Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 180: vắt óc suy nghĩ cũng không ra.




Chương 180: vắt óc suy nghĩ cũng không ra.

“Tất cả bình tĩnh...”

Tên cốt tộc đầu lĩnh tại trên hư không hô lớn.

“ Trước hết chúng ta cần phải chế tạo một hắc động thật lớn, nơi có thể chứa toàn bộ huynh đệ cốt tộc vào ban ngày, tránh được những thứ ánh sáng quỷ dị kia! Như vậy, cũng không cần phải lo đến địch nhân có thể t·ấn c·ông bất ngờ.”

Hơi dừng lại một chút, cốt tộc đầu lĩnh liền tiếp tục hướng các cốt binh phân phó.

“Một nửa số huynh đệ theo ta truy tìm bọn man di, số còn lại thì ở lại đây đào hầm xây lũy chuẩn bị nơi trú ẩn tạm thời, đợi bọn ta khải hoàn trở về, sẽ đem lũ man di nơi đây làm thức ăn cho toàn bộ huynh đệ thưởng thức!!!”

“Hoan hô đại nhân, hoan hô đại nhân...”

Lũ cốt binh vui sướng, bọn chúng háo hức chờ mong, chờ được nếm mùi máu của tộc nhân nơi này.

Từ khi cốt giới đầu quân cho Dị tộc, bọn chúng quanh năm suốt tháng sống trong hòa bình, nhưng cũng vì vậy mà đã lâu không được nếm mùi máu tươi, hiện tại đại nhân của bọn chúng hứa hẹn sẽ mang theo kẻ địch về đây cho tất cả mọi người cùng nhau hưởng dụng, khiến chúng vui sướng reo hò không thôi.

Nhìn lũ binh cốt của mình cuồng hô, phấn khích như một đầu chó đực sắp được giao phối, cốt đầu lĩnh vui vẻ trong lòng, bắt đầu dẫn lượng lớn binh cốt rời đi.



Muốn một đội quân thật là thiện chiến, khát máu, cần phải kích thích sự thú tính bên trong bọn họ, muốn làm được điều này thì chỉ có thể thoả mãn những nhu cầu nguyên thủy của chúng mà thôi!

Vì lúc này đã là giữa đêm, đầu lĩnh cốt tộc khá tự tin vào những binh cốt của mình, hắn chắc chắn chỉ cần một tiểu đoàn cấp hoàng của mình ra sân, toàn bộ phương thế giới này sẽ bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.

Nhưng từ trước tới nay hắn luôn hành động theo phương châm thà lấy mạnh h·iếp yếu còn hơn là để thuyền lật trong mương, cho nên khi vừa có ý định xuất quân chinh chiến, hắn liền thôi động một lượng lớn quân tinh nhuệ của mình, với ý định san bằng thế giới này trong vòng một đêm.

Gần như là toàn bộ cấp hoàng đều được hắn điều đi hết, chỉ để lại hai vạn đại quân cấp vương ở lại làm hậu cần mà thôi.

Nhìn đồng bạn ngày một đi xa, lũ cốt binh còn lại liền lập tức hướng dưới đất đào bới, tên nào cũng hùng hục ra sức lạo khoét mặt đất, muốn hoàn thành trước khi mặt trời mọc lên.

Thắng lúc này đang ngồi tại trên cây, ánh mắt hắn hơi híp lại nhìn về phương xa, nơi bọn cốt tộc đang xếp thành hàng dài hùng dũng rời đi, dù là trong đêm tối, hắn vẫn có thể nhìn thấy khóu bụi bay đầy trời.

Nơi bọn chúng di chuyển vừa hay lại là bờ biển mà nhóm người Thắng đã đặt chân lên đây lúc trưa, nơi đó còn đang có một đầu cá voi khổng lồ lởn vởn gần đấy đây.

Nhìn tên cốt tộc giới toạ kia hùng hổ khí thế như vậy, chắc chắn sẽ tác động đến đầu cá voi đó, không sớm thì muộn, hai bên cũng lao vào giao chiến mà thôi... nhưng đó là việc của đối phương, Thắng hoàn toàn không thèm bận tâm, dù cho cả hai cùng c·hết, hắn cũng là vui mừng ủng hộ, với lại lúc này hắn còn đang tiêu hoá một chút thông tin từ tên đầu lĩnh kia đây.

Theo như những gì đối phương nói, người của Ma tộc đã tìm thấy thần vương của họ, và lúc này cốt tộc tiến công trước là lấy tiền đề cho đồng bọn tại di vực sau này tổng t·ấn c·ông, chỉ cần chờ hiệu lệnh của thần vương.



Với những gì mà hắn biết, thần vương ở đây chính là người của Ma tộc, cũng chính là tên Dị tộc, thần vương Dị Minh bị phong ấn tại thần điện, nơi sư phụ hắn phong ấn.

“Nhưng, chẳng phải đối phương đã bị mình cho kích nổ cùnh hư không giới rồi sao? Sao lại còn có thể sống sót mà về được với Ma tộc? Hay bọn chúng chỉ là đang nói láo?” Thắng vò đầu bứt tai suy nghĩ.

Hắn cũng từng nghĩ có khi nào đối phương cũng là giống mình, là tân thần vương, nhưng theo dòng lịch sử mà Dạ Minh biết, cũng như điển tích mà Dạ Vũ kể lại thì trong suốt thời gian này không hề có thần vương tồn tại, hoặc nói đúng hơn là khi đó chỉ có cao tầng của Ma tộc mới là biết đến sự tồn tại của thần vương đời đầu... như vậy cũng có thể hiểu tại sao khi các gia tộc khác đồng lòng hưởng ứng Dạ Minh, bọn Ma tộc lại nhất quyết phản đối, hẳn là có thần vương đời đầu đứng sau chỉ đạo, bọn Ma tộc mới dám càn rỡ như vậy...

Nhưng tại sao tên thần vương này lại không trực tiếp ra tay với Dạ Minh? Mà phải để bọn Ma tộc cùng Quỷ tộc tiến hành vây bắt? Để rồi cuối cùng y dễ dàng trốn thoát tới địa cầu?

Nhưng đến năm 2028, theo lịch của nhân loại địa cầu, Dạ Vũ có nói tên thần vương này bất ngờ xuất hiện, sau đó đứng ra thống nhất lại toàn bộ di vực, kêu gọi toàn bộ các di tộc phải theo y chiến đấu, đánh tới giới vực song song!

Như vậy trong suốt 65 triệu năm lịch sử, hắn đã đi đâu? Tại nơi nào?

Đó chính là những điều mà Thắng rối não không thôi, nếu thực tên đó còn tồn tại, trái đất 100% là nguy hiểm.

Mà chưa cần nói đến tương lai xa xôi hiện tại ngay lúc này đây, trái đất đang xuất hiện một nhóm lớn di tộc, làm con sâu mọt kí sinh nơi này, nhăm nhe tàn phá thế giới rồi, nếu không giải quyết chúng, sợ là mai sau tai hoạ ngập đầu.

Thắng vất những suy nghĩ ngổn ngang này ra sau đầu, thực tình, một kẻ lười suy nghĩ như hắn cứ vậy mà tiếp nhận vài cái tin tức không mấy vui vẻ, làm hắn phải điên cuồng vắt óc suy nghĩ, thực là đau cả đầu.



Kệ mẹ nó, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn!

Cứ giải quyết hết bọn này trước đã rồi tính tiếp, không vội gì phải suy nghĩ nhiều làm gì cho não tăng nếp nhăn, như vậy thì mau già a!

Phải chờ cho đám lính tinh nhuệ thiện chiến cùng tên cốt tộc giới toạ kia rời đi thật xa, Thắng mới có thể động thủ.

Theo như lời của tên giới toạ kia nói, bọn chúng khi đến ban ngày sẽ bị suy nhược rất nhiều, gần như là bị bất động nằm một chỗ, ngủ say không biết trời đất là gì, dù cho bản thân có bị đem đi, vất cho chó gặm cũnh là không hề hay biết.

Hắn không biết tên giới toạ kia vào ban ngày có thể tránh được tác dụng phụ của ánh mặt trời hay không, nhưng hắn chắc chắn rằng lũ cấp Vương này hoàn toàn trở thành một đống xương vô tích sự, bởi chính nhờ thế mà hắn mới thôn phệ được khoảng hai vạn đầu cốt binh đây, hiện tại tu vi cũng đã tăng đến cấp tông trung kì đỉnh phong rồi, với tiến độ này, thôn phệ hết toàn bộ lũ cốt tộc tại đây hắn chắc chắn sẽ tiến vào cấp hoàng.

Nhưng để làm được điều này hắn cần phải xử lý hết tất cả bọn chúng.

Cường công thì không được, bởi đối phương có hàng ngàn tên cấp hoàng cùng một tên giới toạ đây, trong khi đó bản thân hắn mới chỉ là một tên cấp tông cùng một đầu chuột cấp vương, cao thủ trong tiểu thế giới hiện tại chỉ còn hai tên cấp hoàng là Yêu tiên, cùng ong hậu.

Nói mới nhớ, ong hậu sau khi tiến vào đây, sau mười năm tại tiểu thế giới cuối cùng nó cũng đột phá, tiến vào cấp hoàng trung kì tầng thứ, mạnh hơn trước rất nhiều, tuy vậy nhưng vẫn không đủ để nhét kẽ răng tên giới toạ đó, vì thế hắn chỉ có thể chơi chút mưu hèn kế bẩn mà thôi.

Cốt tộc sợ ánh sáng mặt trời? Cần phải đào hầm chui rúc? Mẹ cha nó, vừa hay hắn là có vài trò khá vui, đang muốn thử xem thế nào.

Nhưng trước hết cần phải tiêu diệt lũ cốt binh tại bên dưới đã, để cho chúng thăng thiên thì mới có thể bắt tay vào thiết kế bẫy rập, chơi bọn cốt tộc một vố lớn.

*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện và đề cử!!!