Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 191: đắc thủ!




Chương 191: đắc thủ!

Vác theo cơ thể to lớn cốt ưng vào bên trong, Cốt Toại lúc đầu còn không để ý có sự bất thường, phải khi y hạ cái thân thể đồ sộ của ưng cốt xuống đất, mới phát hiện nơi đây là trống rỗng, không có lấy một hình bóng của đám cốt binh.

“Bọn này lại đi đâu rồi?”

Nếu có cặp lông mày, chắc chắn Cốt Toại sẽ làm cái động tác nhíu mày lại với nhau, nhưng tiếc thay, cơ thể hắn chỉ là một bộ xương, nên biểu cảm chỉ thể hiện qua ánh lửa bập bùng trong đôi mắt sâu hoắm.

Còn đang khó hiểu, mười vạn câu hỏi vì sao chạy qua đầu thì nơi phía hang, hàng loạt những thanh âm kì lạ vang lên, đủ loại tiếng xì xào cùng tiếng cước bộ ùynh ùynh phía ngoài.

“Là bọn cốt binh sao? Chúng đang làm cái quái gì vậy?”

Cốt Toại lúc này thực sự là khó hiểu, trời thì sắp sáng, ánh sáng sắp sửa phủ xuống toàn bộ thế gian, bọn này lại không vào đây cùng hắn an trú, lại tập trung ở phía ngoài loạn động, thật khiến Cốt Toại trăm phần khó hiểu.

Nhưng không đợi Cốt Toại tìm ra câu trả lời, nơi cửa hang đang có chút ít tia sáng nhỏ bé liền lập tức bị bịt kín lại, kín đến mức không có một chút ánh sáng nào chiếu vào trong.

Không gian nơi đây lập tức rơi vào đen kịt một mảnh. Nếu nói linh khí cô đặc thành linh tuyền thì nói hắc ám nơi đây cô đặc thành hắc tuyền cũng không ngoa, bởi nó quá hắc rồi!

Tại trung tâm hang động, Cốt Toại thấy vậy, đầu liền lảy số: “Bọn này là đang liều mình giúp ta ngăn cản ánh sáng phía ngoài sao? Thực là...” Cốt Toại cảm động nhìn về phía cửa hang, toan đi lên bắt bọn cốt binh vào trong, tránh chúng làm điều ngu ngốc.

Nhưng còn chưa cảm động được bao lâu, khi hắn vừa bước chân tới cửa hang còn vài mét, nơi đó vậy mà bất ngờ phát ra những tia sáng rực rỡ chiếu rọi vào nơi đây, khiến hắn ngay lập tức phát cước vào nền đất, lui người về phía sau.

“Con mẹ nó, chuyện gì vậy?”



Cốt Toại trừng lớn đôi mắt, hai đoàn ánh lửa xanh lục bập bùng bên trong, bất khả tư nghị nhìn đây hết thảy.

Thế quái nào lại như vậy?

Đối với Cốt Toại, đám cốt binh dù có hơi tạp nham, nhưng không phải loại dễ dàng phản chủ như vậy, với lại, về bản chất đám cốt binh sẽ không thể tạo ra những thứ sức mạnh kì dị, có thể phát sáng như kia, cho nên hắn là không tin đây hết thảy do đám cốt binh làm.

“Là bọn man di, chúng đã g·iết đám binh cốt của ta! Và giờ đang chờ ta chui rọ!”

Dù có ngu đến mức nào thì cũng không thể óc chó mà không biết suy nghĩ, trong khi đó Cốt Toại lại là người có chút IQ, nên chỉ với đây hiện tượng hắn liền đoán được đôi phần.

Đoán đúng thì sao chứ? Đoán ra cũng không thể giúp hắn đưa ra được phương án giải quyết, hiện tại bị vây vào trong, bị chặn lại bởi những thứ ánh sáng kì lạ chiếu xạ, hắn không thể làm gì khác hơn là ẩn mình tại phía trên vách hang, như vậy ánh sáng mới khó lòng chiếu tới.

“Bọn man di khốn nạn, chờ cho trời biến hắc, sẽ là ngày tàn của các ngươi!”

Cốt Toại nghiến răng ken két, chỉ có thể bất lực mà nhìn cốt ưng ngay tại bên dưới chịu ảnh hưởng bởi toàn bộ tia sáng kia chiếu vào, những đoàn lục quang từ thân nó đang ngày một thoát ra, phiêu phù trên hư không hang động.

Thấy cảnh này, Cốt Toại càng tức giận đến nghiến răng ken két mà thủ thỉ: “Chờ, chờ cho đêm tối xuống. Chúng ta sẽ ra ngoài, tàn sát hết lũ man di c·hết tiệt kia!”

Nhưng đen đủi cho hắn, Thắng lại là loại người sống với tiêu chí “đánh rắn thì phải đánh dập đầu” cho nên khi đám yêu tộc vừa thả ra hào quang, Thắng liền ngồi xuống, điên cuồng kích khởi trận pháp tại trên vách hang, nơi Cốt Toại đang toạ lạc.



Phừng!

Giống như một phim trường được đèn led bao quanh bất ngờ phát sáng, toàn bộ không gian đen kịt nơi đây lập tức nở rộ, bao trùm trong những ánh hào quang rực rỡ, khiến cho người khác không thể chịu được hai chữ hào quang.

Cốt Toại vốn dĩ đã dị ứng với loại ánh sáng này, nên khi hào quang rực rỡ bùng lên, toàn bộ không gian bị bao phủ bởi những tia sáng gay gắt, hắn liền lập tức bị bất ngờ, rơi con mẹ nó từ trên vách hang xuống mặt đất, co quắp, vặn vẹo.

“Aaa, lũ man di chó c·hết!”

Cốt Toại đau khổ chịu đựng, muốn phá vây mà ra, nhưng bỗng nhiên có một sức nặng cực đại giáng xuống người, làm hắn khụy xuống.

Lục sắc quang mang lúc này cũng đang liên tục bốc hơi, khiến cơ thể hắn bắt đầu có hiện tượng khó làm chủ được cơ thể, đang từ cấp giới toạ kì cũng theo đó mà hạ xuống cấp hoàng đỉnh phong.

Lúc này tại phía trên mặt đất, nơi Thắng an toạ đang có hai thân ảnh, cả hai đều có khuôn mặt và vóc người giống nhau như đúc.

Vừa rồi khi vừa thôi động pháp tắc, cộng với sử dụng thiên nhãn thông để quan sát, Thắng phát hiện đối phương vậy mà vẫn có thể dễ dàng di chuyển, đang hướng về phía cửa hang toan phóng đi.

Vì sợ lật thuyền trong mương, Thắng đã ngay lập tức phân thân ra một bản thể khác thôi động pháp tắc gia tăng trọng lực, dù sao tên giới toạ này cũng là người của giới khác, pháp tắc thức tỉnh không hề có trọng lực như tên Dạ Hoàng, nên dễ dàng bị trấn áp tại trong.

Cũng vì bản thân Cốt Toại đang liên tục bị hao mòn lục quang, nên cơ thể ngày càng yếu nhược, cộng với việc thần hồn đã hao mòn lượng lớn khi đấu với cá voi, nên hiện tại không còn sức mà chống lại Thắng.

Lúc này Cốt Toại đang quằn quại trong lò bát quái, tân khổ chịu đựng.

“Yêu nghiệt! Hôm nay đạo tổ ta sẽ luyện hoá ngươi!”



Thắng phấn khởi, điên cuồng điều động pháp tắc.

Tiểu Thử lúc này đã hoàn toàn tỉnh dậy, nó đang một bên nướng thịt, một bên khó hiểu nhìn đại vương nhà mình đây.

“Đại vương là quay trở lại với tính khí trẻ trâu ban xưa sao?” Tiểu Thử âm thầm ngẫm nghĩ, nó là không dám nói ra, thực sợ đại vương đem bản thân ra làm thịt chuột, nên chỉ có thể ngồi đấy mà phán đoán lung tung.

Bởi hiện tại Thắng không hề nghiêm túc, sắc lạnh như mấy ngày vừa rồi, nên Tiểu Thử mới ngồi đấy mà phỏng đoán.

Đây vốn dĩ là một trong những tính cách của Thắng, một chút điên cuồng pha với cuồng ngạo, thêm chút phấn khích thì ra cái trạng thái không nghiêm túc này, dù hắc ám bản ngã có chiếm làm chủ đạo, thì cũng khó loại bỏ được tính cách này, trừ khi nhân sinh quan hắn bị thay đổi, chịu sốc một cái gì đó thì may ra... mới thành một người đàn ông thực thụ. (éo phải, đàn ông như nào thì vẫn là đứa trẻ không bao giờ lớn!”

Trở lại với Cốt Toại lúc này, hiện tại hắn đã hoàn toàn khô kiệt sức lực, vì lục sắc quang mang đã hoàn toàn bay khỏi cơ thể của hắn, nên bộ xương cốt cũng ngày càng rời rạc, rơi lăn lóc trên mặt đất.

Nhưng cũng thật đáng kinh ngạc, trong khi những tên cốt binh chỉ mất có vài phút đã hoàn toàn bị ánh hào quang đánh tan, vậy mà tên giới toạ này phải mất hơn tiếng đồng hồ, hắn mới là chắt lọc được cốt xương cùng đoàn lục quang này ra ngoài, đủ thấy đối phương cũng thực là mạnh.

Thắng âm thần may mắn, may mà bản thân đã chuẩn bị trước, phân thân ra một bản thể khác, cùng nhau điên cuồng thôi động pháp tắc, nếu như khinh địch, sợ là sẽ bị lật thuyền trong mương a!

Lúc này tên Cốt Toại đã hoàn toàn trở thành đám mây lục sắc, bay lơ lửng trên vách đá, tức giận gào thét, vì là ở trạng thái này nên hắn cũng đã hoàn toàn không còn đáng ngại, bởi cốt tộc chỉ mạnh khi có cốt thân mà thôi!

Thấy đối phương đã hoàn toàn vô lực, trở thành cá nằm trên thớt, Thắng mới ra hiệu cho đám yêu tộc rút lui, nhưng để đề phòng có biến, hắn là vẫn giữ lại phân thân, thay mình thôi động pháp tắc hào quang, còn bản thân thì tiến vào trong hang động, chuẩn bị thôn phệ tên cốt tộc giới toạ kia.

Lần đầu tiên trong đời cắn nuốt một tên cao thủ cấp giới toạ, thực khiến Thắng hồi hộp, chờ mong.

*p/s: cầu đề cử, cầu đánh giá!!!