Chương 200: Hoàng cùng Bạo Vương xuyên thời gian, tiến về năm 2223.
“Hai con tàu này đều đã được sửa chữa hoàn toàn, các bộ phận năng lượng cũng là được cung cấp đầy đủ, thực phẩm cũng được bọn tôi tích trữ trong khoang, đủ cho hai người dùng trong vòng mười năm.
Các bề mặt ngăn cách cũng đã được gia công thêm phần chắc chắn, với kim hệ pháp tắc gia trì thì hệ số sai sót là không có, cộng với đó là nguồn động năng cũng đã được cải tạo hoàn toàn, có thể tự tiến hành nạp năng lượng, nhưng nếu để có thể quay lại trăm năm thì cần phải một năm tích tụ năng lượng.
Vì để chuẩn bị cho quá trình quay lại tương lai, tôi đã sạc sẵn hai con tàu này đầy đủ năng lượng để có thể đi tới năm 2023, giới hạn là 2300 đổ về!”
Dạ Vũ đi trước, hướng hai người giới thiệu.
Hoàng là người tương lai, nên hắn là hiểu những gì Dạ Vũ nói, chỉ có Bạo Vương là ù ù khạc khạc chả hiểu cái mẹ gì, đứng một bên trừng lớn con mắt.
“Vậy hiện tại chúng đã có thể vận hành chưa?” Hoàng có chút nóng vội hướng Dạ Vũ hỏi.
Hắn thực rất muốn quay lại tương lai, toàn bộ nhân loại đều đang gặp nguy hiểm, hắn không thể để nhân loại rơi vào thế diệt vong.
“Bọn chúng hiện tại đều đã đủ yêu cầu, có thể tiến hành thực hiện bước nhảy thời gian!” Dạ Vũ mỉm cười gật đầu, khẳng định đã có thể sử dụng.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta mau tiến về năm 2023 thôi...” Hoàng hưng phấn cất cao tông giọng khiến toàn bộ người tại đây đều chú ý, trở thành tiêu điểm của những người xung quanh.
Thấy vậy, Hoàng mới chột dạ, gãi gãi cái ót thể hiện sự lúng túng của bản thân, hướng Dạ Vũ nói nhỏ.
“Cỗ máy đã hoàn thành, chúng ta mau tới năm 2023 a!”
“Không được, thần vương chưa về, ta chưa thể...” Nàng còn chưa nói hết câu, trên tay điện báo bỗng vang lên vài tiếng tít tít.
Theo quán tính, nàng liền ấn vào chiếc đồng hồ điện tử trên tay, một khung hình 4D cứ vậy từ chiếc đồng hồ bắn ra.
Toàn bộ khung hình lúc này là nửa người trên của một chàng thanh niên, tóc dài quá vai, thân trên trần như nhộng đang nhấp nhô lên xuống từng nhịp, thi thoảng còn phát ra vài tiếng ú ớ.
“Tiểu Thử a, nhanh a, sắp ra rồi a....”
Nhìn thấy cảnh này, đám người Dạ Vũ đen kịt mặt lại.
Cái quỷ gì? Tân thần vương không lẽ có sở thích người thú?
What? Anh Thắng có sở thích chơi chim chuột?
Chỉ có Bạo Vương là không hiểu cái gì, vẫn là ngây thơ nhìn đây hết thảy.
“A, Dạ Vũ a. Ta đã nhận được tin của ngươi, chờ ta xong việc a.. ở đây a, ta sẽ quay lại a...” Tiếng nói đứt quãng của Thắng làm hai người Dạ Vũ vô thức nhìn nhau.
Thực con mẹ nó trái với luân thường đạo lý a!
“Thần... thần vương, khẩu vị ngài thật mặn...” Dạ Vũ thật sự thương tâm, nàng là muốn chờ hắn cảm nhận nhân sinh thế thái, loạn vũ trùng thiên đây, thế mà đối phương lại tại bên ngoài gian gian díu díu mập mờ với đầu chuột lớn kia, thực khiến nàng c·hết tâm trùng.
Hoàng lúc này mặt đã đen kịt, hắn không ngờ người anh mà hắn âm thầm đặt làm gương đầu giường, lại điên cuồng tới mức này, thật làm hắn không dám tin.
Càng nghĩ, hắn càng thấy người anh này thật kì hoa, việc trái với lương tâm như vậy mà đối phương cũng dám call video cho được, hắn thực là phục sát đất a!
“Mặn a... con mẹ gì... Hoàng a, thằng nhóc a, bọn ta sắp ra nha!” Cứ mỗi lần nhấp nhô, là Thắng lại bồi thêm chứ a vào làm cho Hoàng vô cùng sợ hãi, vội vô thức ôm lại tiểu bảo bảo.
Nhưng vì việc trở về tương lai rất là trọng đại, hắn đành phải nhịn cái buồn nôn trong người, hướng Thắng hô lớn.
“Anh Thắng, em muốn tới tương lai... Dạ Vũ đã hoàn thành việc sửa chữa hai con tàu, em là muốn dùng một toa di chuyển trước, anh ở lại di chuyển sau có được không?”
“Được a... Bạo Vương cũng tại sao? Vậy thì cùng thằng nhóc này tới tương lai đi.. hai người các ngươi tới năm 2223 xem tương lai thế nào a... còn năm 2023 ta sẽ tới, chịu trách nhiệm hướng a... toàn nhân loại thông báo... aaaa, con mẹ nó Tiểu Thử a, nhẹ chút, ta không chịu nổi!!!”
Tiếng nói đứt quãng từ trong chiếc đồng hồ phát ra, sau đó là hàng loạt những âm thanh đau đớn đến xé lòng, rồi sau đó toàn bộ khung hình tắt cái cụp, khiến Hoàng cùng Dạ Vũ hai mắt lại va vào nhau, khoé miệng co giật, cùng nhau thầm nghĩ.
“Thực chơi mạnh đến vậy?”
Chỉ có Bạo Vương là không hiểu gì, toan đứng dậy muốn đi giải cứu Thắng, vì tưởng chủ nhân đang gặp nguy hiểm đây, nhưng kịp thời được hai người này ngăn cản.
“Ta nghĩ tân thần vương còn đang hưởng thụ đây! Ngài muốn tới là phá hỏng truyện vui của người sao?” Dạ Vũ liếc xéo Bạo Vương một cái.
“Đúng rồi, trong trường hợp này sư phụ mà đi tới phá đám anh Thắng, không khéo còn bị ghét bỏ.” Hoàng đứng một bên, tỏ ra mình già đời chẹp chẹp.
Nhìn thái độ nghiêm túc của hai người, lại nghe đến sẽ bị chủ nhân ghét bỏ nếu bản thân đến ứng cứu, thật khiến Bạo Vương rối tung rối mù, không hiểu cái mô tê gì.
“Sư phụ, cứ theo lời của anh Thắng nói, chúng ta trước tiên tiến về tương lai a. Sau khi xác định được tương lai an toàn, chúng ta sẽ quay về năm 2023 cùng anh Thắng hội họp là vừa!”
Hoàng đưa ra ý kiến, nhắc lại lời nói vừa rồi của Thắng.
“Đúng đấy, hai người các ngươi cứ khởi hành trước, đến năm 2023 chúng ta hội họp.” Dạ Vũ gật đầu đồng tình với Hoàng.
Dù sao cũng là chỉ lệnh của tân thần vương, nàng không muốn cũng phải đồng ý nha!
Dưới sự đồng thuận của cả hai, Dạ Vũ đưa Hoàng cùng Bạo Vương tới chiếc phi thuyền cũ mà chính Hoàng đã dùng nó để tới đây.
Toàn thân con tàu vẫn vậy, chỉ khác là phía bên ngoài nhiều hơn một lớp phù văn phủ kín, bên trong cũng đã được sửa sang lại cho thoáng đãng, cải tiến tốt hơn.
“Vật về nguyên chủ, mọi thứ ta đều đã cải tạo và nâng cấp nó, trí năng AI ta là vẫn giữ nguyên!” Dạ Vũ đứng trước cửa, nhường cho cả hai một thông đạo để đi vào.
Bạo Vương ù ù khạc khạc, trầm mê trong suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, vô thức đi theo Hoàng vào trong khoang tàu.
[chào mừng quay trở lại, phi hành gia Lưu Thế Hoàng!]
Tiếng máy móc lạnh tanh từ khoang tàu vang lên, khiến Hoàng như cảm giác được quen thuộc mà bất giác nở một nụ cười.
“Chào ngươi, Al, người bạn của ta!”
[AI cũng thật vui mừng khi thấy phi hành trưởng vẫn còn sống sót. Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Cơ trưởng?]
“Chúng ta sẽ tới năm 2223, xem tình hình nơi đó như thế nào, liệu anh Thắng có thay đổi được tương lai hay không!” Hoàng chờ mong, ánh mắt kiên định nhìn lên màn hình.
[Đang tính toán số liệu... thời gian dự tính mất khoảng 1 năm 2 tháng. Phải chăng tiến vào ngủ đông?]
“Không cần, chúng ta cứ vậy xuất hành thôi!” Hoàng ngồi vào ghế lái, hướng sư phụ mình còn đang ngơ ngác bên cạnh hô lớn.
“Sư phụ, mau ngồi vào ghế, buộc dây an toàn, chúng ta chuẩn bị khởi hành a!”
Bạo Vương đã làm gì được động tới những thứ kì lạ như này! Nên những lời đệ tử mình nói hắn sao có thể hiểu.
Thấy sư phụ mình không biết phải làm gì, Hoàng đành phải rời vị trí, giúp đối phương ngồi vào ghế, cài dây an toàn đầy đủ mới quay lại chỗ ngồi, lúc này hệ thống AI cũng là bắt đầu đọc thông số, để chuẩn bị bước nhảy thời gian.
[Hệ thống xin thông báo, cỗ máy MZ-VN 2223 chuẩn bị khởi động, bộ đếm kích hoạt, thời gian chuẩn bị phóng vào dòng chảy thời gian còn 10, 9, 8...]
Đứng tại trên bệ cao, nơi tầng hai của sảnh, Dạ Vũ mỉm cười nhìn về phía con tàu đang chuẩn bị rời đi, miệng lẩm bẩm.
“Gặp lại sau, đồng minh của trùng tộc! Mong rằng trùng tộc tại tương lai sẽ cùng nhân loại chung sống hoà thuận...”