Chương 190: Cá chui rọ!
Cốt Toại cùng cốt ưng một đường lao vọt về nơi trung tâm, cả hai đều có thể thấy từ đằng xa thấp thoáng một cái động lớn nằm trên mặt đất.
Cốt ưng cố gắng vung vẩy hai cánh cốt của mình, bay lảo đảo qua các thân cây, nhìn nó lúc này không khác gì một chiếc phi cơ bị q·uân đ·ội Việt Nam b·ắn h·ạ năm 1972, càng về phía trung tâm, đầu ưng càng tà tà rơi xuống.
Bay được lưng chừng đâu đó khoảng vài mét, đầu cốt ưng này như bị mất hết sức, lập tức cắm đầu xuống đất.
Vì quán tính từ vận tốc của cốt ưng vẫn còn nên khi rơi xuống đất, cả cơ thể nó liền bị kéo rê một đoạn dài, phải gần đến cửa hang mới côi như là dừng lại.
“Khốn nạn man di tộc!”
Cốt Toại từ trong khói bụi đi ra, miệng cạp đầy đất tức giận mà mắng chửi.
Nếu không phải tại tên man di kia quá hung hãn, hắn cũn không tàn tạ đến mức độ này, con mẹ nó, càng nghĩ, hắn lại càng tức giận.
“Cốt Lư đâu!!! Mau ra đây đưa toạ kỵ của ta vào trong nghỉ ngơi!” Cốt Toại bực mình hướng về phía trong hang hô lớn.
Cốt Lư là tên chỉ huy đứng đầu hai vạn đại quân cốt vương, được Cốt Toại chỉ đạo ở lại đào hầm cho toàn bộ cốt binh an trú.
Chờ một hồi, không thấy có một tên cốt binh nào đi ra, tất cả mọi thứ vẫn chìm trong không gian im lặng khiến Cốt Toại càng thêm tức giận.
“Mẹ nó, đám chó c·hết này dám bơ ta?”
Cốt Toại lại hướng bên trong hô thêm lần nữa, nhưng đổi lại chỉ là những âm thanh ủa chính hắn vọng ra mà thôi.
Hắn cũng không nghĩ bọn này sẽ gặp chuyện gì, bởi nơi đây không hề tồn tại quái vật gì nguy hiểm, chỉ có nơi đó, vùng đất kì lạ với những thứ chất lỏng trải dài là có một tên man di hung mãnh mà thôi, vì thế Cốt Toại liền đoán bọn cốt binh này nhân lúc mình không tại mà làm biếng, ngủ quên.
Đang định bùng phát cơn tức giận nhưng khi thấy cái cửa động lớn thế này, hắn là cũng bớt đi phần nào nóng giận, dù sao bọn chúng đã mất cả buổi để đào nơi đây, hẳn là quá mệt đi, ngủ quên chút cũng không sao, cốt vương từng nói, muốn chiếm được lòng cốt binh, cũng phải biết chiều chúng một số thứ thì chúng mới ngoan ngoãn nghe theo, nên hắn cũng chỉ khó chịu một chút trong tâm mà thôi, lúc này muốn phục hồi binh lực cũng cần phải có bọn chúng hỗ trợ đây.
“Vì tương lai, bỏ qua cho chúng lần này...”
Cốt Toại thầm nhủ lòng mình, sau đó hướng cốt ưng đi tới, không có ai ra giúp hắn thì chỉ có thể tự thân vận động, kéo đầu ưng cốt này vào trong mà thôi.
Dù sao đầu cốt ưng này cũng đã cùng hắn lớn lên, và cũng là một món quà đặc biệt từ chính sư phụ hắn, cốt vương trao tặng, hắn là không muốn bỏ lại nó, mặc sống c·hết a! Tuy không có tình người, nhưng tình cốt vẫn là có.
Cơ thể của cốt ưng rất lớn, phải lên tới trăm mét, nhưng vẫn dễ dàng bị Cốt Toại nâng lên, vác tại phía sau.
Cốt ưng thấy hành động của hắn, liền kêu ré lên vài tiếng như kinh hãi điều gì.
“Yên nào, ta sẽ không bỏ ngươi đâu!” Cốt Toại tuy tư duy không tốt, kiêu căng ngạo mạn, cùng s·ợ c·hết có thừa, nhưng được cái sống khá tình nghĩa, việc bảo hắn bỏ lại đồng bạn? Hơi khó, chỉ trừ khi thật sự không còn đường chạy, hắn mới đáp đồng bạn ở lại chịu c·hết, còn bản thân chạy trước mà thôi...
Vậy cũng xem như có chút tình nghĩa rồi...
Nghe được Cốt Toại lời nói, cốt ưng mới coi như im lặng, cảm động trong lòng, ánh lửa trong đôi mắt lục quang lập loè, chỉ là thiếu đi vài giọt nước mắt mà thôi, trông cũng thực cảm động.
Nhưng với Thắng lúc này thì con mẹ nó cảm lạnh.
Cứ hì hục tâm sự, lề mà lề mề khiến Thắng nóng nảy, chỉ muốn nhảy xuống đạp hai tên này vào trong nồi bát quái mà hắn đã mất công chế tạo cả đêm để nhanh chóng luyện đan.
Nhưng vì đối phương cao hơn hắn hẳn mấy cảnh giới, nên chỉ có thể khó chịu trong lòng ngồi trên chạc cây cắn răng nhẫn nhịn chờ đợi, chờ thời cơ tới là sẽ nhảy xuống đóng lắp nồi, tiến hành luyện đan.
Kinh nghiệm a! Tuy không nhiều lắm nhưng là chất lượng, cấp giới toạ, nếu thôn phệ hết bộ xương đó chắc chắn cũng phải tiến cấp tới vương giai cấp độ, còn đống thần hồn lơ lửng đó hẳn là có thể đưa quỷ giới tiến hoá thành một phương thiên địa mới hoàn toàn, trở thành trung cấp thế giới cũng không phải không thể.
Khi đó sinh vật tại quỷ giới có thể tự thân hình thành, tiến cấp mà không cần tới hắn động tay chân, cũng không cần phải đem quái vật tại thế giới khác vào trong xây dựng, thế giới chi lực lúc đó cũng có thể tự đề thăng.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, lúc này Cốt Toại đã thôi thủ thỉ thù thì và đang nhấc bổng cốt ưng vững vàng đi vào trong hầm tối.
Nhìn thấy cảnh này, Thắng mới coi như xả bỏ được cái muộn phiền trong tâm mà vui vẻ nhìn nơi đó.
Đối với hắn, hình ảnh Cốt Toại vác theo cốt ưng tiến vào hầm tối không khác nào một tên đồng tử đang mang theo chim lớn cùng nhau nhảy vào nồi lửa, chờ hắn đun sôi, nấu cả hai thành chất dinh dưỡng.
Hắn lúc này thật sự khoái trá, đôi tay chắp vào nhau chà chà.
Chờ đối phương đi vào bên trong được tầm đôi phút, Thắng mới vội vàng hô lớn, hướng đám yêu tộc gần đó kêu gọi.
“Cá đã vào rọ! mau mau, toàn bộ yêu tộc mau dàn trận, chắn lại cửa hang!”
Cả đám yêu tộc ngay tại gần đó nghe được tiếng kêu gọi của đạo tổ, liền lập tức tỉnh táo lại, cầm theo khiên sắt hướng cửa hang lũ lượt kéo tới, thay nhau dùng khiên chặn lại cửa, không cho tên cốt tộc kia thoát ra ngoài.
Tiểu Thử ở bên cạnh cũng vì tiếng hô lớn của Thắng mà mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt nó mông lung chẳng hiểu chuyện gì sảy ra, sịt sùi chút nước dãi nơi miệng, hẳn là cảm thấy có chút khó chịu, liền lấy tay xoa xoa những dòng nước tinh khiết trên mép, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía đại vương, kèm theo đó là một câu hỏi cực kỳ vô tri.
“Đây là đâu? Ta... là ai?” Nhiều khi đang trong một giấc ngủ ngon mà bị bất ngờ đánh thức, não bộ sẽ không kịp phản ứng dẫn tới bản thân rơi vào trạng thái mơ màng không xác định, nên thi thoảng sẽ có hiện tượng tỉnh dậy và không biết mình là ai! Và Tiểu Thử lúc này đang rơi vào trạng thái đó.
Thắng hiện tại mọi chú ý đều đổ dồn vào Cốt Toại cùng ưng cốt, đâu thèm để tâm tới sự ngờ nghệch của Tiểu Thử lúc này!
Chỉ thấy hắn lúc này bỏ lại Tiểu Thử, thả mình khỏi chạc cây, thân thể nhẹ nhàng như lá, vừa chạm đất liền đánh ra một cước như mãnh hổ song phi, hắn lấy tốc độ cực nhanh vọt về phía trước, chỉ trong tích tắc đã có mặt tại “lò luyện đan” của mình.
“Tốt, kích hoạt Ánh Hào Quang Rực Rỡ!”
Không chút nhiều lời, Thắng lập tức hướng tất cả yêu tộc đang đứng trước cửa hang hô lớn.
Tiên hạ thủ vi cường!
Phải đánh cho đối phương không kịp trở tay, như vậy tiên cơ mới thuộc về bọn hắn.
“Rõ, thưa đạo tổ!”
Cả đám yêu tộc lập tức đồng thanh, hướng Thắng đáp lại.
Thần hồn điên cuồng huy động, hướng tấm khiên trên tay phóng đi, những tấm khiên còn đang ảm đạm liền lập tức bừng sáng, đánh thẳng vào bên trong hang động.
Thấy vậy, Thắng lại tiếp tục hướng những tên yêu tộc xung quanh hô lớn.
“Những người còn lại, đề phòng địch nhân! Nếu địch nhân từ bên trong lao ra, thì lập tức thả ra pháp tắc đánh lên thân hắn. Nhớ chưa?”
“Rõ, thưa đạo tổ!”
Những tên yêu tộc còn lại đều đứng dàn ra sẵn sàng, ánh mắt tập trung về phía đồng bạn tại cửa hang.
Yêu tiên cũng là chăm chú, chỉ cần thấy thân ảnh của địch nhân, nàng sẽ lập tức sử dụng đại pháp tắc lực hấp dẫn để giam lại đối phương, cho tộc nhân của nàng sử dụng ánh hào quang rực rỡ.
*p/s: cầu đề cử, đánh giá và cmt tương tác!!!