Chương 186: săn mồi
Cốt Toại sau khi cho người xuống biển dò xét, không những phát hiện nơi đó có thể đi mà còn tồn tại một nguồn lực tài nguyên sinh vật dồi dào, đủ để hắn bổ sung quân lực cùng thực phẩm cho đám cốt binh.
Ngồi trên ưng cốt, Cốt Toại dơ cao cốt kiếm mà lớn tiếng hô hào.
“Đánh, đánh vào hang ổ bọn man di!”
Đi dọc con đường Cốt Toại không hề phát hiện đến sự tồn tại của các sinh vật khác, chỉ có nơi kì lạ này là tồn tại một nhóm sinh vật ẩn mình, du tẩu bên trong nên hắn nghĩ những con thủy quái nơi đây chính là sinh vật đã nhân lúc cốt tộc chưa kịp tỉnh dậy mà tiến hành t·ấn c·ông, tha đi các bộ phận của cốt binh, dẫn tới binh sĩ của hắn rơi vào thế hỗn loạn.
Lần này phát hiện ra đối phương, không những vậy còn tìm được sào huyệt của tộc loại nơi này, hắn là quyết định sẽ không tha dù chỉ một tên.
Dám vuốt râu hùm khi còn say giấc, thực là gan to bằng trời.
Theo lệnh của Cốt Toại, đám cốt binh ồ ạt lao vào trong biển như lũ thiêu thân.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy nguyên một dàn hài cốt trắng hếu đang hùng dũng vọt xuống đáy biển, khiến mặt nước tung toé bắn lên những hạt nước li ti.
Vốn đã không cần đến chức năng hô hấp, đám cốt binh này dễ dàng tiến vào đáy biển, tự do đi lại bên trong mà không gặp chút khó khăn nào.
Cốt Toại đi đầu, cưỡi trên lưng ưng cốt lao vùn vụt về phía trước như ngư lôi, để lại phía sau những cơn sóng dữ dội do cốt ưng tạo thành.
Dưới biển, đủ loại sinh vật kì lạ tồn tại khiến cốt tộc đám người trầm trồ không thôi.
Những đoàn lục quang từ đôi mắt sâu thẳm của chúng phát ra, khiến lũ sinh vật bé nhỏ tại trong vùng biển như thấy được thứ kì lạ, lao vọt tới hóng hớt.
Nhưng đổi lại sự hóng hớt đó là những chi xương cứng ghim sâu vào người, khiến một lượng lớn sinh vật biển cứ vậy c·hết đi, vùng nước xung quanh cũng vì cuộc tàn sát này mà trở nên đẫm máu, toàn bộ nơi đây đều bao phủ bởi một màu huyết hồng.
Đám cốt binh thích chí, điên cuồng chém g·iết những sinh vật dám tiến lại gần, những đoàn lục quang tại trong đôi mắt sâu thẳm cũng đang liên tục lay động, chúng như những sinh vật kì dị, từ trong hốc mắt bay ra, hướng những huyết nhục đang trôi nổi tại trong nước mà thu về, sau đó chúng bắt đầu quấn quanh cốt thể, khiến xương cốt bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc.
Chưa dừng lại tại đó, sau khi bám lên khung xương, chúng vậy mà dần dần biến mất, như thể đang bị xương cốt thôn phệ, cắn nuốt vậy, trông thật kì dị!
Toàn bộ đáy biển lúc này, những nơi có cốt tộc tồn tại đều diễn ra một cảnh tượng đồng nhất như vậy, huyết tinh cùng ác độc vô cùng.
“Bọn này... không ngờ chúng lại đói tới vậy...” Ngồi trên lưng cốt ưng, Cốt Toại lắc đầu mỉm cười.
Hắn là một đầu lĩnh, một kẻ cao cao tại thượng, sẽ không ăn tạp giống mấy tên cốt binh kia, hắn phải ăn huyết nhục của những sinh vật mạnh mẽ, như vậy mới có thể làm hắn thoả mãn, thể hiện bản thân là người của tầng lớp quý tộc.
Thay vì lao xuống dưới kia cùng đám binh cốt tranh ăn, hắn là lựa chọn rời xa nơi này tìm mấy tên man di cao cấp.
“Đi thôi cốt ưng, chúng ta tìm mấy tên giới toạ thôn phệ!”
Nghe được lệnh từ chủ nhân, đầu cốt ưng này lập tức mang theo Cốt Toại phóng đi, hướng về nơi có hung khí phát tán mà lao tới, theo như nó xác định, nơi đó hẳn là có mấy đầu hung thú có thể ăn.
Đám cốt hoàng phía sau thấy đại nhân nhà mình rời đi, cũng lập tức phóng theo sau.
Tuy đại nhân của chúng đã là giới toạ sơ kì, nhưng bọn chúng cũng thực không dám đánh đổi, tin tưởng mù quáng vào khả năng của đại nhân, trong khi đó cốt vương cũng đã liên tục nhắc nhở bọn chúng, phải bảo vệ tốt đại nhân, không thể lơ là, cho nên khi thấy đại nhân một mình rời đi, bọn chúng cũng là bá·m s·át không buông.
Đi chẳng bao lâu, Cốt Toại phát hiện phía trước mặt mình có một đàn sinh vật kì lạ, chúng có thân dài 5 mét, phần người trên đô con, có mỏ dẹp, phần đuôi thì thu hẹp dài về phía sau trông như một con thằn lằn, chỉ khác là đầu thằn lằn này lại không có chân, thay vào đó là bốn cái vây tồn tại cùng cái đuôi mái chèo.
Nếu Thắng ở đây, hắn sẽ kinh ngạc mà hô lên thương long hai chữ, bởi 65 triệu năm về sau, các nhà khoa học đã phát hiện ra hài cốt của loài sinh vật biển này, tên tiếng anh của nó là Mosasaur, là một đầu quái vật biển chính hiệu, tuy không mấy to lớn nhưng sức mạnh của chúng không thể coi thường.
Chỉ thấy lúc này có một đàn chục con Mosasaur đang hung mãnh lao về phía Cốt Toại, trên thân chúng toả ra sức mạnh khủng bố, tất cả vậy mà đều là cấp hoàng trung kì, uy phong lẫm lẫm khiến Cốt Toại vừa nhìn liền hoảng sợ không thôi, vội lôi ra cốt đao chuẩn bị mài sắc, cắt cổ vài đầu làm tiệc mở màn.
“Thực là... lũ man di này đúng là ngu xuẩn không thôi, chỉ là cấp hoàng cũng dám đánh chủ ý lên lão tử? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi không có đường mà về!”
Nói rồi, Cốt Toại liền huy động đao cốt vừa mới mài sắc, thúc giục cốt ưng phóng về phía địch nhân đánh đi, muốn một trảm chém cửu thiên, một thân đao chém chục đầu quái vật, để bọn chúng nếm thử hương vị sợ hãi.
Để lại phía sau những sóng nước cuồn cuộn, cốt ưng mang theo chủ nhân của mình lao vọt về phía địch nhân, khí thế không kém cạnh gì mười đầu hung thú Kia gộp lại, không những thế còn ẩn ẩn bá đạo hơn vài phần.
Càng tiến lại gần, bọn Mosasaur càng cảm nhận được rõ uy áp từ con mồi thả ra, lúc đầu hung thần ác sát lao tới, nhưng vì phạm vi càng gần, áp lực từ đối phương đánh lên thân càng tăng khiến chúng biến sắc, dù là trong làn nước mát lạnh của biển cả, chúng vẫn là sợ đến toát cả mồ hôi hột.
“Graooo...”
Gào lên một tiếng, bọn chúng vậy mà thay đổi phương hướng, lập tức sợ hãi vọt đi, muốn chạy thoát khỏi cái tên đáng sợ này.
Lúc đầu phát hiện đối phương, vì phạm vi quá xa, không cảm nhận được khí thế, phải đến lúc này, phạm vi thu nhỏ lại, bọn chúng mới là biết được đối phương không hề dễ chọc, hoàn toàn là một tên quái vật đáng sợ, thế nên không cần nói nhiều, chúng lập tức lựa chọn phương án bảo toàn tính mạng, quay người bỏ chạy.
Nhưng Cốt Toại sao lại để chúng rời đi dễ dàng? Hắn đã phải đi một chặng đường mới tìm được mấy đầu hung thú này, để tuột khỏi tay thì thực là đáng tiếc.
Thế nên khi thấy lũ Mosasaur vội vàng quay người bỏ chạy, hắn liền lập tức ráo riết đuổi theo không buông.
Dù sao dưới nước cũng là địa bàn, sân nhà của lũ Mosasaur, nên tốc độ bỏ chạy của chúng phải gọi là rất nhanh, ngư lôi cũng phải gọi bằng cụ.
“Cốt ưng, đuổi theo chúng!” Thấy tốc độ của chúng vậy mà biến nhanh, khiến Cốt Toại lo lắng bọn này sẽ chạy mất liền hướng cốt ưng ra lệnh tăng tốc.
Nhận được chỉ lệnh, cốt ưng dùng hết sức bình sinh, thả ra toàn bộ sức mạnh hướng về phía chục đầu Mosasaur phóng đi, sóng xung kích từ cốt ưng tạo ra khiến vùng nước nơi đó sảy ra một xoáy nước lớn, làm những sinh vật xung quanh đó vô tình bị cuốn vào bên trong, đưa lượng lớn sinh vật biển thăng thiên.
Đám cốt hoàng phía sau cũng bị ảnh hưởng, không thể tiến về phía trước, chỉ có thể nhìn đại nhân của chúng dần đi xa.
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc và đề cử!!!