Chương 189: thành công thoát chết?
Gần lục địa, kéo dài về phía đại dương mười hai hải lý có một đầu cá khổng lồ đang qua lại trong vùng đáy nước.
Đầu cá khổng lồ này không phải loài nào khác mà chính là con cá voi khổng lồ khi trước, hiện tại v·ết t·hương trên phần mũi nó đã hoàn toàn bình phục, không còn xuất huyết, nên sự điên cuồng cũng đã giảm xuống.
Nhưng cơn tức giận vẫn là chưa nguôi, sau khi thịt xong đám cốt hoàng, nó đã hướng khí tức của Cốt Toại còn sót lại trong làn nước mà truy đuổi, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, đối phương đã rời khỏi biển, tiến về lục địa, khiến khí tức cũng theo đó mất tăm, không thể xác định, nên nó chỉ có thể hậm hực mà lặn xuống đáy biển.
Đang lúc khó chịu, muốn tìm thứ gì đó đee xả cơn giận trong thân thì bỗng nó cảm nhận được một lượng lớn khí tức khá giống với Cốt Toại, đoán hẳn là đồng loại của đối phương, nó liền vác theo cái thân lớn tổ chảng bơi xuống đáy biển nơi đám cốt binh toạ lạc.
Mũi vạy thì lái chịu đòn!
Đầu lĩnh làm thì toàn quân chịu, chỉ vì cái độ ngông cuồng của mình, Cốt Toại đã khiến toàn bộ cốt hoàng t·hiệt m·ạng, hiện tại đến bảy ngàn tên cốt binh cấp vương cũng trở thành thú vui cho đầu cá voi này tiêu khiển, làm giảm tức giận trong lòng.
Khi vừa phát hiện ra đám cốt binh này tồn tại, cá voi khổng lồ đã lập tức tìm đến tận nơi, một cú quất đuôi tiêu diệt nửa già binh cốt, khiến bọn cốt tộc này đang thích thú với huyết nhục từ các loài sinh vật xung quanh thì ngay lập tức tỉnh hồn, sợ hãi bỏ lại đồng bạn mà liều mạng chạy.
Nhưng bọn chúng chỉ là cấp vương, sao có thể chạy thoát?
Chỉ thấy đầu cá voi khổng lồ này với chỉ một trận sóng âm đã tiễn toàn bộ cốt tộc đi xuống âm phủ.
Cứ vậy, mười vạn tên cốt vương cùng hơn ngàn tên cốt hoàng cứ thế c·hết đi, toàn bộ bị hủy diệt trong bàn tay của Cốt Toại.
Lại nói về Cốt Toại.
Sau khi thoát khỏi đại dương, hắn liền thục mạng quay trở lại trung tâm của khu rừng, nơi hắn bàn giao cho hai vạn tên cốt vương ở lại đào hầm đắp lũy.
Từ lúc hắn cùng đại quân rời đi, thời gian trôi qua cũng đã được sáu tiếng, mặt trời đang ngày một treo lên cao, đưa mắt nhìn về phía đông có thể thấy bình minh đang tại lấp ló, chẳng còn bao lâu nữa là trời sáng hoàn toàn, từ giờ cho tới lúc đó hắn cần phải nhanh chóng quay trở lại trung tâm khu rừng, để tiến vào trong hầm tối tránh ánh sáng tại phương thế giới này.
Hắn là không sợ bọn kia lười nhác, bởi hắn biết, cốt binh rất là tuân lệnh hắn, nên khi bàn giao cho bọn chúng đào hầm, hắn là tin tưởng khi mình vừa quay về sẽ có nơi để bản thân cùng cốt ưng tiến vào an trú, nghỉ ngơi dưỡng thần.
Nhìn cốt ưng vì hắn mà trọng thương hết mình mẩy, khiến hắn âm thầm tức giận mà nắm lại đôi tay cốt.
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chớ khinh hài cốt nghèo!
Cốt ưng ngay tai bên dưới nghe rõ ràng tiếng răng nghiến ken két của chủ nhân, nó là biết, chủ nhân lúc này hẳn là rất tức giận, nhưng nó chẳng thể làm gì để giúp chủ nhân nguôi ngoai, chỉ có thể cố gắng, dùng hết sức của mình mang theo chủ nhân trở về cứ điểm mà thôi.
Vì mang theo thương thế không phải là nhẹ, cộng với gánh vác thêm một tên chủ nhân vô tích sự, cốt ưng huy động đôi cánh có chút vô lực, nhưng vẫn cố gắng giữ thăng bằng trên không, vì xung quanh có nhiều cây cối mọc xen kẽ nhau lắm, kết hợp với thể trạng yếu nhược, tốc độ của cốt ưng không còn được nhanh như lúc đầu, chỉ có thể tà tà bay mà thôi.
Cốt Toại không hề phát hiện ra điểm này, hắn lúc này chỉ đắm chìm trong cơn tức giận tự thân, đâu còn để ý đến xung quanh! Nên là trạng thái ngày càng mệt mỏi của cốt ưng hắn là không thèm để tâm, vẫn cứ bình ổn an toạ trên lưng sủng thú của mình.
Cả hai cứ vậy bập bùng tại trong khu rừng rộng lớn, mênh mông hướng về nơi trung tâm bay đi.
Gần trung tâm khu rừng, cách đó trăm mét đổ lại có một thân cây cao, phía trên có hai thân ảnh đang ẩn mình tại đó.
Nhìn khung giờ trên màn hình điện thoại, con số đã từ 4:59 nhảy đến 5:00, Thắng có chút ngán ngẩm cầm trên tay miếng thịt nướng mà cắn xé.
Khi hoàn thành xong công trình vĩ đại của mình, thời gian cũng đã điểm bốn giờ, vì là sau một đêm hùng hục, bụng hắn lúc này đã có chút đói, liền lập tức trở lại tiểu thế giới lấy chút thịt đem ra nướng rồi mới trở lại thực tại, nhân tiện cầm theo chiếc smartphone vất tại trong balo ra nghịch.
Trải qua bao năm tháng tại trong tiểu thế giới, khi mở nguồn, nó vậy mà vẫn có thể sử dụng khiến Thắng có chút vui vẻ, được một thời gian rồi chưa có động vào công nghệ khoa học khiến hắn dần quên đi cách thức sử dụng chúng, phải mò mẫm vài lần mới gợi lại cái cảm giác quen thuộc ngày nào.
Sau khi mở máy lên, hắn ngay lập tức điều chỉnh lại toàn bộ ngày giờ. Bởi sau khi vất tại tiểu thế giới, chiếc smartphone này đã tự động cài đặt lại ngày giờ bên trong về hết số không, cho nên lúc này mới phải động chút chân tay, dù sao địch nhân vẫn là chưa về tới, tạm thời ngồi nhâm nhi chút thịt cùng chơi chút game cũng là không sao.
“Mẹ nó, thực là lâu...”
Xiên thịt lớn trên tay đã bị Thắng hoàn toàn ăn hết, game thì cũng chơi đến chán ỉa, mà thân ảnh của đối phương hắn vẫn chưa thấy đâu, khiến tâm tình có chút khó chịu.
Nhìn một bên con hàng Tiểu Thử vẫn là mê mệt say giấc nồng, không có hiện tượng tỉnh dậy ý tứ, Thắng thật không biết nên làm sao.
“Nhìn kìa... mẹ, đã ngủ lại còn chảy nước dãi... thực muốn đạp con mẹ mày xuống mà!” Thắng vội dịch người sang một bên, tránh bãi nước miếng của Tiểu Thử, tức giận thầm mắng.
Nếu không phải con hàng này chịu trách nhiệm làm vật cưỡi, thì hắn thực nghĩ muốn thịt đầu chuột lớn này, làm thử món thịt chuột bến tre xem sao, lần trước chế biến mới chỉ là nướng, còn có đủ loại mà hắn chưa thử đây.
Đang khó chịu với Tiểu Thử bỗng nơi xa về phía nam có hai thân ảnh đang lung lay trên không trung, bay qua các chạc cây lớn, thi thoảng Thắng còn nghe thấy vài tiếng vù vù của thứ đó phát ra, híp mắt nhìn lại.
“Là tên cốt giới toạ!” Thắng âm thầm kinh hỉ, sau bao giây phút chờ đợi, cuối cùng đối phương cũng đã trở về.
Thật là, chờ dài cả cổ mới thấy hình bóng của đối phương, khiến Thắng vui mừng không thôi, nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng con trai đang chờ bố về nhà đây.
Nhưng chẳng vui được bao lâu, Thắng liền lập tức âm trầm sắc mặt, bởi hắn không nhìn thấy lũ cốt vương cùng cốt hoàng đâu, chỉ có mỗi hai thân ảnh là Cốt Toại cùng đầu ưng cốt mà thôi.
Hắn muốn tăng cấp nhanh thì phải nhờ tới lũ xương cốt đó, nhưng hiện tại đến một đầu cũng không thấy, trong khi đó hắn đã chuận bị mọi thứ từ A đến Z rồi, chờ mỗi đàn cá chui rọ thôi là có thể tận hưởng cảm giác thăng cấp vùn vụt a!
“Chuyện gì thế này? Kinh nghiệm của ta đâu?”
Thắng lúc này đã đứng ngồi không yên, không lẽ mọi thứ hắn chuẩn bị chỉ để tóm gọn mỗi một con cá này? Tuy đối phương mạnh hơn bọn kia rất nhiều nhưng nếu mà để chọn, hắn vẫn là muốn thu cả hai a!
Nhìn về phía Cốt Toại lúc này, Thắng thấy cả hai tên cốt tộc này vậy mà hơi thở yếu nhược, năng lượng sinh mệnh bấp bênh hẳn là chịu trọng thương, nhất là đầu cốt ưng kia, thương thế phải nói là nghiêm trọng.
“Đừng nói, tên ngu dốt này đi chọc phải đầu quái vật kia, để nó tiêu diệt toàn bộ nhé? Mẹ, đúng là tên óc chó, làm hại ta tốn lượng lớn kinh nghiệm!”
Thắng âm thầm phỏng đoán, chỉ có thể là do tên này đã chọc giận con cá voi khổng lồ kia, mới dẫn tới toàn quân tận diệt như vậy, bởi ở phạm vi gần đây, không có đầu quái vật cấp giới toạ cấp thấp nào có thể đấu lại bọn cốt tộc này, trừ đầu cá voi kia mà thôi, nên Thắng là chắc chắn tên ngu ngốc này đã tự tìm đường c·hết.
“Mẹ, méo mó có hơn không! Thà húp một chén canh còn hơn là không có giọt nào vào mồm!” Thắng âm thầm tự nhủ, dù trong lòng hắn lúc này khá không cam lòng.
Cũng phải gọi là may mắn đi, dù sao tên cốt tộc giới toạ này còn vác được cái xác về, nếu như toàn bộ bị diệt, không tên nào sống sót, đến lúc đó Thắng mới là khóc không ra nước mắt, cả một đêm hùng hục như vậy, cuối cùng trở thành công cốc, nên lúc này có một tên mạnh nhất trở về, cũng coi như là vớt vát rồi!
*p/s: cầu đề cử, cầu đánh giá và cầu cmt!!!