Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 21: Sinh mệnh pháp tắc




Chương 21: Sinh mệnh pháp tắc

Mơ màng tỉnh dậy, một cảm giác mệt mỏi đánh tới làm Thắng hơi nhíu mày, đây đã là lần thứ hai, thứ ba, bản thân tỉnh dậy trong trạng thái không có sức rồi.

Thay vì để ý đến nó, điều đầu tiên Thắng làm là đưa mắt nhìn về phía rọ mật, khi thấy cái rọ vẫn còn tại đó thì Thắng mới yên tâm thở ra một hơi.

Vì bản thân trước khi ngất đã tựa được vào thân cây nên may mắn không bị đen đủi mà rơi xuống dưới, lại nói về cái chạc nơi Thắng đang tại thì nó có một bề mặt rộng khoảng một mét, dài sáu đến bảy mét gì đấy khó mà ước lượng được khi vướng phải các cành lá.

Thắng cũng không ngờ tới trong quá trình chế luyện quỷ trùng lại gặp phải biến cố như vậy, nếu hắn biết có trường hợp này sảy ra thì dù có cho hắn tiền tỉ hắn cũng không dám luyện trên chạc cây này đâu, chẳng may không ấy rơi bà nó xuống đất thì đúng là chó nhà c·hết hoang.

Nhìn vào cái rọ, sau khi thấy túi mật đã chuyển từ xanh lam thành đỏ đen thì Thắng mới an tâm mà nhoẻn miệng cười.

Cảm giác thành công ập đến khiến tâm tình Thắng thư sướng, đây chính là thành quả đầu tiên của hắn tại phương thế giới này, là một thứ quan trọng không thể thiếu cho việc an tâm tu luyện về sau, thế nên sau khi thấy được kết quả như ý hắn mới tự cảm thấy mãn nguyện.

Hiện tại chỉ cần chờ quỷ trùng phá lớp màng bọc ngoài mật này nữa là mọi thứ xem như viên mãn, đến lúc đó chỉ cần đưa quỷ trùng vào xác của bạo long thôi là hoàn thành công việc.

Từ giờ cho tới lúc đó chắc phải mất gần một tuần, vì theo trí nhớ của Thắng trong quá trình trải nghiệm kiếp sống Dạ Minh thì là vậy, cũng có một số quỷ trùng nở sớm hơn dự tính nhưng đa phần đều bị biến dị, không c·hết yểu thì cũng dặt dẹo không ăn thua và Thắng cũng không mong điều này sảy ra.

Để bản thân luôn có thể nắm bắt thời gian xác định ngày quỷ trùng nở, Thắng quyết định lấy con dao quân sự của shopper ra khắc lên cây, cứ qua một ngày là hắn khắc một vạch, bắt đầu kể từ hôm nay.

Vì để đảm bảo an toàn cho rọ mật, Thắng lấy các sợi dây thừng tự chế từ trước buộc chắc vào chạc cây, để nó treo lủng lẳng. Như sợ bất chợt có mưa mà làm hư mật rắn, hắn còn cất công bò xuống lấy túi vật liệu, tháo các dây buộc ra để lại một tấm da như cũ, trèo lại lên trên chạc cây dùng tấm da đó mà phủ qua rọ.



Nhìn tác phẩm của mình, Thắng mới yên tâm mà bỏ qua nó, nhưng không phải bỏ quên hoàn toàn, thi thoảng vẫn phải tiến lại gần kiểm tra xem trùng đã nở ra hay chưa.

Vừa rồi trải qua đủ mọi thao tác khiến cơ thể Thắng mỏi nhừ, với cơ thể đang thiếu máu trầm trọng như lúc này rất dễ dàng làm bản thân nhanh chóng mất sức.

Đôi bờ môi trắng bệch, khuôn mặt thì xanh xao, tái mét, ánh mắt có chút ngờ nghệch, mông lung, nhưng nơi miệng vẫn cười tươi toe toét khiến Thắng lúc này trông không khác gì một thằng nghiện sốc đồ.

Lấy trong balo ra mấy gói lương khô, Thắng muốn sử dụng chúnng để bổ sung cơ năng cho cơ thể, lấy chút dinh dưỡng để bồi bổ thêm máu, tuy chúng không hiệu quả được như socola nhưng về dinh dưỡng thì chúng vẫn có đủ.

“Tiếc là đống thịt rắn bị nhiễm độc... haiz!”

Thắng vẫn có chút luyến tiếc đống thịt rắn, dù sao thì thịt hung thú cũng rất giàu protein, nếu đem đi chế biến món ăn không những mang lại hiệu quả tốt cho việc bổ trợ hồi huyết mà còn đưa bản thân đến mỹ vị nhân gian .

Cũng lâu rồi kể từ khi đến đây, hắn chưa được ăn một miếng thịt nào vào mồm.

Cắn mấy miếng lương khô, cảm giác khô khốc làm hắn mắc nghẹn, vội vàng lấy chai nước suối trong balo mà tu lấy tu để.

“Khà...!”

Bú được tí nước làm Thắng thấy thoải mái, cơ thể hắn cũng theo đó mà bắt đầu hồi phục, tuy không nhanh nhưng có biến chuyển thấy vẫn hơn.



...

Từ lúc ngất đi cho đến lúc tỉnh dậy, thời gian đã trôi qua tận bốn tiếng, nhìn lên thiên không đang biến đổi, Thắng quyết định nghỉ ngơi điều dưỡng thân, chờ ngày mới đến hắn sẽ bắt đầu đi do thám xung quanh.

Hiện tại nơi nghỉ ngơi không có sự an toàn, nằm trên chạc cây này chẳng may mơ mộng rơi mẹ xuống đất thì đúng là toang một kiếp nhân sinh thế nên Thắng mới dự tính mai đi xem xét xung quanh, tìm kiếm xem có loại gỗ nào nhỏ nhẹ mà rắn chắc tồn tại không mà đem về gia cố lại chạc cây cho thêm an toàn.

Việc này hắn đã nghĩ từ trước rồi, nhưng vì mọi thứ ập đến liên tục làm y không kịp trở tay, luôn phải chạy theo những rắc rối không muốn có.

Nhưng bù lại, sau những sự việc đó lại khiến hắn có thêm nhiều kinh nghiệm trong môi trường khắc nghiệt này, giúp bản thân nhanh chóng hoà nhập mà không còn bỡ ngỡ.

Sau khi đã giải quyết đống lương khô, Thắng mới bình thản mà nằm đó ngắm cảnh hoàng hôn.

Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ được thả lỏng bản thân để ngắm những khoảnh khắc tuyệt vời này, nếu có thì cũng chỉ xuất hiện ở quá khứ, lúc bản thân còn đi học mà thôi, nhưng khi ấy còn mải mê vui chơi, sao thèm để ý mọi thứ xung quanh mình.

Cho đến lúc trưởng thành, ra ngoài đời sống mưu sinh, vô tình lại bị cuốn vào vòng xoáy xã hội... tranh đua háu thắng, liên tiếp triền miên thì làm gì còn tâm tư đâu mà bình tâm ngắm cảnh, âu cũng chỉ có những người thật sự biết về vẻ đẹp đó mới dám bỏ thời gian ra để tận hưởng chúng.

Sống ở đời vì không dám buông bỏ tham vọng nên thân tâm mới luôn mệt mỏi, sinh bệnh, không thể tìm thấy hạnh phúc. Cứ ngỡ rằng hạnh phúc là những thứ phù phiếm cao sang, nhưng thực ra chúng luôn tồn tại ở ngay đây, trong thân tâm này của mỗi chúng ta, chỉ cần dừng, cảm nhận nhận và thấu hiểu là ta sẽ thấy chúng.

Lúc này, Thắng cũng vậy, mọi áp lực từ cuộc sống hiện đại cũng từ lúc đến đây mà biến mất, hiện tại hắn chỉ có một mong muốn là sống và được sống... chỉ có vậy thôi!



Áp lực trên vai không còn, sự mệt mỏi trong tâm cũng tan biến, Thắng nhẹ nhàng thư thái mà nhìn lên thiên không, tâm hồn thả vào đó bay bổng.

Cứ thế, Thắng dần mất đi nhận thức về thời gian, không gian xung quanh. Mọi thứ trong tâm thức tự nhiên trở nên rõ ràng, hắn không biết là rõ ràng về cái gì nhưng thật sự trong tâm có một cảm giác sáng suốt.

Cùng lúc đó, trên thân cây cự sam khổng lồ cũng theo sự rung động của Thắng mà phả ra một luồng khí, luồng khí này có màu xanh lá mờ nhạt, nó nhẹ nhàng mà bay tới gần Thắng, nếu không để ý kĩ thì thật sự khó mà phát hiện được ra luồng khí này.

Giờ đây, Thắng như tiến nhập vào một trạng thái khác của đốn ngộ tự nhiên, linh khí xung quanh cũng vô thức mà tiến nhập cơ thể, linh lực tự động vận hành chu thiên, thu nạp linh khí vào đan điền.

Và luồng khí màu xanh mà cây cự sam phả ra khi trước cũng theo linh khí đi vào trong thân, nó đi dọc cơ thể, tiếp xúc với linh lực tự thân của Thắng, thay vì bị chống trả như quỷ khí thì chúng lại nhẹ nhàng quấn vào nhau, linh lực tựa thế mà đẩy lục khí này về tim.

Lục khí sau khi đến khoang tim liền ngoan ngoãn trú ngụ tại đấy, hoà vào cơ năng của tim. Tất cả những thứ này diễn ra Thắng đều không hề biết được, hiện tại hắn còn đang phiêu dật trong tâm thức bản thân.

Ngước mắt nhìn lên phía trên, nơi đó có một trận gợn sóng, thi thoảng nó biến ảo trông giống một loại phù văn, bất ngờ là Thắng vừa nhìn lại có thể thấu hiểu được nó trong khi bản thân chưa gặp bao giờ.

Nó mang hơi thở của sự sống, khi chạm vào Thắng có thể thấy được quá trình sinh trưởng của một gốc cây, tràn đầy sinh cơ.

Chỉ thấy luồng sức mạnh kì ảo này biến hoá thành một màu xanh lục, bay thẳng vào mi tâm của Thắng, một trận sảng khoái thư sướng lan tràn ra, cả cái cơ thể còn chưa hồi phục hoàn toàn cũng theo đó mà biến tốt.

Kết thúc, Thắng mới tỉnh hồn lại ánh mắt mờ mịt mà nhìn về nơi xa.

Theo như trong kí ức của Dạ Minh, cái thứ vừa tiến nhập cơ thể mình chính là sinh mệnh pháp tắc, vì Dạ Minh đã từng thôn phệ nó nên Thắng có thể xác định được đây chín phần là một loại pháp tắc sinh mệnh, nhưng chỉ khác là kiếp trước Dạ Minh thôn phệ còn kiếp này Thắng tự động đốn ngộ mà ra.

Mà đáng nói nhất là bản thân hắn mới ở luyện khí kỳ, còn chưa đột phá trúc cơ, theo như tạo giới pháp ghi chép thì hắn phải lên trúc cơ mới mở được không gian pháp tắc, lên kim đan pháp tắc thôn phệ mới xuất hiện, đến nguyên anh mới tự đốn ngộ loại khác cho tự thân.

Giờ đây tự nhiên nhảy cấp, bản thân chưa đến nguyên anh đã tự đốn ngộ khiến Thắng cảm giác như đang mơ, nếu để người đời biết được chắc chắn kinh ngạc không thôi.