Chương 178: Bạch cốt tộc!
Trong khu rừng hắc ám,nơi tận cùng của không gian tăm tối là rải rác những khung xương trắng hếu đang nằm ngổn ngang, từ phía trên chúng thi thoảng lại phát ra những ánh hào quang xanh lục lập loè, trông thực huyền ảo và thần bí.
Dù toàn bộ không gian nơi đây vốn đã bị bao trùm bởi bóng đen vô tận, nhưng vì có những ánh sáng mờ ảo này mà cả một vùng tăm tối đã trở nên nhộn nhịp, sống động hẳn lên.
Nhưng, thay vì mang lại cho người ta một cảm giác an toàn thì những thứ ánh sáng này lại đem đến một thứ cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo khó tả.
Lúc này, Thắng đang an vị trên một chạc cây gần đó, đưa ánh mắt hướng về rừng xương trắng hếu đang lập loè lục quang, bên cạnh y lúc này đang nằm một tên nhân loại, khuôn mặt thon dài, đôi mày lá liễu cùng hàm răng hô, phía trên lún phún vài sợi râu ria đen đậm trông thực bỉ ổi.
Sau khi tu luyện xong xuôi, Thắng phát hiện trời đã là tối, toàn bộ rừng xương vậy mà phát ra những ánh sáng xanh lục kì dị, lúc ban sáng vì có tia sáng mặt trời chiếu xuống nên hắn không hề thấy, nói đúng hơn là không bận tâm, phải đến lúc này, xung quanh bao trùm bởi màn đêm vô tận, không nhìn thấy năm đầu ngón tay, hắn mới là phát hiện ra đống xương này có thể phát sáng.
Theo những đoàn lục quang này hiển lộ, cảm giác nguy hiểm trong thân càng bùng lên, nên hắn quyết định nhanh chóng hướng trên chạc cây gần nhất ẩn núp.
Trước khi leo lên chạc cây, không quên dập tắt đống lửa cùng kéo theo Tiểu Thử đến bên người.
Dù sao con hàng này cũng là đầy tớ của hắn, là đồng bạn thứ hai tại phương thế giới này, chỉ sau Bạo Vương, nên hắn không thể cứ vậy mà bỏ mặc nó tại dưới nền đất lạnh giá, nơi tồn tại những nguy hiểm tiềm tàng mà bản thân hắn không thể xác định.
C·hết một đầu chuột lớn cấp vương, một phương tiện đi lại cũng thật là phí nha!
Cũng may tên chuột nhắt này trước khi ngất đi là ở trạng thái nhân dạng, nên Thắng có thể dễ dàng vác con hàng này lên chạc cây, nếu nó mà ở trạng thái đại thử, thì thật sự là khó mà kéo được nó lên theo, bởi sức nặng khi ở dạng chuột là quá lớn, cũng phải lên tới mấy tấn chứ chẳng đùa.
Tuy mấy tấn cũng không phải là cái gì to tát đối với cao thủ cấp tông như hắn, nhưng khó khăn ở đây chính là cái cơ thể đồ sộ, to lớn của Tiểu Thử khá là cồng kềnh, hắn là có thể vác, chịu được mấy tấn này, nhưng chạc cây thì lại không được nha!
Dù sao cây cối nơi đây cũng là khá bé, không phải loại đồ sộ như những đại thụ ở lục địa á âu, cho nên khó mà tiếp nhận được Tiểu Thử khi ở dạng chuột lớn, thế nên mới nói là nó may mắn, nếu không hiện tại tên nhóc này đã trở thành bạn cùng giường với lũ bạch cốt bên dưới rồi.
Lạch cạch!
Trong hắc ám vô tận, để lộ ra những lục quang mờ nhạt phiêu phù xung quanh, bên dưới mặt đất, nơi đống xương trắng hếu đang chất đống tại chỗ bắt đầu phát ra những tiếng động kì dị, như những khúc gỗ va đập vào nhau mà phát ra những thanh âm lạch cạch.
Kít!!! Ken két...
Những tiếng động kì lạ lại tiếp tục vang lên, giống như ai đó đang tức giận nghiến răng, phát ra vài tiếng ken két, làm Thắng đang ẩn mình tại trên chạc cây phải rùng mình vì loại âm thanh này.
Thắng tâm thần căng cứng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trung tâm, nơi rừng xương trắng hếu đang trị vì.
Hắn không biết tại sao, nhưng cái cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh mẽ, tuôn trào trong lòng hắn.
Nhiệt độ xung quanh cũng dần hạ xuống, thi thoảng lại có chút gió nhẹ thổi qua làm không khí nơi đây thêm phần cô quạnh.
Ban ngày vốn đã thiếu thốn ánh sáng, hơi ấm không đủ đầy, về đêm, nhiệt độ lại tiếp tục hạ xuống, khiến không gian xung quanh lạnh giá không thôi, thi thoảng lại có chút gió lùa làm Thắng không nhịn được mà run rẩy vài cái.
Đó mới chỉ là cái lạnh từ phía ngoài da thịt mà thôi, hiện tại hắn còn đang phải chịu sự lạnh lẽo từ chính nội tâm của mình đây, tại sao ư? Tại vì lúc này đây, hắn đang phải chứng kiến một hiện tượng kì lạ, cái hiện tượng này thực sự là đạp đổ nhân sinh quan của chính hắn, khiến hắn vừa nhìn đã sợ hãi rét run.
“Binh đoàn bạch cốt...?”
Ngồi im lặng trên chạc cây, Thắng nhìn chăm chú xuống phía dưới, lúc này, trước mắt hắn là một tràng cảnh đồ sộ không kém gì màn duyệt binh của q·uân đ·ội Việt Nam năm 1975 vậy, thực sự đồ sộ và đáng sợ, khiến hắn thất kinh không thôi.
Phía bên dưới gốc cây, cả rừng xương bạch cốt lúc này như đang hừng hực khí thế sống lại, tất cả bọn chúng như những sinh vật sống, bắt đầu vặn vẹo cơ thể, lắp lại những khớp xương đã bị rời rạc từ trước thành một cơ thể hoàn chỉnh.
Những tia sáng màu xanh nhè nhẹ quấn quanh, rồi từ từ như u linh tiến nhập vào những bạch cốt này, ngự trị tại đầu não, cứ vậy, những bạch cốt đã thành hình liền xuất hiện hai đốm lửa sáng xanh lục tại hai hốc mắt sâu thẳm kia, lung lay như con ngươi của nhân loại, rất có hồn.
“Gào... ken két, ken két!!!”
Những thanh âm gào thét cùng tiếng khớp xương v·a c·hạm phát ra, làm chúng trở nên thực sự khủng bố.
“@#&qph&@....”
Tại nơi trung tâm của rừng xương, có một thân ảnh to lớn mang theo hình thù của một đầu hung thú cao cấp hướng thiên không bay lên, phía trên đỉnh đầu nó đang có một tên bạch cốt mang hình hài nhân loại dơ cao một thanh kiếm lớn hướng thiên khung gào thét.
Khí thế toả ra làm toàn bộ các bộ xương khác phải cúi đầu kinh sợ.
Nhìn kĩ một chút, Thắng liền nhận ra tên này chính là một trong những bộ xương mang hình dáng con người mà hắn từng thấy lúc tiến vào trung tâm rừng xương, bộ xương này khi đó chỉ phát ra năng lượng của cấp hoàng đỉnh phong mà thôi, nhưng hiện tại Thắng lại cảm nhận được đối phương vậy mà cấp giới toạ.
Đây hẳn là nhờ có đoàn ánh sáng xanh lục kia nguyên nhân đi.
Còn đang chăm chú đánh giá đối phương, Thắng liền nghe được tên bạch cốt này hô lớn, điều đặc biệt là lần này hắn là nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương, bởi tên đó sử dụng là ngôn ngữ chung của di vực.
“Cốt tộc nghe đây! Thần vương của di vực sau bao năm biệt tích, các vị trưởng lão của Ma tộc đã thành công tìm được thân xác ngài tại vô tận không gian. Việc xâm chiếm song song giới vực chỉ còn là vấn đề thời gian...
Hiện tại chúng ta tới nơi đây xây dựng một trạm cố thủ trước, làm tiền đề cho bạch cốt tộc mai sau, đợi đến khi thần vương kêu gọi chiến đấu, chúng ta sẽ phá thiên hướng toàn bộ giới vực nơi đây chiếm giữ, lúc đó, toàn bộ bạch cốt chúng ta sẽ có riêng cho mình một mảnh trời, không bị ai đè ép nữa!!!”
Tên bạch cốt mang hình thù nhân loại kia tay cầm cự kiếm, trị vì trên lưng của đầu bạch cốt dị thú mà hô to hét lớn, khiến đám bạch cốt phía dưới hưởng ứng hô hào.
Nhưng chẳng được bao lâu, dị biến liền sinh ra.
Chỉ thấy lúc này, nơi mà Thắng từng ngồi để thôn phệ lượng lớn bạch cốt không lâu, đang có trăm đầu binh lính bạch cốt hướng nhau đánh đấm, gây lên sự chú ý của toàn bộ tộc đàn, đến cả Thắng đang tại trên chạc cây cũng phải tò mò nhìn xuống.
“Con mẹ nó, ngươi là ă·n c·ắp chân của lão tử?” Một tên bạch cốt với thân thể kì dị, không giống người cũng chẳng giống thú, đã bị mất một bên chân đang tức giận hướng đồng bạn chất vấn.
“Mẹ nhà mày, chân mày là bị chó tha, lão tử không hề động đến một lần! Chơi con mẹ mày, c·hết lâu rồi nên đầu óc bị ngu à con? ngươi không thấy ta và ngươi là khác hình dạng hay sao?” Đứng bên tên lính cốt kia là một con thú cốt nhỏ bé, nó tức giận hướng đồng bạn chửi đổng.
“Á à! Mày dám chơi mẹ tao? Tao phải đập chất cụ mày!!!”
Nói rồi, tên lính bạch cốt kia liền lập tức lao vọt tới đồng bạn, bắt đầu ra quyền, đánh đấm, tên kia cũng không phải dạng vừa, thấy đối phương dám vu khống kiếm chuyện, y cũng hùng dũng đấm đá trả đòn.
Chuyện này không chỉ diễn ra tại đây, mà gần như toàn bộ khu vực từng bị Thắng thôn phệ đều xuất hiện tình trạng này, tất cả binh lính bạch cốt đều nghĩ rằng đồng bạn đang chơi xỏ mình mà tức giận, hướng nhau đánh đấm, n·ội c·hiến diễn ra.
Còn kẻ gây ra những chuyện này thì lại đang ẩn mình trên một chạc cây gần đó, thích thú mà xem kịch vui đây.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ truyện, xin chân thành cảm ơn!!!
Cầu đề cử, cầu đánh giá ạ!!!