên cuồng hướng nơi lòng bàn tay đánh tới, lộ ra hai đầu hố đen trên hai lòng bàn tay.
Uy áp của hủy diệt pháp tắc quá khủng bố, phát ra dữ dội khiến Thắng không thể làm chủ, cứ vậy để chúng thoát toàn bộ ra ngoài, hướng xung quanh đè ép, khiến Tiểu Thử đang tại một bên nấu cơm, trực tiếp bị ảnh hưởng, cảm giác c·hết chóc cứ vậy quấn thân, làm nó sợ hãi tột độ, cứt đái cứ thế tuôn trào cả ra.
Vì quá sợ hãi, Tiểu Thử sau khi bài tiết lượng lớn chất thải, nó liền lập tức ngất lịm đi, để lại bếp lửa vẫn còn tại một bên hừng hực cháy.
Khi tại đảo hư không cũng như lúc gặp bọn hung thú cấp giới toạ, Thắng là có thể thao túng uy thế của hủy diệt pháp tắc theo ý mình, bởi khi đó hắn chỉ sử dụng mỗi uy áp của nó mà thôi, không thực sự vận dụng hủy diệt pháp tắc.
Phải đến lúc này, thực sự thả ra hủy diệt pháp tắc, Thắng mới để lộ ra yếu điểm của bản thân, đó là không thể cùng lúc thao túng uy thế và sức mạnh của hủy diệt.
Chính vì nhược điểm này mà khi thôi động pháp tắc hủy diệt, hắn đã không thể điều khiển được uy áp của nó, khiến loại năng lượng vô hình này thoát khỏi thân mình hướng xung quanh đánh lên, vô tình Tiểu Thử ăn trọn chỗ uy áp này.
Tiểu Thử tuy không gọi là nhát gan, nhưng gan chuột vốn là bé, chỉ được cái hám lợi và bỉ ổi. Với lại cái loại khí thế kinh khủng như này đến cấp giới toạ, cao hơn nó hẳn mấy đại cảnh giới còn sợ huống chi nó chỉ là một đầu chuột lớn cấp vương?
Cho nên việc hưởng trọn toàn bộ uy áp của hủy diệt mà Tiểu Thử mới chỉ bài tiết cùng ngất đi, không sợ tới mức dừng lại nhịp tim như hamster là đáng khen ngợi rồi.
Tuy tất cả mọi chuyện đều là do Thắng làm, nên Tiểu Thử mới bị như vậy, nhưng cũng không thể vì thế mà trách hắn được, chỉ có thể đổ cho đầu chuột ngốc này đen đủi mà thôi, bởi hiện tại thần hồn Thắng mới chỉ là cấp tông đỉnh phong, còn pháp tắc hủy diệt lại là một loại tối thượng Pháp tắc, về bản chất nó là pháp tắc tồn tại với thần ma chi tộc, một nhân tộc tầm thường như hắn có thể thức tỉnh cùng sử dụng cũng đã là phi thường rồi.
Hiện tại vì còn nhỏ yếu nên chưa thể làm chủ hoàn toàn đầu pháp tắc này cũng là điều hiển nhiên, đợi sau này hắn thực sự tấn cấp, mạnh hơn lúc này gấp bội lần thì việc thao túng hủy diệt pháp chỉ là vấn đề đơn giản mà thôi, dễ như ăn kẹo ấy mà... tuy có chút khó nhai và giắt răng như kẹo dừa, nhưng chỉ cần cho chút thời gian, hắn là hoàn toàn có thể nhấm nuốt được.
Hủy diệt pháp tắc. Thôn phệ!
Hủy diệt pháp tắc vừa thôi động, thôn phệ đặc tính hiển lộ ra, hướng toàn bộ xương cốt gần nhất cắn nuốt.
Hốc đen trên hai lòng bàn tay của Thắng lúc này mới thực sự giống với hố đen trong vũ trụ.
Trước đây nếu nói nó là một cái hố xí tự hoại cũng không sai, bé bé, nhỏ nhỏ, không những thế lại còn không có chút uy áp khủng bố nào hiển lộ ra, hoàn toàn như một cái bệ xí thông tới bồn tự hoại, không có chút nào giống với hố đen.
Có thể nói, sau khi tạo giới pháp thành công tiến giai, hố đen pháp tắc hoàn toàn tiến hoá, trở thành tối thượng tồn tại, hai đầu hố đen tại trong lòng bàn tay của hắn mới ra hình thù, ẩn ẩn lộ ra uy thế hủy thiên diệt địa, giống với kẻ phàm ăn to lớn tại trong vũ trụ bao la.
Đống xương cốt trắng hếu đang nằm im lìm dưới đất, như được sự kêu gọi nào đó từ vô tận hố đen nơi tay Thắng, chúng bắt đầu tranh nhau hướng nơi đó bay đi, phát ra những tiếng rào rào, lạch cạch.
Thắng nhắm chặt hai mắt, dùng thần hồn thôi động pháp tắc hủy diệt, điều những bạch cốt đã bị cắn nuốt hướng quỷ giới bay đi, xâm nhập vào huyết tâm, bồi dưỡng quỷ giới chi lực.
Ý chí của quỷ giới cũng đang theo đó tăng lên không ngừng.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng.
Quỷ giới sau khi thôn phệ một lượng lớn năng lượng từ đống bạch cốt, nó bắt đầu hoàn trả lại cho Thắng một chút năng lượng mà bản thân đã cắn nuốt, chắt lọc từ trước, đây giống như là đang hướng Thắng biết ơn vậy.
Thời gian cứ thế trôi qua, ánh chiều tà cũng đã hoàn toàn dập tắt, thay vào đó là một bầu trời đầy những vì sao tinh tú, tuyệt đẹp, không những thế chúng còn lấp lánh, phát sáng trên thương khung, chiếu rọi xuống đại địa.
Vì khu rừng này có rất nhiều cây cối, tất cả bọn chúng đều mọc xen kẽ, tạo thành các tầng tán lá chi chít nhau, cho nên ánh sáng từ những ngôi sao không thể nào mà chiếu xuống nơi đây được, thành ra nơi này khi đêm xuống là hoàn toàn tối đen, nhấc năm đầu ngón tay cũng khó có thể nhìn thấy chứ đừng nói đến cảnh vật xung quanh.
Nhưng được cái may mắn là Tiểu Thử trước khi ngất đi, đã kịp thời chất một đống lửa lớn cách đó không xa, nên ánh sáng từ nơi đó vẫn là đủ chiếu rọi đến nơi này.
Thắng lúc này cũng đã từ trong thôn phệ đống bạch cốt tỉnh hồn lại, nhìn khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm vô tận, hắn biết đã đến lúc dừng, liền thu toàn bộ pháp tắc hủy diệt vào trong thân, sau đó đưa mắt nhìn về phía sau mình, nơi Tiểu Thử đang nằm dài tại đó.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện và đề cử, tại ha xin chân thành cảm ơn!!!