Chương 23: Niềm vui bất ngờ
“Xoạt, xoạt.”
Thắng dùng độc giác thương nhẹ nhàng vén lớp cỏ trước mặt ra, làm vậy để đề phòng tránh các loại độc vật ẩn mình trong đó.
Mỗi bước chân Thắng đều cẩn thận từng li từng tí, vừa sợ bị hung vật t·ấn c·ông lại sợ bỏ lỡ các thảo dược quý.
Thế nên ánh mắt Thắng mới liên tục đảo quanh như rang lạc, nếu để các thầy nhân tướng nhìn thấy chắc chắn sẽ lắc đầu mà phán: “kẻ tiểu nhân!”
Tiến sâu vào trong rừng rậm, thoát khỏi địa bàn của cây tùng bách, là một thảm thực vật phong phú đủ loại.
Những ngọn cỏ cao lên đến hàng mét, những bụi dương sỉ đồ sộ mọc tua tủa xen kẽ với nhau, cùng với đó những dây leo rừng chi chít bạt ngàn tạo cho người ta một cảm giác rậm rạp mà thần bí.
Thắng lưỡng lự không biết có nên tiến vào trong hay không, vì hiện tại bản thân mới ở luyện khí kỳ. Sau khi trải qua mấy cuộc chiến sinh tử cùng cự xà, bạo long và cự ngạc, Thắng biết với chút năng lực của bản thân, chưa thể tự do mà lang bạt trong rừng rậm nguyên sinh cổ đại này được.
“Thôi, bỏ đi. Qua hướng khác xem sao!”
Nói rồi Thắng liền quay người về một hướng khác, nơi đó cây cỏ thưa thớt hơn, trông cũng an toàn hơn.
Trên đường đi Thắng không quên lấy con dao khắc các kí hiệu lên thân cây gần đó nhằm đánh dấu những điểm đã qua, tránh bản thân bị lạc đường.
Ngước lên nhìn trời, Thắng thấy thượng thiên đã treo đến đỉnh, cái nóng cũng hừng hực đốt cháy làn da của hắn, trước đây da hắn trắng bóc thường bị các chị em ghen tị, giờ nhìn lại rám nắng đen xì không biết nên vui hay nên buồn.
Thắng quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút, ăn chút lương khô, uống chút nước để phục hồi thể lực.
Dù hắn đã là luyện khí tu tiên, nhưng thực ra cơ thể vẫn là phàm tục, chưa thoát thai hoán cốt nên việc ăn uống ở hiện tại là rất quan trọng, không thể lơ là.
Bỏ tấm bản đồ trong balo ra, bên trên có đánh dấu đủ loại các kí hiệu mà chỉ có Thắng mới hiểu, tiếp tục lấy một cây bút ra mà viết viết lên đó.
Trên quãng đường do thám, Thắng đã thành công phát hiện ra khá nhiều chỗ tồn tại dược vật, chỉ kịp hái một số đã thành thục còn một số chưa kết trái đều được hắn khắc các dạng kí hiệu trên các thân cây gần đó, để đảm bảo hắn còn đánh tương tự kí hiệu vào tấm bản đồ của mình.
“Vẫn chưa tìm ra loại cây nào phù hợp nữa, haizzz!”
Thắng thở dài một hơi, chép miệng một cái rồi cất chỗ đồ đạc vào túi mà chuẩn bị lên đường.
Tiếp tục công việc đi tìm nguyên vật liệu để dựng nơi ở, Thắng cầm lên cây thương mà tiếp tục tiến bước.
“Khéc, khéc...!!!”
“U..oa, u... oa!”
Đủ loại tiếng kêu, tiếng hú vang vọng khắp cả cánh rừng khiến Thắng phải chú tâm mà lắng nghe để đề phòng. Một nơi khỉ ho cò gáy như này không biết đâu mà lần, sơ sẩy một cái là m·ất m·ạng như chơi.
Đi được một quãng, Thắng phát hiện ra từ xa có một bụi cây cao lớn trông khá quen thuộc. Tới gần nhìn kĩ thì mới thấy nó khá giống cây tre, nhưng khác ở chỗ chúng quá cao lớn.
“Mẹ nó, là cây tre trăm đốt trong truyền thuyết à?”
Dù biết ở thời cổ đại, nhiều loài thực động vật đều có kích cỡ to lớn nhưng nhìn cái bụi tre trước mặt vẫn khiến Thắng phải kinh ngạc.
Bình thường cây tre có thể cao đến năm đến sáu mét, nhưng cái bụi tre này nó phải cao cỡ năm chục mét là ít, bề mặt thì to bằng cái lu đựng nước mà ngày xưa các cụ hay dùng.
“Cái này cũng quá khủng bố rồi!”
Với kích cỡ như vậy thật sự Thắng không dám vác nó về, bởi gia công rất khó.
Đang chuẩn bị bỏ đi thì bỗng nhiên có một thứ đập vào mắt Thắng, vội vàng tiến lại gần kiểm tra.
“Thiết trúc, là thiết trúc!!!”
Thắng vui sướng mà nhìn lấy một thân trúc màu đen, đang một mình đứng một góc trong hàng tre lớn.
Thật sự kì lạ khi một cây thiết trúc lại mọc một mình trong bụi tre lớn, và Thắng cũng chả quản tâm đến vấn đề này, cái hắn cần là phải đánh dấu nó lại, chờ một thời gian nữa quay lại mà đem về.
Cây thiết trúc này mà dùng để làm cán thương thì quả thực như thần khí, sử dụng để chế tạo cung nỏ cũng hết bài, biết được đặc tính này, Thắng không thể cứ thế mà bỏ qua.
Đang vui vẻ khi gặp được kiện thần khí, thì bỗng có một bóng đen từ gần đó lao ra, phi thẳng tới chỗ Thắng.
Thắng nhẹ nhàng mà đưa thương lên đón đỡ, một cái răng chuột lộ ra, gặm vào cán thương. Lúc này Thắng mới nhìn rõ, là một con chuột rừng cỡ lớn, cỡ một mét gì đấy.
Nâng chân, vận linh lực mà đạp một cú thật mạnh vào bụng nó, không chờ nó kịp nhả ra, Thắng liền kéo cây thương về, xoay hông đập mạnh con chuột xuống đất, đè ngang cây thương lên người, tránh nó bỏ trốn.
“Chít... chít!!!”
Chịu một kích đau đớn, làm nó quằn quại kêu ré lên, thanh âm bé tí thật sự khó nghe.
Thắng nhe răng mỉm cười, nụ cười đầy sự tàn ác: “Khà khà, tự nhiên có thịt để ăn, quả nhiên vì mình ăn ở tốt số nên được ông trời thương.”
Nói rồi Thắng liền vung tay ra một quyền, với sức mạnh luyện khí kì cửu trọng của mình hắn dễ dàng hạ gục con vật nhỏ kia trong một nốt nhạc.
Nhìn sắc trời cũng dần nhạt, Thắng quyết định di chuyển về cây đại thụ.
Hôm nay tuy chưa phát hiện được ra loại gỗ phù hợp để làm nhà trên cây, nhưng riêng việc phát hiện ra tung tích của thiết trúc cùng săn được một đầu chuột rừng cũng phần nào khiến Thắng thoả mãn.
Lâu rồi chưa được ăn chút thịt nào, hôm quyết định phải lo say một bữa.
Vác con chuột trên vai, Thắng đẩy nhanh tốc độ mà đi về.
Đường về bao giờ cũng nhanh hơn, chỉ chốc lát Thắng đã về tới gốc cây đại thụ.
Vì ở đây không có nước, nên Thắng quyết định sẽ mang cái xác ra đầm nước mà làm thịt, nhân tiện lấy gân rắn mà hôm trước mình chưa thu thập được. Khi phát hiện thiết trúc, hắn liền nghĩ ngay tới việc tạo cung tên, như vậy sẽ dễ săn bắn và bảo mệnh hơn. Cũng vì thế mà hắn quyết định lấy gân rắn về chế tạo dây cung.
Cầm theo chút dụng cụ là con dao với cây độc giác thương, Thắng nhanh chóng di chuyển về phía đầm nước.
Hiện tại đi đâu cũng cầm theo v·ũ k·hí đã trở thành thói quen của Thắng rồi, chỉ khi cầm nó trên tay mới mang lại cho hắn một cảm giác an tâm.
Con đường quen thuộc không thể quen thuộc hơn, chưa đến một tiếng đồng hồ Thắng đã có mặt tại đầm nước. Ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm thân ảnh cự ngạc.
Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, chúng vẫn y nguyên như hôm cự xà c·hết, chỉ khác là cái xác cự xà bắt đầu có dấu hiệu phân hủy, không có sự cấu xé nào khác chính tỏ cự ngạc chưa hề quay lại nơi đây.
Thắng kéo theo cái xác chuột tới bên đầm nước, bắt đầu làm lông, mở nội tạng, loại bỏ những thứ không cần thiết.
Đa phần toàn bộ đều bị Thắng quẳng xuống nước cho cá ăn, hắn chỉ giữ lại cho mình những phần thịt ngon.
Cảm giác cầm không trên tay thấy không ổn, Thắng liền đi vào rừng lấy chút dây leo mà bện thành dây thừng thô sơ sau đó móc nối xuyên qua lớp thịt mà buộc vào nhau.
“Ổn hơn rồi.”
Nói rồi Thắng mới vui vẻ vác theo đống thịt chuột đi về, đi được vài bước thì sực nhớ ra mình còn chưa lấy gân rắn, cùng đống da đã lột hôm trước, hắn mới vỗ ót một cái rồi quay lại chỗ cái xác.
Quả nhiên là thời cổ đại, nếu không có thuốc đặc hiệu giữ gìn thì cái xác sẽ nhanh chóng bị các loài sinh vật cắn xé, nhất là lũ sâu mọt ruồi bọ, ngửi thấy mùi xác c·hết là điên cuồng lao tới dự tiệc ngay.
Mùi h·ôi t·hối phả ra khiến Thắng phải nhăn nhó khuôn mặt, đưa tay lên bịt mũi.
Tiến tới cái xác, Thắng bắt đầu sử dụng con dao để tách gân rắn, vì là khá dẻo dai nên các ấu trùng ròi bọ chưa kịp phân hủy.
Được một lúc, Thắng lấy cho mình một đoạn gân dài năm mét, bởi mùi h·ôi t·hối từ trên cái xác quá nồng nàn, hắn không thể chịu nổi nên chỉ lấy có từng ấy.
Cầm chúng ra đầm nước mà tẩy rửa, sau khi cảm thấy ổn áp hắn mới thu xếp ổn thỏa mà quay người hướng về đại thụ đi tới.
Ánh tà dương cũng từ từ theo bóng dáng hắn mà nhẹ nhàng thả mình xuống, lấp ló sau những quả đồi hùng vĩ, nguy nga.