Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 201: Trĩ hỗn hợp!




Chương 201: Trĩ hỗn hợp!

Sau khi tắt call video, Thắng liền rên lên càng lớn, hướng Tiểu Thử hô to.

“Con mẹ nó, không chậm tí được hay sao? Ta sắp lòi búi trĩ rồi!”

“Đại vương a, ngươi thích thì nhảy xuống tự chạy bộ a! Giờ giảm tốc độ, nhỡ đâu con hung thú phía sau đuổi kịp thì sao!”

Tiểu Thử vừa thục mạng chạy, vừa hướng Thắng gào thét.

Nơi phía sau hai người lúc này là một đầu hung thú to lớn, không biết là loài khủng long gì, nhưng sức mạnh của nó khá là khủng bố, toàn thân toát ra giới toạ viên mãn khí tức.

“Nhưng ta bị trĩ a!” Thắng khóc không ra nước mắt hướng Tiểu Thử hô lớn.

Nếu biết vậy, hắn sẽ không tin lời nói của Tiểu Thử, càng nghĩ, hắn càng cảm thấy mình thật đen đủi a!

Chuyện là... một tuần trước, tại phía bắc của bán cầu, nơi nằm giáp ranh giữa bắc mỹ và á âu, nay thuộc bắc cực.

Sau khi tạm biệt nhóm Yêu tộc đi lên phía bắc, vượt qua bắc mỹ tiến vào mảnh lục địa này, tại đây, Tiểu Thử lại phiêu động lỗ mũi, tìm thấy bảo vật.

Đều ham hố, hám tài bảo như nhau nên Thắng ngay lập tức đồng ý, cho phép Tiểu Thử tiến về đấy thu hái tài nguyên.

Bất ngờ tại đây, hắn lại phát hiện một loại giống lá ngón tồn tại.

Theo như kiến thức của bản thân, hắn là không tin thời đại này, lại còn tại Bắc cực xuất hiện lá ngón, nên đã ăn thử một hai.

Cả đêm không hề bị sao, trái lại toàn thân còn khoẻ khoắn, không những vậy loại lá này ăn rất ngon nên đã thu một lô lớn để ăn hàng ngày.

Suốt một tuần trời ăn, cuối cùng ngày thứ bảy, thì tác dụng của loại lá này mới phát tác, khiến hắn liên tục bị ỉ·a c·hảy, són bằng cái lia, cả ngày chỉ chầu trực ngồi trong bụi rậm, khiến hậu môn trấn thương, gây ra trĩ nặng.



Tưởng cơ thể bá đạo sẽ tự lành nhưng không, sau nhiều lần đi ngoài ra nước, nước ngoài ra máu thì y, đã bị lồi trĩ.

Như vậy cũng không có gì đáng nói, cái khốn nạn nhất là Tiểu Thử vì đào bảo, mang theo Thắng vẫn còn đau đít đi vào hang động to lớn để trộm đồ, cuối cùng bị đối phương phát hiện đuổi theo truy g·iết.

Lúc đầu cũng tính thả ra hủy diệt để doạ, cơ mà thế quái nào, con quái vật này lại càng hung ác, hưng phấn vạn phần, đẩy nhanh tốc độ truy đuổi, không thể làm gì khác Thắng đành phải thu Cốt Toại vào trong tiểu không gian, nhảy lên lưng Tiểu Thử một đường chạy ra ngoài.

Vì bộ quần áo tương lai quá gò bó, ảnh hưởng tới việc đi đại tiện nên đã được Thắng cất đi từ trước, tránh lúc buồn quá mà làm phát ra quần, nên hiện tại mới trần như nhộng, chỉ lót lên lưng Tiểu Thử một tấm da thú mà thôi... nhưng không vì vậy mà cơn đau tại phía hậu môn suy giảm, chúng vẫn co thắt lại theo độ sóc lảy từ Tiểu Thử mỗi khi di chuyển.

Vì không thể quay người lại phía sau nhìn, nên Thắng đã lấy đồng hồ trí năng từ trên bộ đồ ra, đưa hướng trên tay, toan dùng nó để làm camera nhìn sau, xem tình hình thế nào, vì thiên nhãn thông phải thông qua con ngươi mới có thể dùng, với lại nó chỉ giúp con ngươi phóng đại cùng nhìn xuyên vật chất, không thể nhìn 360 độ nên Thắng mới phải dùng tới đồng hồ trí năng, vừa hay thấy thông báo từ Dạ Vũ đám người.

Vì để cho mọi người không quá lo lắng, nên hắn đã gọi call video lại để cho bọn họ yên tâm, vừa hay thấy cửa hang trước mặt, cách khoảng trăm mét liền kích động hô sắp ra.

Khiến đám người Dạ Vũ cứ vậy hiểu lầm.

Với lại lúc này đang đối mặt với sinh tử, hắn cũng không quan tâm nhiều đến mấy cái danh dự gì đó, nên cũng không biết suy nghĩ của đám người Dạ Vũ ra sao, chỉ nhanh chóng nói xong mấy việc quan trọng rồi cúp máy.

“Con mẹ nó, chậm lại nha! Ta sắp lòi búi trĩ rồi! Moá nó!!!” Càng ngày, tốc độ của Tiểu Thử càng cao, độ cà tâng cà tâng giữa đít của Thắng cùng lưng Tiểu Thử ngày càng va đập, khiến búi trĩ của hắn liên tục bị kích thích, cảm giác đau đớn cứ vậy truyền lên tận óc.

Ai bị trĩ mà ngồi trên một chiếc xe máy mà xóc nảy thì đủ biết nó thốn tới mức nào!

Đang chạy, bỗng cơn đau bụng lại ùn ùn kéo tới, réo lên liên hồi khiến Thắng phải nhăn nhó mặt mày, lúc này đang tại trên lưng Tiểu Thử, bị quái vật dí sau lưng, hắn không thể dừng lại để đi đại tiện a! Như vậy sẽ bị đối phương tóm gọn ăn thịt.

“Không thể chịu được nữa! Aaaaa!!!” Tiếng la thảm thiết như lợn lái bị xiên vang vọng toàn bộ khu rừng, khiến chim muông sợ hãi mà bay bốn phương.

Sống c·hết chuyện nhỏ, đi ỉa chuyện lớn a!



“Cúc hoa chỉ thiên! Bí pháp, liên hoa pháo cải!” Thắng nhanh chóng tóm thật chặt đống lông gáy của Tiểu Thử, đôi chân thu lại, an vị tại trên tấm lưng lớn, sau đó dùng sức đẩy, nhấc mông chổng về phía sau.

Cùng lúc đó, hàng loạt tiếng pháo hoa cải vang lên độp độp, mang theo đó là một trời vàng ươm bay ra, như là mùa xuân sang đón tết giao thừa, tiếng vang rộn rã làm cái bụng của Thắng dịu đi, nhưng đầu ống pháo lúc này lại là nở ra như tàn tạ sau một cú bắn.

Pháo hoa màu vàng bay đầy trời, hướng về phía con hung thú bắn lên, vừa hay dán tại đôi mắt của nó.

Cứt của mình ỉa thì không nên đổ thừa cho người khác, nhưng Thắng đã đi ngược lại với câu nói này, cứt hắn ỉa là bắn thẳng trực tiếp vào mặt đối phương a!

Cũng nhờ vậy mà Thắng mới có được tiên cơ để chạy trốn.

Sau khi dính vào đôi mắt của đầu hung thú, độc dược trong lá ngón bắt đầu phát huy, khiến đôi mắt nó trở nên cay xè, tuy không làm nó trọng thương nhưng tạm thời khiến nó bị phân tâm, nhất thời không thể mở được đôi mắt, bị va vào vách đá.

Cửa hang vì chấn động mà đất đá phía trên vách hang liên tục rơi xuống, đất đá chất lên cao thành một đống lớn, vừa hay tạm thời chặn lại cước bộ của đầu hung thú này.

Mặc kệ đối phương có thực là đã bị nhốt lại hay không, Tiểu Thử vẫn là một đường phi nước đại, tốc độ nhanh như gió, nếu để mà so sánh có thể ngang với the flash ngang hàng.

Chẳng biết qua bao lâu, khi cảm giác phía sau đã không còn nguy hiểm tồn tại, Tiểu Thử mới vác Thắng tới một nơi bằng phẳng.

Từ trên người Tiểu Thử ngã xuống, Thắng bất lực nằm trên mặt đất, lấy từ trong không gian ra mấy viên phục huyết đan, tuy không thể chữa t·iêu c·hảy nhưng vẫn là giúp hắn cầm máu tại hậu môn.

Để bảo toàn tính mạng, Thắng phất tay gọi ra Cốt Toại, dìu mình đứng lên.

“Đi, chúng ta tạm thời kiếm chỗ nghỉ ngơi, sau đó về nhà!” Thắng phờ phạc hướng cả hai thỏ thẻ.

“Vâng, thần vương!” Cốt Toại cõng Thắng lên lưng, sau đó chậm rãi về hướng đông nam đi tới, Tiểu Thử cũng lẽo đẽo theo sau, vì hiện tại cơn đau đít vẫn còn, Thắng thực không dám ngồi trên lưng con hàng này.

Đi một ngày đuờng, cả ba cuối cùng cũng tìm được một nơi phù hợp để dừng chân.

Tiểu Thử vẫn như mọi ngày, tích cực làm công việc nấu nướng, còn Cốt Toại thì đảm nhận trọng trách giới nghiêm, canh phòng tứ phía.



Cốt Toại gần một năm đi theo Thắng, đã thành công từ cấp giới toại sơ kì tiến vào trung kì tầng thứ, rất phù hợp để bảo vệ an toàn cho Thắng và Tiểu Thử.

Tuy đã biến mạnh nhưng không thể chống lại giới toạ đỉnh phong viên mãn, nên khi đối đầu với hung thú kia Thắng là không dám cho tên này đi ra chịu c·hết, vì trung kỳ với đỉnh phong viên mãn vẫn là hai khái niệm cách nhau một trời một vực, hắn thực không dám đánh đổi một tên người hầu giới toạ.

Tiểu Thử lúc này đã hoá thành hình người, ngồi bên bếp lửa mà nướng thịt, con hàng này sau một năm rưỡi, cũng đã từ cấp vương tiến vào cấp hoàng, trở thành một cao thủ biết chạy có tiếng.

Chỉ có Thắng là nhục thân vẫn dừng chân tại cấp quân chủ sơ kỳ...

Nguyên nhân hắn chưa tấn cấp nhục thân là vì sau khi rời đi nam mỹ, Thắng đã lựa chọn bắc mỹ làm nơi bế quan tu luyện, tập trung vào tu luyện thần hồn, thông qua phệ hồn pháp.

Trong tiềm thức lúc này chỉ còn mỗi thiên đạo Wolf, nên hắn chỉ có thể bắt con hàng này ra làm tài nguyên tu luyện, nhưng vì đối phương khóc lóc van xin quá thảm thương, tấm lòng từ bi của Thắng bất ngờ trỗi dậy, hướng thiên đạo wolf cắn nửa phần thân, tuy là khóc lớn vì đau đớn nhưng vẫn may cho tên này, mạng còn giữ được lại.

Cũng nhờ thôn phệ một nửa thần hồn của thiên đạo wolf cùng các linh hồn tại bắc mỹ, hắn mới đột phá thần hồn từ quân chủ sơ kỳ tiến vào trung kỳ tầng thứ.

Đừng nhìn chỉ một tiểu cảnh giới mà coi thường, trông thế thôi chứ mạnh phết đấy, có thể cùng giới toạ sơ kỳ đối pháp chứ chẳng đùa.

“Đại vưong, ăn xong còn đi ngủ a! Mai lên đường.” Tiểu Thử đưa cho Thắng một xiên thịt nướng, dù không muốn ăn nhưng hắn vẫn phải cầm, vì hiện tại bụng hắn đang quặn vì đói.

Không ăn thì đói, ăn vào thì lại đi ỉa! Thật khiến hắn phiền tâm a!

____&&&&_____

Kẻ đau khổ lại muốn làm đau khổ người khác:

Main: Tác a, sao cho tao bị trĩ? Không những thế còn là búi trĩ hỗn hợp a???

Tác: mẹ, tao cũng bị một một lần nha, ngươi cũng là phải nhấm nháp chút dư vị đau khổ giống ta!

Main: khốn nạn thằng tác!!!