Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 206: Ti tiện điêu dân, ngươi là muốn tới hại trẫm?




Chương 206: Ti tiện điêu dân, ngươi là muốn tới hại trẫm?

Ngồi trong không gian tĩnh lặng, Thắng lại rơi vào trầm tư, bên cạnh hắn Dạ Vũ cũng không nói một lời nào, cứ vậy mà đưa mắt ra phía ngoài nhìn, ngắm cảnh vật nơi đây.

Chiều tà, ánh sáng xanh biếc của bầu trời cũng dần nhạt dần theo thời gian, sắc trời ảm đạm báo hiệu một ngày cũ sắp qua, thay vào đó là một màn đêm vô định.

Không biết đã là mấy giờ, phía ngoài cửa mặt trời đã hoàn toàn vụt tắt, thay vào đó là những ánh đèn điện sáng trưng của toàn bộ khu vực chùa ba vàng.

Vì là tận thế, toàn bộ thành phố bị vây hãm trong d·ịch b·ệnh, chỉ còn những người may mắn sống sót là cố gắng trụ lại, tụ tập với nhau sinh tồn một góc nơi đây.

Còn dưới trung tâm thành phố thì không còn lấy một bóng người, bởi tất cả đã hoá thành zombie.

Thành thử ra nơi thành phố này hiện đang trùm trong một bầu không khí u ám, xám xịt, chỉ có ngọn núi phía chùa ba vàng là vẫn còn rực sáng, le lói trong đêm.

Thắng vẫn đang ngồi suy tư về thế giới này, liệu có phải do mình quay về 65 triệu năm trước mà dẫn tới hiệu ứng cánh bướm hay không, hay đây là một vũ trụ song song khác...

Còn đang miên mang thì bỗng phía cánh cửa lại phát ra vài tiếng cộc cộc, kèm theo đó là một âm thanh của một nam giới.

“Khách nhân, Thủ lĩnh sai ta mang cơm đến cho hai người.”

Dạ Vũ nhìn về phía Thắng, chờ đợi mệnh lệnh từ thần vương, khi thấy y gật đầu đồng ý, nàng mới tiến ra mở cửa.

Tiếng cánh cửa cũ kĩ vang lên kẽo kẹt, Dạ Vũ từ trong gian phòng đi ra nhận một khay cơm.



Người nam nhân đưa cơm khi thấy dung nhan của Dạ Vũ, hắn liền trừng lớn đôi mắt, ánh mắt hiển lộ chút quang mang dục vọng.

Tiền thân của Dạ Vũ là một mỹ nhân xinh đẹp đứng đầu toàn bộ khu căn cứ Bắc Việt, nàng được xứng danh tiên nữ giáng trần, khiến bao chàng trai phải si mê, say đắm.

Nên khi chứng kiến người mỹ nhân này, tên nam nhân đưa cơm không kìm lòng được mà khởi lên chút dục vọng trong tâm, với lại, tại tận thế, việc liên tục cầu sinh khiến bọn hắn dần xa cách phụ nữ, cộng với việc thủ lĩnh của bọn họ là nữ nhân, nên quy củ về giới tính rất nghiêm ngặt, bọn chúng gần như là không được nếm mùi phụ nữ, nên việc nảy sinh dục niệm khi thấy Dạ Vũ cũng không có gì là đáng trách.

Chỉ là khổ cho tên nam nhân này...

“Em cảm ơn, anh... khổ cực rồi.” Dạ Vũ nhỏ giọng, ngọt ngào như mía lùi, đưa bàn tay trắng muốt tinh xảo khẽ vuốt ve, mơn trớn đôi bàn tay thô ráp của gã đàn ông, khiến tim hắn đập lên liên hồi, như một khẩu Gatling liên tục xả đạn.

Đôi mắt hút hồn của Dạ Vũ chớp chớp nhìn vào mắt gã đàn ông, nháy nháy như đang g·ạ t·ình khiến đối phương bất giác rùng mình một cái.

Như đạt được mục đích, Dạ Vũ cầm theo khay cơm đi vào trong, không quên lại liếc mắt đưa tình, vất cho gã đàn ông này một cái mị hoặc, khiến y chảy nước dãi lênh láng trên sàn nhà.

Phải một lúc sau y mới tỉnh hồn, nhìn lại nơi đũng quần đã thấy nó ướt từ bao giờ, thi thoảng còn hắt lên một chút ngai ngái khiến y đỏ mặt, vội vàng chạy về gian phòng thay đồ.

Đây là lần đầu tiên trong đời, gã có cảm xúc mãnh liệt, chưa cần lăn ga giường mà hắn đã phun tinh khí đầy quần, nếu để đồng bạn phát hiện ra, chắc hắn sẽ xấu hổ mà đâm đầu vào gối c·hết mất.

Nhưng mà, nghĩ lại cảnh người phụ nữ vừa rồi, hắn lạ càng cảm thấy rạo rực trong người, khuôn mặt đó, ánh mắt đó, đôi môi nhỏ nhắn phiếm hồng đó, chỉ cần được mơn trớn thôi, hắn cũng là toại nguyện rồi... đấy là còn chưa kể tới đôi bồng đào phía trước của nàng ta, chúng to lớn và bóng bẩy, tuy chỉ có thể chiêm ngưỡng qua khe rãnh nhưng hắn là có thể tưởng tượng chúng vưu vật thế nào, phải nói là siêu phẩm trong siêu phẩm.

Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy kích thích, tiểu đệ bên dưới đang nằm im bất giác đứng dậy, khiến hắn phải ra nhà vệ sinh làm quả lọ, rồi mới đi tuần.



Trong gian phòng sáng trưng, Thắng ngồi đối diện với Dạ Vũ, cả hai lúc này đang tiến hành dùng cơm.

“Thần Vương, ngài có kế hoạch gì chưa?” Dạ Vũ mị hoặc, hướng Thắng hỏi một câu, lấy câu chuyện làm quà.

“Hiện tại thì chưa, chúng ta cứ tạm thời ở lại đây. Mai ta sẽ tìm người phụ nữ kia hỏi xem tình hình thế nào, cô ta biết rõ ta như vậy hẳn là lấy từ thông tin từ người bên cạnh ta.

ở đây sẽ có hai trường hợp, một là cô ta biết thông tin là từ người nhà của ta, nhưng trường hợp này khả năng không hợp lý, bởi cha mẹ ta không hề biết ta sẽ xuyên thời gian, và có mặt tại rừng quốc gia Yên Tử.

Còn trường hợp thứ hai, cô ta có nói tới về một con tàu bỗng xuất hiện tại uông bí, và nó gây ra một vụ bùng nổ virus, ta nghi khả năng có liêm quan đến thằng cu Hoàng!”

Thắng hơi híp mắt lại, đưa ra những phán đoán của mình, bởi từ chiều tới giờ, hắn chỉ nghĩ được những vậy.

“Ngài là đang suy đoán tên đồ đệ của Bạo Vương ca là kẻ gây ra chuyện này?” Dạ Vũ lần này nghiêm túc rồi, nàng thu hồi cái tư thái đùa nghịch khi trước mà chú tâm cùng Thắng phân tích sự tình.

Hoàng chính là nguyên nhân giúp nàng tìm được tân thần vương, cho nên nàng là nhớ kĩ tên nhóc này.

“Đúng vậy, để chắc chắn hơn, ngày mai ta sẽ hướng cô gái đó hỏi thật kỹ. Bởi trên mỗi con tàu của chúng ta, đều khắc ngày tháng đúng không?” Thắng quay sang hỏi Dạ Vũ.

Hắn nhớ, chiếc phi thuyền này đã được Dạ Vũ khắc lên MZ-VN 2023 dòng chữ, vậy chiếc kia cũng phải được đánh dấu khác a.

“Có thưa đại vương, ta khắc lên đó là MZ-VN 2223, năm xuất phát của tên nhóc đó!” Dạ Vũ gật đầu.



“Vậy thì tốt quá, ngày mai chúng ta chỉ cần hướng người phụ nữ hỏi xem, chiếc phi thuyền kia có phải tên như vậy hay không là được! Nếu cùng tên với chiếc phi thuyền của thằng nhóc, thì hẳn là nó đã tới đây!”

Thắng vui vẻ, coi như là tạm thời tìm ra lời giải đáp cho chính mình, lúc này hắn mới thoải mái hơn, cơm ăn cũng vào hơn.

Main: Mẹ cha thằng tác, chơi bố cục vừa vừa thôi cho tao dễ suy luận, chơi như vậy tao thật là đau đầu a!

Tác: Ta là cũng đau đầu a! Muốn viết bố cục cho ngươi liên tục cà tưng cà tưng, nhảy loạn xạ, cho ngươi không được yên ta mới vui nha!

Main: ...

Cơm nước chẳng mấy chốc đã bị Thắng xơi hết không còn một hạt nào, khiến hắn thòm thèm không thôi.

Khi còn tiểu thế giới, hắn là được ăn nhiều thức ăn a! Nhưng không biết lý do vì sao lại bị phong bế toàn bộ, không thể điều động sức mạnh, hiện tại muốn ăn cũng không thể tiến vào tiểu thế giới để lấy đồ, khiến Thắng rất là muốn khóc.

Ăn nhiều đã là thói quen, hiện tại chỉ có hai bát cơm trắng cùng một chút thịt thực khiến Thắng chả đã cái mồm, cảm giác bụng vẫn là trống.

Nhưng biết sao bây giờ, kho thực phẩm thì không thể lấy ra, thức ăn bây giờ là đang ăn bám, hắn thực không dám hướng đối phươơng đòi hỏi a, chỉ có thể buồn bực bò lên giường, tìm đến giấc ngủ để quên đi sầu muộn trong dạ dày.

Dạ Vũ thấy thần vương leo lên giường liền lập tức thoát y, vũ mỵ leo lên người gã, toan giúp thần vương hưởng lạc nhân sinh.

Lúc đầu tiểu bảo bối của Thắng là b·iểu t·ình, giương cung bạt kiếm, giương cao lá cờ quyết chiến định lao lên, nhưng kịp thời bị Thắng tóm lại, nhét vào trong tù.

Con mẹ nó, đối phương đường đường là một con mẫu trùng, cái lỗ kia đã từng cùng Dạ Hoàng chơi qua, dù hắn là ăn tạp, nhưng không thể bắt mèo ăn cứt nha!

Trong khi đó thượng phương bảo kiếm, uy mãnh thần long thương của hắn là tạo vật do cha mẹ mất công tạo ra, hắn không thể để một đầu mẫu trùng dẫm đạp lên được, vậy nên khi Dạ Vũ vừa nằm đè lên người Thắng, liền bị y một cước đá bay ra ngoài, kèm theo đó là một tiếng quát lớn.

“Ti tiện điêu dân, ngươi là muốn tới hại trẫm?”