chương 198: súyt bỏ quên một tên hầu cấp giới toạ.
Nhìn đám người quỷ tộc hoàn toàn biến mất tại phương thiên địa này, Thắng mới thu hồi ánh mắt, sau đó quay người hướng về phía mặt đất rời đi.
Đám phân thân cũng đã bị hắn thu về, hiện tại hầm đất cũng đã rơi vào một vùng hắc ám, không còn sáng rực như xưa.
Tiểu Thử lúc này tay cầm xiên thịt lớn, miệng đang nhai ngau ngáu, nước mỡ từ mồm nhoen nhoét trào ra, đứng tại cửa hang nhìn vào.
Khi thấy Thắng từ bên trong đi ra, liền vui vẻ hô lớn.
“Đại vương, ngươi còn sống a! Ta cứ tưởng ngươi c·hết rồi!”
Thắng nghe vậy, liền lập tức đi tới đá vào mông con hàng này một cái, mắt trợn trừng nhìn con chuột này.
“Con mẹ nó, dám trù ông đây gặp chuyện à?”
“Đại vương, bớt giận a, ta có làm thêm một xiên cho ngài nha.” Tiểu Thử vui vẻ hướng Thắng một xiên thịt nướng, miệng vẫn còn nước mỡ đầm đìa, khiến Thắng vừa nhìn đã mất cảm giác muốn ăn.
“Ngươi giữ cho mình dùng đi, ta không cần!” Thắng không thèm để ý đến Tiểu Thử, hướng Yêu tiên đám người đi đến.
“Ây, không cần thì thôi, ta tự ăn a...” Tiểu Thử liền há mồm đớp một miếng lớn mà nhai ngau ngáu, ngồi tại chỗ giải quyết nốt cái xiên thịt này.
“Yêu tiên, toàn bộ yêu tộc cùng thiên cung của ngươi, ta sẽ thả toàn bộ ở đây. Ngươi thấy sao?” Thắng nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé, lại có chút yểu điệu này mỉm cười.
“Đệ tử không có ý kiến.” Yêu tiên nhẹ nhàng hướng Thắng kính cẩn.
Nghe vậy, Thắng liền gật đầu, xong sau đó phất tay một cái, xung quanh lập tức ồn ào, nhộn nhịp hẳn lên.
Vì số lượng yêu tộc nhiều lắm nên khi vừa ra, xung quanh đây lập tức bị bao phủ lượng lớn người.
Thương khung, một toà thành trì bằng sắt bất ngờ xuất hiện, tiếng động cơ quạt gió oanh minh, thổi mạnh toàn bộ cây cối xung quanh bay tứ tán, đám yêu tộc yếu nhược vì không chịu được sức gió mà thay phiên nhau bị thổi về bốn phía.
Thấy cảnh này, Thắng đành phải dùng đến phong hệ pháp tắc để ngăn cản toàn bộ sức gió lại, cho đám yêu tộc không bị thổi bay, sau đó mới dùng lực đẩy pháp tắc, đẩy thiên cung của Yêu tiên bay lên trời.
Sau khi cảm thấy mọi thứ đã ổn, hắn mới dừng tay lại, bàn giao lại cho Yêu tiên để nàng tự giải quyết, còn bản thân thì đi hướng Tiểu Thử.
Lúc này Tiểu Thử đã ăn xong bữa ăn trưa, bụng căng tròn chềnh ềnh tại một góc, mắt nhắm mắt mở, hẳn là tính đánh một giấc đây.
“Dậy! Chúng ta lên đường!” Thắng tiến lại gần, đá vài phát vào mông Tiểu Thử, khiến đối phương kêu lên oai oái.
“Đại vương, nghỉ trưa đã rồi hãng lên đường a!”
“Bớt nói nhảm, nhanh chóng hoá nguyên dạng, chúng ta xuất phát. Ăn lắm thì ỉa nhiều, ngươi nhìn bản thân xem, có sắp thành lợn hay không? Nếu không đứng lên, chờ ngươi béo tròn, ta đem ra làm thịt chuột...”
Thấy đại vương vậy mà tính đem mình đi làm thịt, Tiểu Thử sợ hãi vội bật dậy, xoay người hoá thành một đầu chuột lớn lông vàng.
“Hừ, cứ phải đe thì mới biết điều...” Thắng hừ lạnh một cái, xong sau đó nhảy lên lưng Tiểu Thử.
Cả hai chuẩn bị hướng phía Bắc Mỹ di chuyển.
“Thần vương a! Còn tiểu Toại thì sao?” Cốt Toại tại phía sau, cà nhắc cà nhắc hô lớn.
Nghe được tiếng kêu gọi, Thắng liền sực nhớ ra bản thân còn một tên người hầu mới thu không lâu đây.
Thật là, tuổi tác có chút lớn, liền quên mất còn một tên người hầu a!!!
Vỗ ót một cái, Thắng liền ra hiệu cho Tiểu Thử dừng lại.
Cốt Toại lúc này trong lòng đều là tràn đầy hi vọng quang mang.
Vừa rồi những thủ đoạn mà Thắng thể hiện, hắn là thấy rõ ràng.
Không biết đối với người khác như nào, nhưng đối với hắn, những thao tác đó chỉ có thể là thần nhân mới làm được.
Một cái phất tay sáng tạo ra hàng ngàn, hàng vạn cái sinh mạng, hai cái phất tay từ hư không tạo một mảnh đất có thể bay trên bầu trời, những thao tác này dù có là sư phụ hắn cũng không thể làm được a!
Cũng vì thấy được những điều thần kỳ này, tam quan của Cốt Toại cũng theo đó thay đổi, vô hình tôn Thắng trở thành một vị thần nhân thực thụ, hắn lúc này chỉ muốn đi theo và cung phụng hết sức mình cho thần vương mà thôi.
Tuy không thể đọc được tâm ý của Cốt Toại, nhưng Thắng là có thể thấy được niềm phấn khích cùng cuồng tín của Cốt Toại đối với mình.
Thắng trầm tư, xoa cằm suy nghĩ. “Hiện tại có một tên giới toạ, tỏ ra cuồng tín như vậy, liệu cho hắn kí khế ước chủ tử, hắn có kí không đây?”
Dù cho đối phương có thể hiện sự hiệu trung, nhưng cấp bậc lại hơn hắn rất nhiều, rất phiền nếu cứ phải liên tục tại trước mặt đối phương giả thần giả quỷ, hắn là có ý định cho tên này ký một bản chủ tử phù văn, vừa dễ khống chế lại không sợ bị làm phản.
“Cốt Toại, ngươi có dám vì ta hi sinh không?”
Nghe được thần vương hỏi như vậy, Cốt Toại liền não động suy nghĩ. “không có chuyện tự nhiên thần vương hỏi vậy, đây chắc chắn là một màn khảo hạch đi! Nếu ta hướng ngài nói sẵn sàng, chẳng phải sẽ được ban một ân huệ hay sao?”
“Thần, Cốt Toại, sẵn sàng vì thần vương hi sinh mạng sống!” Cốt Toại có chút cứng nhắc hướng Thắng quỳ xuống, hô lớn.
“Tốt, đây là một loại phù văn sinh tử! Chỉ cần ngươi đánh ấn kí lên, từ giờ ngươi sẽ trở thành một tên cận vệ theo sát ta bên cạnh.” Thắng đưa cho Cốt Toại một tấm phù văn hắc sắc, phía trên lít nha lít nhít những chữ cái tượng hình kì dị, Cốt Toại tuy nhìn kĩ nhưng vẫn là không hiểu một chút gì.
Phóng lao thì phải theo lao, Cốt Toại không biết khi mình đánh ấn kí lên đó sẽ ra sao, nhưng đã nói như vậy, không làm được sẽ khiến thần vương sinh nghi, chối bỏ hắn, như vậy sư phụ biết được, sợ là sẽ rất buồn.
Cắn răng, Cốt Toại quyết định liều một phen, dù sao đối phương cũng là thần vương của cốt tộc, không có lý nào lại đi hại c·hết con dân của mình.
Vậy là Cốt Toại hoàn toàn đặt niềm tin vào Thắng, hướng tấm phù văn này đánh ấn ký thần hồn lên trên.
Tấm phù văn hắc sắc sau khi tiếp nhận thần hồn của Cốt Toại, lập tức hư hoá, dần dần tiến nhập vào mi tâm của hắn, đi sâu vào trong tiềm thức mà trú ngụ.
Thấy Cốt Toại thẳng thắn, nhanh gọn như vậy, Thắng là hài lòng gật đầu, vậy là từ giờ, hắn đã có cho mình một tên giới toạ, cảm giác thật phiêu a!
“Rất tốt, hiện tại ta là hoàn toàn tin ngươi có thể vì ta hiệu trung! Tới đây, ta sẽ cho ngươi một đại cơ duyên, một đại tạo hoá.”
Thắng tiếp tục vẫy tay, hướng Cốt Toại kêu gọi.
Lần này Cốt Toại đã hoàn toàn trở thành bề tôi của Thắng, nên cũng không còn suy nghĩ nghi ngờ gì, bởi hiện tại mệnh của y đã hoàn toàn bị thần vương nắm trong lòng bàn tay, thích g·iết lúc nào thì g·iết, không cần động thủ.
Cũng giống như cốt vương, Thắng cho tên Cốt Toại này chạm vào thạch cốt để cảm ngộ, diễn hoá công pháp cho riêng mình.
Đâu đó khoảng vài phút, từ tấm cổ thạch này bắn ra một sợi quang mang, thay vì lục quang như sư phụ hắn thì chúng lại là bạch sắc tinh thuần.
Sau khi tiếp nhận, cốt thân của Cốt Toại ngày càng biến hoá đến tinh khiết, cứng rắn gấp bội, đang từ giới toạ sơ kỳ nhị giai lập tức tiến vào sơ kỳ viên mãn, tuy chỉ tiến một giai nhỏ nhưng thực sự là một niềm vui đối với Cốt Toại a!
“Thần vương.... cảm tạ đại ân của người!” Cốt Toại chân thành hướng Thắng quỳ gối.
Nếu nói cốt vương coi Thăng như cha mẹ tân sinh thì Cốt Toại bây giờ tôn thờ Thắng hơn cả cha mẹ mình, mù quáng cuồng tín.
Đây cũng là điều mà Thắng muốn nhìn thấy ở tên giới toạ này.