Chương 187: ếch ngồi đáy giếng!
“Khốn nạn, mãi mới tìm được vài tên man di, Cuối cùng để chúng chạy thoát...”
Cốt Toại tức giận nhìn về nơi xa, lúc này thân ảnh của mười đầu hung thú Mosasaur đã xa tít tắp, chỉ còn vài cái bóng nhỏ li ti thấp thoáng mà thôi.
Tưởng tìm được một bữa cơm ngon miệng, nhưng cuối cùng lại để chúng vọt mất, khiến tâm trạng Cốt Toại lúc này không hề tốt một chút nào.
“Đi thôi, cốt ưng, tiến về nơi đó...” Cốt Toại đành phải từ bỏ con mồi lần này, ra hiệu cho cốt ưng đi về một hướng khác, nơi đó hắn cảm nhận được có vài tia khí tức hung vật tồn tại.
Nhớ lại vừa rồi, sau khi cốt ưng bộc phát ra siêu thanh tốc độ, chuẩn bị áp sát một đầu quái vật, ấy vậy mà dị biến phát sinh, không biết từ đâu chui ra một tên nhân loại nhỏ bé, cơ thể không có xương tồn tại hướng bọn hắn phát động công kích.
Một lượng lớn thủy lao phóng tới, vì cốt ưng chỉ là một đầu cốt thú cấp hoàng trung kì, trong khi đó đối phương lại là cấp hoàng đỉnh phong, nên Cốt Toại không dám làm liều, vội cho cốt ưng dừng lại, xuất ra đại chiêu ngăn cản công kích này.
Chặn được công kích của đối phương thì khoảng cách của cả hai bên cũng vì thế mà kéo dài một khoảng lớn, khi định thần nhìn lại thì mười đầu hung thú cùng tên nhân loại kia đã xa tít tắp, thế là Cốt Toại chỉ có thể hậm hực mà dừng lại truy đuổi, tìm kiếm mục tiêu khác.
Đen đủi cho hắn, vì uy áp khủng bố của giới toạ lộ ra khiến nhiều đầu quái vật cấp hoàng vừa cảm nhận được liền lập tức sử dụng bản lĩnh tự thân tiến hành chạy trốn, làm hắn vừa tới được nơi chỉ có thể hít một chút sóng nước còn đọng lại dư vị.
“Thật đáng giận... aaaa, sao cái bọn man di này lại chạy nhanh đến vậy???”
Cốt Toại tức giận, đây là lần thứ ba trong ngày, cũng là ba lần trong cuộc đời hắn rơi vào hoàn cảnh bất lực đến vậy.
Thà đối phương mạnh mẽ, đánh hắn thừa sống thiếu c·hết đi, hắn là không nói, nhưng đây rõ ràng là chênh lệch cấp bậc như vậy, nhưng hắn lại không thể sờ tay vào một đầu a! Thật tức c·hết cốt tâm mà!
Cứ thế, Cốt Toại mang theo tâm tình bực tức cùng cốt ưng thong dong lao về phía trước, cố gắng trước bình minh cắn nuốt một đầu hung thú nuôi dưỡng cốt thân, cũng đã hai ngày trời kể từ khi hắn tới đây, chưa được ăn uống đầy đủ rồi.
Như thương cảm cho tên cốt tộc này, thượng thiên tại phía trên liền ban cho hắn một đặc ân, để hắn có thể no bụng trước khi mặt trời mọc.
Vừa rời đi không lâu, Cốt Toại liền phát hiện trước mặt không xa khoảng hơn ngàn mét có một thân ảnh khổng lồ, đang im lìm bất động tại nơi đó.
Tò mò, vội ra hiệu cho cốt ưng mau chóng tiến lại gần xem xét.
Đây có thể sẽ là một con mồi béo bở, bởi từ hình thù nó phản chiếu, Cốt Toại là xác định tên man di trước mặt này rất mạnh, rất phù hợp làm thịt, róc xương, luyện cốt làm cận vệ, vừa hay hắn đang thiếu một đứa con đây, không ngại thịt đối phương xong đem về nuôi dưỡng.
Cốt ưng đem theo chủ nhân một đường lao nhanh, chẳng mấy chốc đã tới gần đầu hung thú trước mặt này.
Nhìn nó im lìm như c·hết, Cốt Toại không tin là đối phương đ·ã c·hết, bởi hắn vẫn còn cảm nhận được hơi thở đều đều từ đầu quái vật này thả ra.
Khí thế phát ra chỉ có giới toạ sơ kì, không có gì đáng lo ngại, hắn là tự tin, chỉ cần một kích toàn lực của mình, đến một tên giới toạ trung kì cũng phải cẩn thận đề phòng thì nói gì tới một tên chỉ mới sơ kì? Trong khi đó đối phương còn đang nằm bất động như c·hết đây.
Hắn là không hề biết mình đang mắc một sai lầm lớn, bởi cái thứ trước mặt hắn lúc này không phải dạng tầm thường, nếu Thắng ở đây sẽ sợ hãi kinh hô, liều mạng ngăn cản cái hành động điên rồ này của Cốt Toại, bởi cái thứ đang nằm bất động này chính là đầu cá voi khi trước đã khiến cho toàn bộ người của Thắng suýt c·hết.
Tuổi trẻ thường ngông cuồng, cộng với tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, từ hai yếu tố này kết hợp lại đã thúc đẩy Cốt Toại trực tiếp ra tay t·ấn c·ông đối phương.
“Cốt pháp, Cốt thương!”
Theo tiếng gầm của Cốt Toại, không khí xung quanh như đông kết lại xuất hiện một đồ án ma pháp tại trên đỉnh đầu của cá voi khổng lồ, chỉ thấy trận đồ này đỏ đậm như máu, thi thoảng còn phát ra vài tia khí tức c·hết chóc, khủng bố đến đáng sợ.
Chưa dừng lại tại đó, trong đồ án huyết sắc vừa rồi đang dần dần nhô ra một đầu mâu bạch sắc khổng lồ, vừa nhìn đã khiến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo, buốt giá tim gan.
“Hạ xuống, tiêu diệt tên man di này!”
Cốt Toại nở một nụ cười điên rồ, hai hàm răng trên dưới há ra đến mức không thể khép lại được khiến hắn trông càng thêm đáng sợ, nói không quá nếu cho hắn đi hù doạ trẻ em đúng là chuẩn bài, không thì vất vào nhà ma làm công cũng là kiếm được bộn tiền kha khá, chỉ tiếc, nơi này không có kinh doanh hai loại dịch vụ này, nếu không hắn sợ là sẽ trở thành triệu phú trong nay mai.
Trở lại cốt truyện, sau khi Cốt Toại kêu gọi ra một đầu thương cốt to lớn, hắn liền lập tức không chút do dự hạ cây cốt mâu này lên đầu của cá voi khổng lồ.
Đầu mâu vừa rời khỏi đồ án, lập tức lao về đầu của cá voi với vận tốc cực nhanh, khiến không khí xung quanh không thể ngăn cản được sức mạnh mà bị xé rách, tiếng gió vù vù phát ra mỗi khi đầu mâu này hạ xuống.
Phập.
Một thanh âm trầm thấp phát ra, đi theo đó là đầy trời huyết hồng, những giọt máu tươi theo cây cốt mâu ghim vào thân cá voi mà bắn ra tung toé, vấy đỏ toàn bộ vùng nước biển xung quanh, khiến không khí nơi đây tràn đầy mùi tanh của huyết vị.
“Cruuuu....”
Đang ngủ ngon lành, đầu cá voi khổng lồ bất ngờ bị tập kích, vừa hay đầu mâu kia lại đâm vào mũi của nó, khiến nó cảm nhận được thế nào là thốn.
Tuy cây cốt mâu này xiên vào mũi nó, xin nó chút huyết, nhưng thực ra không hề gây quá nhiều thương tổn, bởi bao vây nó là một lớp da dày thịt béo nên rất khó kích thương, chỉ là vừa may Cốt Toại hạ cốt mâu xuống đúng lỗ mũi nó, đánh vào bên trong nên mới có hiện tượng xuất huyết, chứ thực ra cũng không hề gây ra thương tích nào quá lớn.
Cũng lâu lắm rồi, kể từ khi tiến vào cấp giới toạ, nó chưa từng b·ị t·hương như thế này, dù đây chỉ là một v·ết t·hương nhỏ không đáng ngại, nhưng điều này lại làm nó rất là tức giận, bởi uy nghiêm của nó vậy mà bị một con kiến hôi chạm vào.
Dù nằm tại trong biển nước nhưng thể nội của cá voi khổng lồ vẫn là hừng hực bùng cháy, cơn tức giận giống như ngọn lửa rực cháy lan tỏa khắp thân, nó điên cuồng gào thét, nằm trong nước vẫy vùng.
Uy áp của giới toạ đỉnh phong viên mãn cứ vậy mà phừng phừng thoát ra ngoài, khiến toàn bộ sinh vật quanh đấy ngàn mét đều sợ hãi bỏ chạy.
Lúc này chỉ còn mỗi Cốt Toại cùng ưng cốt là thẫn thờ tại chỗ, trong đầu cả hai lúc này đều trống rỗng.
Sự chênh lệch giữa Cốt Toại cùng đầu cá voi khổng lồ này không phải vài tiểu cấp độ đơn giản như vậy.
Cá voi khổng lồ hiện tại đã là giới toạ đỉnh phong, chỉ kém thiên đạo có một tia hơi thở mà thôi, chỉ cần nó đột phá là có thể hướng phía ngoài vũ trụ tồn tại, trở thành một thực thể khác hoàn toàn, khi đó, sức mạnh nó là nhỉnh hơn cả thiên đạo.
Còn Cốt Toại vốn dĩ trẻ người non dạ, tuy đã 360 tuổi nhưng tầm nhìn cùng tư duy chỉ bó hẹp tại cốt giới, dù hắn đã từng chứng kiến qua sức mạnh khủng bố của sư phụ mình, tức cốt vương, nhưng đó là nghiệm chứng dưới danh nghĩa đệ tử, không hề tồn tại chút sát khí.
Hiện tại thì khác, thứ hắn phải gánh chịu ngay lúc này chính là uy áp kèm theo đó là những tia sát ý dào dạt, khiến tâm kiêu ngạo của hắn lập tức chìm xuống đáy cốc, lạnh ngắt như băng.
Con mẹ nó, ta vừa chêu phải tên quái vật gì thế này?
Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn thất thố, sợ hãi, và cảm thấy bất lực như bây giờ...
Cũng tại hắn đã đánh giá thấp các sinh vật tại nơi này!
*p/s: cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện và đề cử, tác xin chân thành cảm ơn!!!
Những đánh giá, đề cử, cmt đều là động lực cho tác viết tiếp, cố gắng học tập phát triển kĩ năng!
Xin chân thành cảm ơn và không có gì hậu tạ!!!