Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

chương 194: Cốt Vương sợ hãi




chương 194: Cốt Vương sợ hãi

Đầy trời pháp tắc cuồn cuộn, điên cuồng như sóng biển ồ ạt lao về phía cốt vương, khiến hắn chật vật không thôi.

Tuy bản thân mạnh hơn đám phân thân này hẳn hai đại cảnh giới, nhưng về độ đa dạng pháp tắc thì cốt vương lại kém hơn những phân thân này khá nhiều, để chống đỡ từng đợt còn được chứ một lần đỡ hết cũng có chút không tiêu.

Đám phân thân cũng thực khôn khéo, bọn chúng đánh lên rồi lại rút về rất bài bản, không một chút cuống tay.

Hai mươi kẻ đứng tại vòng ngoài, huy động pháp tắc phụ trợ để gây khó chịu cho cốt vương, tám mươi người khác thì tiến lên giáp lá cà, cứ người này lên người kia rút về, luân phiên nhau gây khó dễ.

Lúc thì đại hoả phần thiên, lúc thì diệt thiên phong bạo, kim quang tịnh diệt, lôi động phá thân, thổ long bá vũ, thủy lao thương thuật... làm cho cốt vương khó chịu nhất vẫn là lực hấp dẫn chi pháp tắc, khiến hắn không thể nào mà dịch chuyển thân hình, chỉ có thể đứng đấy mà ăn trọn đủ loại pháp tắc lên thân, trông thảm thôi rồi.

Cốt vương ăn phải quả đắng thì Thắng cũng không ăn được quả ngọt, cứ mỗi khi đám phân thân liên tục thôi động pháp tắc là hắn lại gần như cạn sạch thần hồn, dù bản thân lúc này đang ra sức thôn phệ Dạ Hoàng tại trong tiềm thức thì cũng cung không đủ cầu.

Cũng may vẫn là kịp cắn nuốt, bảo tồn thần hồn trong thân, nếu không bọn phân thân này cùng lúc làm phản cũng làm hắn phải bó tay chịu c·hết.

Dạ Hoàng lúc này phải nói là rất thảm, thần hồn hắn đang tại trong tiềm thức bị Thắng thôn phệ từng phút từng giây, đau đớn khôn cùng, cứ mỗi lần Thắng cắn một bộ phận là cơn đau lại tràn ngập thần hồn, khiến hắn gào lên từng đợt.

Đứng bên cạnh không xa, thiên đạo wolf cực độ sợ hãi, nằm co quắp dưới mặt sàn, mắt nhắm chặt, tay bịt hai tai, nằm run lẩy bẩy, cố gắng cho bản thân không nghe thấy gì, những tiếng kêu la của Dạ Hoàng thực khiến trái tim nhỏ bé của wolf run sợ!

Cuộc chiến cứ liên tục diễn ra vài tiếng đồng hồ, cả hai đều đánh ngang tay nhau.

Lúc đầu Thắng nghĩ rằng việc để đám phân thân câu kéo thời gian cho bản thân thôn phệ Dạ Hoàng là có thể tiến cấp, nhưng cuối cùng hắn đã nhầm! Khi trăm tên phân thân của hắn liên tục sử dụng đại pháp tắc, cùng các pháp tắc cao cấp, thần hồn hắn sói mòn nhanh hơn dự tính, dẫn tới tình trạng thần hồn vừa thôn phệ được lập tức cạn đáy, nên dự tính vừa câu kéo vừa thăng cấp là không khả thi.



Thấy cách này không có tác dụng, Thắng quyết định thay đổi kế sách, thay vì nhân lúc này tấn cấp thì hắn chọn cách làm v·ú em, buff thần hồn cho các phân thân, thay mình chiến đấu với cốt vương, như vậy, có thể đánh lâu dài.

Tuy nhiên, càng đánh, hắn lại càng thêm phần lo lắng, bởi thần hồn của Dạ Hoàng lúc này chỉ còn một phần bốn, nếu còn tiếp tục đánh, sợ là hắn sẽ không có kết cục tốt, tuy vẫn còn thiên đạo wolf nhưng cảm giác không ăn thua, trong khi đó đối phương vẫn rất ương ngạnh, không hề có chút gì gọi là yếu thế, vẫn cứ là hùng hổ như vậy chịu đánh.

Lúc này cốt vương đã nằm ở thế b·ị đ·ánh nhưng y là có át chủ bài trong người, dù cho đám phân thân của Thắng liên tục huy động pháp tắc cũng không thể phá được cái hư ảnh to lớn kia, vậy nên cả hai vẫn là câu kéo không thôi.

Trong khi Thắng đang lo lắng, thì cốt vương cũng nóng lòng như ngồi trên đống lửa.

Đã hai tiếng đồng hồ, y vẫn không thể chạm đến một cộng tóc của đối phương, dù là phân thân, cũng không thể một kích oanh sát, chỉ có thể hậm hực làm bao cát chịu đánh, nếu kéo dài thêm, hắn là không thể chịu được tiêu hao mà quay về bản thể, như vậy đồ nhi của mình sẽ c·hết.

Cốt Toại là tương lai của toàn bộ Cốt giới, là người thừa kế của hắn sau này, không thể để tên đồ đệ này cứ thế c·hết đi được, phải dùng mọi cách để cứu sống thằng bé.

“Đạo hữu! Xin dừng tay a! Ta thấy chúng ta là có hiểu lầm!”

Cốt Vương vội vàng thu chiêu, lui lại vài bước tránh công kích của phân thân, hướng Thắng hô lớn.

“Hiểu lầm? Ngươi vừa ra tới đã t·ấn c·ông ta, còn kêu hiểu lầm?” Thắng đang ngồi tĩnh toạ, cũng liền mở mắt ra nói.

Tuy mở mắt giao lưu nói chuyện, nhưng thần hồn vẫn là phân ra một tia để thôn phệ Dạ Hoàng, tránh cho tên cốt vương kia dở trò. Với lại từ giọng điệu của cốt vương, Thắng đoán tám đến chín phần tên này hẳn là cũng sắp đạt giới hạn, không thể tiếp tục quá lâu.

Hắn là âm thầm nở một nụ cười, nhưng không dám lộ ra, sợ đối phương bắt bài, nên hắn cần phải giữ bình tĩnh bản tâm, tỏ rõ thái độ không vui cùng với trạng thái toàn thịnh nhất, để hạ mã uy đối phương, cho đối phương thấy được.

À, ngươi là muốn cầu hoà? nhưng ta là vẫn còn nhiều sức a, vẫn còn chơi được với ngươi trăm chiêu! Lên, tiếp tục lao lên cùng ta đối chiến trăm hiệp a! Ông đây sẵn sàng tiếp đón.



Có thể nói, đây là một trong những cách dựa “Thế” rất dễ dàng sử dụng, thế càng chủ động, ta càng nắm được phần thắng, từ chiến trường cho tới luận ngôn, nơi đâu cũng có thể sử dụng.

Nhìn thấy Thắng vẫn hùng hổ doạ người, không hề có chút gì gọi là nao núng, khiến cốt vương càng cảm thấy đối phương đáng sợ, thầm nghĩ.

“ta đã dùng mọi lá bài tẩy, nhưng vẫn không thể làm gì đối phân thân của hắn. Trong khi đó hắn chỉ việc ngồi nhàn hạ tại một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không coi bản vương làm đối thủ... kẻ này chắc chắn không phải là một tên quân chủ tầm thường... hẳn là có liên kết gì đó với thiên đạo nơi đây...

Nếu hiện tại làm căng, tiếp tục chiến đấu, phần thắng không chiếm được mà lại khiến Toại nhi m·ất m·ạng, thực là có lỗi với cốt tộc! Thôi thì hạ mình một chút, hướng tên này đàm phán xem sao.”

Cốt vương là không biết, Thắng lúc này cũng chỉ là cọp giấy gầm to mà thôi, hiện tại thần hồn của Dạ Hoàng đã bị Thắng thôn phệ gần hết rồi, chỉ vài phút nữa là hoàn toàn tan biến, chỉ còn mỗi Thiên đạo wolf, mà tên này thần hồn yếu nhược hơn Dạ Hoàng nhiều, cũng chả chống đỡ được bao lâu, khoảng một tiếng là đứt, nhưng không vì thế mà Thắng tỏ ra yếu nhược.

Càng không có lợi thế, lại càng phải tỏ ra là mình rất có thế, giống như Gia Cát Lượng đối chiến với Tư Mã Ý bằng “Không thành kế” chẳng cần tới một binh, một tốp vẫn có thể đầy lùi địch nhân, chính là nhờ vào việc giả vờ là quân ta đang ở thế chủ động, dựa vào “thế” là một kẻ mưu sĩ mà phô trương, khiến Tư Mã Ý sinh nghi mà sinh ra sợ hãi, không dám loạn công là vậy.

Lúc này, cốt vương cũng là trong trường hợp như thế, thấy đối phương vẫn vô tư an nhàn, không hề có chút chật vật, khiến hắn vô thức đánh giá đối thủ là một kẻ nguy hiểm, không dễ dàng đối phó, nên vô tình để Thắng lợi dụng được điểm này mà dụng kế tính người.

Cọp giấy gầm đôi lúc lại rất có tác dụng đe doạ địch nhân!

“Cái này chắc chắn là có hiểu lầm! Đạo hữu không nên tức giận a, rất có hại cơ thể...” Cốt vương tán đi uy áp, hướng Thắng cười hà hà.

“Hừ, vừa rồi ta còn tưởng rằng mình sắp c·hết đây!”



Thấy đối phương xuống nước như vậy, Thắng cũng hơi hoà hoãn một chút, cái gì thì cái, căng vừa đủ thì có tác dụng, căng quá là dễ phản tác dụng như chơi, nên là Thắng cũng không tỏ thái độ quá gắt gỏng, chỉ là vẫn giữ chút khó chịu, vừa đủ cho đối phương nắm bắt.

“Ây, cái này không thể trách tại hạ, là do tên nghiệt đồ kia, có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn... nói năng nói cuội làm ta tưởng đạo hữu là địch nhân nên mới t·ấn c·ông... vừa rồi thấy đạo hữu hẳn là chưa dùng hết toàn lực, chắc cũng không muốn s·át h·ại bọn ta, phần nhiều là đang dạy dỗ tên nghịch tử này đi...”

Cốt vương lập tức bắt gặp được tâm tình không tốt của Thắng, liền ngay lập tức đổ hết lỗi nên đầu Cốt Toại, hiện tại hắn phải nằm ở thế không có lỗi lầm, rồi sử dụng danh nghĩa trưởng bối để nói chuyện, như vậy mới có thể cùng Thắng ngang bằng giao dịch

“Ta không thể làm gì khác, chỉ có thể thay tên nghiệt đồ kia hướng ngài xin lỗi, cùng tặng một chút tài bảo, coi như là quà gặp mặt!”

Nói rồi Cốt vương lập tức triệu hồi ra một trận pháp huyết hồng, từ bên trong lấy ra một lượng lớn thiên tài địa bảo tại cốt giới.

Vừa nhìn thấy đống đồ đạc này, Thắng là phấn khích không thôi, bởi tất cả những thứ này đều là thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý tại quỷ giới, nào là Huyết giới thảo, địa băng tâm... toàn những thứ phải hàng triệu năm mới nở đoá một lần.

Nhưng để đối phương không bắt được suy nghĩ của mình, Thắng chỉ lướt qua một cái rồi không thèm để tâm, dù trong tâm lúc này rất khao khát, thèm thuồng, nhưng ngoài mặt vẫn là lạnh như băng nói.

“Chỉ vài cây huyết giới thảo vài triệu tuổi... mà ngươi cũng đem ra? Thật là..” Thắng tỏ ra không hài lòng, lắc đầu ngao ngán.

Sau đó phất tay một cái, hủy diệt pháp tắc thả ra nuốt hết tài bảo, tuy ngoài mặt không hài lòng, nhưng vẫn phải nhanh chóng thu a, nếu không đối phương đổi ý, thực khiến Thắng nhỏ máu trong lòng nha.

Thấy vậy, cốt vương lập tức kinh hãi. Nếu đối phương không biết tầm quý hiếm của những thứ này, tỏ ra chê bai thì hắn cũng không mấy để ý, chỉ coi là kẻ mù nhìn, nhưng đối phương không những nhận biết lại còn hiểu rõ về những kì trân này, không những thế còn toả ra chẳng đáng một xu càng khiến cốt vương sợ hãi.

Không những vậy kẻ này còn thả ra hủy diệt pháp tắc, một loại pháp tắc chỉ có thần vương mới có thể sử dụng, hắn liền phán đoán phải chăng tên này chính là thần ma tộc trong truyền thuyết, một kẻ đồng tộc của thần vương.

Càng nghĩ, cốt vương lại càng toát mồ hôi lạnh. Hắn từng phục vụ cho thần vương của ma tộc, nên biết rõ về hủy diệt pháp tắc cũng như tộc thần ma tồn tại, nên khi Thắng thể hiện ra bản lĩnh cùng tri thức, cốt vương là nhận định tên này chắc chắn cùng thần vương có liên hệ.

Đối phương ở tại giới vực song song thì chắc chắn không phải là ma tộc, chỉ có thể là cùng thần tộc có liên quan mà thôi.

Điều này khiến cho cốt vương âm thầm vui vẻ, bởi khi hắn phỏng đoán Thắng là hậu nhân của thần tộc, hắn liền nghĩ ngay tới thần, ma hai tộc luôn đấu đá lẫn nhau, như vậy, hắn có thể lợi dụng điểm này để tìm một đường lui cho cốt tộc sau này.

Các ngươi ma tộc có thần vương toạ trấn? Bọn ta cốt tộc cũng có thần vương nha, không những thế còn là chuẩn chỉ thần vương chi tộc nha!