Chương 179: Giết chúng, giết lũ man di!
Leng keng, leng keng.
Tiếng binh khí chạm nhau phát ra những âm thanh sắc bén, lúc này bọn binh lính cấp thấp của tộc bạch cốt đang vung vẩy v·ũ k·hí đánh nhau loạn xạ.
Lúc đầu chỉ lác đác vài tên, sau như một ổ· d·ịch, chúng lan dần ra toàn bộ rừng xương rộng lớn này, hiện tại toàn bộ bạch cốt tộc đã hoàn toàn bị cuốn vào một cuộc chiến vô nghĩa, không rõ lý do.
Nhìn đám người mình đang điên cuồng đánh nhau sống c·hết, không ai chịu ai, khắp cả rừng xương lúc này đã vang đầy trời những câu chửi đổng, kèm theo đó là tên tuổi phụ huynh, mồ mả gốc rễ đều được đào lên thăm hỏi khiến tên đầu lĩnh của cốt tộc ngớ ngẩn tại chỗ, khuôn mặt nghệt ra nhìn toàn bộ rừng xương lúc này.
Binh đoàn mà hắn đem tới đây đều là binh tướng tinh nhuệ bậc nhất, thiện chiến nhất của cốt tộc, đụng là chạm, mà đã chạm là phải đánh.
Đức tính đó thật sự đáng quý nếu dùng lên địch nhân, nhưng khốn nạn thay, hiện tại bọn này lại dùng lên chính đồng bào của mình.
Địch nhân còn chưa thấy đâu, quân ta đã bị hao hụt binh sĩ vì n·ội c·hiến rồi, chính điều này đã khiến tên cốt lĩnh tức giận rống lên hung dữ.
“Tất Cả Dừng Tay Cho Ta!!!”
Tiếng rống giận của tên cốt lĩnh vang vọng khắp cả khu rừng rộng lớn, khiến toàn bộ cốt binh sợ hãi nhao nhao dừng lại động tác, bất giác đánh rơi v·ũ k·hí trên tay xuống nền đất, phát ra những thanh âm ‘leng keng’.
Tiếng rống này quá khủng bố, khiến Thắng đang núp tại một bên cũng bị chút ảnh hưởng, phải lấy hay tay bịt lại thính giác mới khiến y bình ổn lại.
Lúc này tên cốt lĩnh mới dừng lại, đứng trên hư không quát lớn.
“Địch nhân còn chưa đánh, các ngươi đã tự ý đánh nhau! Các ngươi là đang ngứa xương sao? Muốn bẻ gãy vài đầu cho bớt ngứa sao? Chúng ta đi đầu toàn bộ di vực, là tộc đầu tiên tiến vào giới vực song song, cũng là tộc có khả năng cao sẽ cắm dùi tại đây trước các tộc khác! Mang trong mình trọng trách lớn như vậy, các ngươi lại không coi nó ra gì hay sao? Cốt vương nếu biết được hành động của các ngươi lúc này, liệu ngài ấy có tự hào về các ngươi hay không? Hả?”
Cốt lĩnh dừng lại một chút, nhìn về phía các tộc nhân, khi thấy bọn chúng đang im lặng, hoàn toàn ngoan ngoãn lắng nghe, hắn liền đưa tay chỉ lên thương khung, tiếp tục hô lớn.
“Địch nhân ở ngay ngoài kia, danh tiếng thì đang chờ đợi cốt tộc, Cốt vương lại đang dõi mắt về nơi này, cầu mong chúng ta đắc thủ, vậy mà các ngươi lúc này lại làm điều ngu xuẩn! Khiến ta thực sự thất vọng!
Quốc có quốc pháp, quân có quân quy! Ai là người đã gây lên những việc này? Mau bước ra chịu phạt. Thú tội thì được khoan hồng, còn nếu trốn tránh, để ta bắt được thì dù có van xin nài nỉ cũng đã muộn, đến lúc đó chỉ có c·ái c·hết mà thôi!”
Lũ binh cốt hoang mang nhìn nhau, bọn chúng thực sự không biết bắt nguồn từ tên nào nha, tất cả cứ vậy mà xảy ra xung đột.
“Đại nhân, là hắn! Hắn ă·n c·ắp chân của ta!” Tên binh cốt vừa rồi hướng đầu lĩnh tố cáo tên đồng bạn ngay bên cạnh mình.
Thấy có kẻ đứng ra tố cáo, cốt tộc đầu lĩnh liền hướng mắt nơi này nhìn xem.
Lúc này tên đồng bạn kia thấy đầu lĩnh hướng mình nhìn chằm chằm, nó liền sợ hãi kêu lên.
“Đại nhân, oan cho tiểu cốt! Ta hoàn toàn không lấy xương chân của hắn! Khi ta tỉnh dậy, hắn là đã hoàn toàn bị mất xương rồi...”
Cốt tộc đầu lĩnh nhìn về phía hai người, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc. Không lộ là phải! Bởi khuôn mặt hắn vốn là một bộ xương trắng hếu, không hề có chút da thịt nào, nơi mắt lại chỉ có hai đoá hoả diễm lục quang đang phiêu động lung lay, nên về cơ bản cảm xúc trên khuôn mặt hắn chỉ có cố định một loại mà thôi, đó là lạnh lẽo c·hết người.
Nhưng hắn còn chưa giải quyết cho hai người này thì đã có vài tên cốt binh đứng ra kêu than.
“Đại nhân, ta là cũng bị mất một tay, mong ngài xem xét tìm ra thủ phạm!”
“Đại nhân a! Ta thảm nha, ta là bị mất cơ thể, chỉ còn mỗi cái đầu...”
“Đại nhân, ta bị mất một bên ngực, bộ ngực nở nang của ta...”
“Đại nhân, ta bị mất chim....”
Cứ vậy, khắp cả cánh rừng già lúc này vang vọng toàn bộ tiếng khóc ai oán của lũ cốt binh, hướng về phía đầu lĩnh mong cầu đòi lại được công đạo.
Lúc này tên cốt lĩnh mới phát hiện được điểm bất thường này, không có lý nào toàn bộ binh cốt của hắn lại bị lấy đi một phần cơ thể mà không hề hay biết được, chắc chắn trong này có trá.
“Tất cả cốt binh thương tật mau chóng đứng chung một chỗ, toàn bộ cốt binh còn nguyên vẹn thì đứng sang một bên!” Tên cốt lĩnh hướng đám cốt binh ra lệnh.
Hiện tại muốn biết lý do ở đâu chỉ cần tách riêng hai nhóm này ra, xong sau đó duyệt binh, dà xoát lại một lượt là biết ngay ấy mà.
Rầm, rầm.
Các binh sĩ cốt tộc đều đều, quy củ hướng hai bên di chuyển, tách dần ra, chẳng mấy chốc, nhóm người bị mất cơ thể cùng nhóm người còn nguyên thân thể đều được chia làm hai bên riêng biệt.
Cốt lĩnh bắt đầu kiểm duyệt lại quân số.
“Quái lạ, lúc đem quân tới đây là mười vạn tên cấp vương cùng mười ngàn tên cấp hoàng. Sao nơi đây chỉ còn lại chín vạn tên cấp vương a? Là bọn cốt binh m·ất t·ích kia làm ra những việc này sao? Không thể nào, cốt tộc sẽ không bao giờ làm những việc như vậy với đồng bào...”
Nhìn quân số bị hao hụt một cách bất thường, tên cốt lĩnh có chút đau đầu, việc lũ binh cốt kia mất một phần cơ thể hắn hiện tại đã không còn để tâm, cái hắn lo lắng nhất lúc này đó là mười ngàn tên cấp vương của hắn đã đi đâu, tại sao lại vô cớ m·ất t·ích.
Những sự việc không rõ lý do bỗng nhiên xảy ra vẫn là những thứ gì đó thực sự đáng sợ.
“Các ngươi lúc trước là tại vị trí nào?” Cốt lĩnh lay động hai ngọn lửa trong đôi mắt, hướng đám cốt binh bị thiếu một phần cơ thể dò hỏi.
“Đại nhân, bọn ta là tại nơi này.” Các binh lính cốt tộc nhao nhao hướng tới chỗ Thắng ngồi khi trước chỉ chỏ.
“Chỗ này trước có bao nhiêu binh cốt?” Cốt lĩnh quay sang một tên chỉ huy, kẻ chịu trách nhiệm tại khu vực đó dò hỏi.
“Thưa đại nhân, nơi đó có khoảng hai mươi ngàn tên gần phạm vi đó...” Tên chỉ huy lo lắng trả lời, rất sợ đầu lĩnh vì không vừa ý mà bị vặn cổ.
Nghe vậy, tên đầu lĩnh liền rơi vào trầm tư suy nghĩ, không thèm quan tâm đến tên chỉ huy đang sợ hãi đứng một bên.
Bỗng linh quang trong đầu hắn loé lên.
Mười ngàn tên binh cốt không hề tự ý rời đi, chắc chắn là do dân bản địa nơi đây đã t·ấn c·ông bọn họ, nhân lúc toàn quân đang bị ảnh hưởng bởi ánh mặt trời dẫn tới ngủ say mà dân bản địa nơi đây đã nhân cơ hội này đem đi lượng lớn binh cốt, trước khi đi còn cố vớt vát lấy thêm vài chi xương để làm giảm sức chiến đấu của cốt tộc.
Nghĩ vậy, cốt lĩnh càng chắc chắn khẳng định là đúng, chỉ có bọn man di nơi đây mới chơi mấy trò thủ đoạn như vậy.
Đôi mắt lục quang của tên đầu lĩnh lung lay liên hồi, chỉ thấy hắn tức giận gầm nhẹ: “Thực hay cho lũ man di, dám chơi trò xảo trá!”
“Tất cả tộc nhân! Chúng ta đã bị bọn man di nơi đây phát hiện, chơi khăm! Mười ngàn huynh đệ cốt tộc đã bị lũ man di mang đi s·át h·ại, những huynh đệ bị mất một phần cơ thể cũng là do chúng làm ra! Nhân lúc cái thứ ánh sáng c·hết tiệt kia còn chưa phủ phục xuống nơi này, chúng ta hãy mau truy tìm lũ man di, thay các huynh đệ trả thù!!!”
Tên cốt tộc đầu lĩnh hung hãn ngự trị trên lưng con hung thú bạch cốt to lớn, hướng toàn bộ cốt binh bên dưới hô to.
“Giết chúng, g·iết lũ man di!!!” Toàn bộ cốt binh lúc này đều hùng hổ khí thế, dơ cao v·ũ k·hí trong tay, miệng há ra hô lớn, tiếng hô vang vọng khắp cả núi rừng.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc và đề cử truyện, xin chân thành cảm ơn và không có gì hậu tạ!