Chương 24: Tác dụng từ thịt chuột
“Bùng... bùng!”
Ngọn lửa phiêu dật bùng lên, những đốm lửa đỏ tung bay lên trời, nổi bật cả một vùng trời đêm tối.
Ban ngày, sau khi đã điều tra xung quanh, Thắng không hề tìm thấy sự tồn tại nào của hung thú ăn thịt. Tất cả bọn chúng đều giống như di chuyển ra rất xa, hắn phải đi mất chục cây số mới thấy sự hiện diện của đàn Troodon cùng các loài hung thú khác.
Chính vì thế mà giờ đây Thắng mới tự tin không s·ợ c·hết đi đốt đống lửa lớn, ngang nhiên tạo điểm nhấn dưới bầu trời đêm.
Lúc này, Thắng đang ngồi bên cạnh đống lửa, trên tay hắn đang cầm một thanh gỗ tươi có nhiều miếng thịt được xiên trên đó.
Vi sợ trong quá trình nướng thịt, cứ cầm khư khư trên tay để nướng thì rất là phiền nên trước khi đốt lửa, Thắng đã kịp chế hai cái khung gỗ, gắn cố định xuống nền đất nằm đối diện nhau với độ cao vừa phải.
Đặt những xiên thịt mình vừa chế tác lên trên, Thắng thong thả mà chờ đợi, thi thoảng đưa tay ra đổi chiều xiên thịt cho chúng chín đều.
Sức nóng từ đống bếp củi bốc lên, truyền nhiệt vào những lớp thịt mỡ làm tan chảy vùng mỡ ngoài, nhỏ giọt xuống “bùng bùng”. Ngọn lửa cũng theo đó mà bùng lên dữ dội, rồi sau đó lại hạ xuống cho đến khi các giọt mỡ tiếp sau rơi xuống lần nữa thì chúng mới lại tiếp tục bùng lên.
Cứ mỗi đợt ngọn l·ửa b·ùng l·ên, chạm nhẹ miếng thịt là nó lại phát ra tiếng “xèo xèo” bề mặt tiếp xúc cũng chuyển sang màu cánh gián. Nhìn giống như một người đàn ông, đang mân mê cô đào nhỏ, xấu hổ mà đỏ mặt, sung sướng đến chảy mỡ.
Mùi thơm thoang thoảng phát ra, làm bụng Thắng bên cạnh phải sôi lên ùng ục.
Kìm lại cơn thèm thuồng, Thắng dở xiên thịt kiểm tra độ chín, khi thấy khá ổn hắn mới rắc thêm tí muối lên trên cho có độ mặn, gói muối trắng dùng để tránh tà của hắn cuối cùng cũng có chút tác dụng cho kiếp nhân sinh.
Đây đã là lần thứ hai Thắng nướng thịt ở thế giới này, lần trước vì sự xuất hiện của bạo chúa mà hắn chỉ kịp cắn dở một miếng rồi chuồn vô bụi cỏ, lần này tốt rồi, kẻ làm việc xấu đã bị trừng phạt nằm c·hết một bên. Xung quanh hiện tại là an toàn, nên lần này hắn mới thực sự là được tận hưởng một bữa no say.
Sau khi xác định xiên thịt đã chín, Thắng không kịp chờ đợi mà đưa tay cầm lấy, bắt đầu điên cuồng cắn xé.
Hương vị ngào ngạt của thịt, kèm chút mằn mặn của muối làm Thắng ăn uống hăng say, càng ăn thì lại càng nghiền, cứ phải gọi là tấm tắc khen ngon.
“Tuyệt thật! Chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Ừm, ừm cái này mà cầm về cho ông bà già ăn thì đúng là hết bài...”
Vừa nói xong câu này, tâm trạng đang vui sướng Thắng cũng theo đó mà thả xuống.
Cảm giác nhung nhớ gia đình tuy đã vơi đi phần nào, nhưng mỗi khi nghĩ đến là lòng hắn lại quặn đau.
Miếng thịt ngon trên tay cũng theo tâm tình biến đến vô vị, giờ đây ăn uống chỉ là bản năng giữ gìn sinh mệnh.
Những luồng gió nhẹ thổi qua, khiến ngọn lửa đung đưa theo gió, những tiếng “lách tách, lùng bùng” phát ra từ đống lửa nhỏ làm nó nổi bật ngay trong trời đêm. Dù là đốm lửa nhỏ, chỉ cần biết phát huy giá trị của chính mình thì nó ắt sẽ thành ánh sáng nổi bật nơi màn đêm vô định.
Ăn xong miếng thịt cuối cùng, Thắng bắt đầu ngồi tĩnh toạ chờ cơ thể tiêu hoá rồi mới trèo lên cây tu luyện.
Làm như vậy chỉ đơn giản là để tinh thần luôn ở trạng thái có thể tập trung, cảm nhận cơ thể từng phút từng giây. Cả ngày di chuyển, tâm tư luôn đặt vào thế giới bên ngoài khiến hắn bị xao nhãng, tận dụng lúc cơ thể tiêu hoá thức ăn, ngồi tĩnh toạ để cảm nhận cách thức hoạt động của cả cơ thể.
Đưa ý thức vào nội thị tự thân, hắn thấy tim đang nhịp nhàng co bóp, các mạch máu dưới sự điểu khiển của cơ thể mà bơm hồng cầu xuống vùng dạ dày, bắt đầu chuyển hoá thức ăn.
Các luồng năng lượng mạnh mẽ mà hừng hực từ trong dạ dày phát ra, hoà vào các mạch máu di chuyển đến khoang tim. Những nguồn năng lượng này trong quá trình thâm nhập vào mạch máu, nó sẽ từ từ thẩm thấu qua các thành kinh mạch mà gia trì trên đó, khiến chúng càng kiên cố, rắn chắc.
Khi thấy luồng năng lượng này có phản ứng như thế với tự thân, Thắng mới bất ngờ ồ lên một tiếng.
Từ trước đến nay, việc thức ăn vào hệ tiêu hóa được chuyển thành dinh dưỡng cho tự thân là điều hết sức bình thường, nhưng sau khi ăn thịt của hung thú cổ đại, nó không những cung cấp một lượng dinh dưỡng dồi dào cho Thắng mà giúp hắn gia cố kinh mạch, một điều mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Như vậy kể cả không cần tu luyện, chỉ cần hàng ngày ăn thịt hung thú thì tự thân sức mạnh cũng theo đó mà tăng lên.
Bây giờ Thắng mới hiểu, tại sao bọn hung thú lại mạnh mẽ tới vậy. Đấy mới chỉ là thịt của một con chuột cỡ trung, nếu là thịt của cự xà, cự ngạc hay là khủng long bạo chúa đang nằm bên cạnh thì không biết bá đạo tới mức nào.
Điều đó thật sự Thắng không dám nghĩ, sợ dấy lên vọng tâm, ảnh hưởng đến quá trình tĩnh toạ.
Năng lượng từ chỗ thịt chuột vẫn đang điên cuồng bồi bổ cho Thắng, các năng lượng thừa theo sự di chuyển của mạch máu mà lan tỏa khắp thân.
Sức lực trong thân bắt đầu tăng trưởng, cơ thể cũng từ từ đổi mới.
Cảm thấy đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, Thắng không kịp chờ đợi nữa mà leo lên chạc cây tiến hành tu luyện.
Vẫn là bài quyền Nhất Nam, như đã nói phật môn của Đạo Viên đại sư là chú trọng trí tuệ, quỷ tộc thì chú trọng độc trùng cùng quỷ khí quấn thân nên không có bộ nào rèn thân, kinh mạch phù hợp hơn so với Nhất Năm cổ học.
Sau khi ăn no mà vận động mạnh, hay là luyện tập khí công rất dễ ảnh hưởng đến dạ dày, nhưng thấy được sự thần kỳ từ thịt hung thú, Thắng đành phải đánh một ván bài xem sao.
Đứng vào thế tấn, hai chân dang rộng bằng vai. Hít một hơi thật sâu vào đan điền, hai tay thu về thủ thế bên hông.
Hai nắm tay mở ra hình thế hổ, xả hơi nhẹ nhàng, mà bắt đầu vào bài quyền.
Để đạt được hiệu quả cao, Thắng quyết định lần này dùng hết công lực để luyện.
Miệng hơi khép hờ, môi mím vào, hít một hơi thật lớn vào cổ họng phát ra một tiếng rống thật to, vang rền “Orm...òrm...” giống như tiếng gầm của một con hổ. Cùng lúc đó đưa hai cánh tay sang hai bên vẫn giữ cho bàn tay ở thế hổ quyền, xoay chuyển khớp vai kèm theo đó là hạ trọng tâm theo từng cú xoay vai, nén khí tại đan điền.
Nguồn năng lượng bên trong thịt chuột còn tại dạ dày điên cuồng phát tán, nó dũng mãnh mà phi thân đến các kinh lạc, giúp tim bồi bổ khí huyết.
Cùng lúc đó, dạ dày của Thắng từng có tiền thân bị xuất huyết, cũng vì quá yếu mà bắt đầu không chịu nổi, dần dần xuất hiện các v·ết t·hương nho nhỏ.
Trái tim nơi buồng ngực như cảm nhận được điều gì, nó bắt đầu toả ra những ánh sáng xanh lục phiêu miểu bay ra, tham gia vào quá trình rèn luyện, đi theo các mạch máu xuống dạ dày.
Chỉ thấy khi di chuyển tới thành dạ dày, luồng sáng đó bắt đầu bao bọc các v·ết t·hương đó, bằng mắt thường có thể thấy chúng nhanh chóng sinh tân tế bào, nối lại các v·ết t·hương.
Quá trình nó cứ diễn ra như vậy, lặp đi lặp lại không thôi.
Lúc này đang ở trạng thái điều thân Thắng vẫn có thể cảm nhận được tất cả những gì đang diễn ra trong cơ thể, hắn biết cái thứ ánh sáng kia chính là pháp tắc sinh mệnh.
Từ khi cảm ngộ và tiếp nhận nó cho đến nay, Thắng chưa một lần thành công sử dụng vì không biết cách thức điều động. Bây giờ thì hắn cảm nhận được rồi, nếu không có dạ dày xuất hiện vết nứt, thì pháp tắc sinh mệnh cũng không thò đầu ra, và hắn cũng không biết nó nằm ở đâu trên cơ thể mà điều động.
Cái này cũng không thể trách Thắng, vì trong cơ thể có hàng ngàn bộ vị cùng kinh mạch, ai biết được pháp tắc nó nằm ẩn mình ở chỗ nào.
Theo Thắng biết thì tất cả chúng đều không nằm chung một chỗ, như tiền bối đầu tiên, thời không pháp tắc nằm ở đan điền, thôn phệ pháp tắc của Dạ Minh lại nằm ở khoang miệng, chỉ sau này sáng tạo ra tạo giới pháp, gom hết pháp tắc vào một giới chung để chúng tự vận hành thì Dạ Minh mới có thể tùy ý vận dụng mà không cần phải liên kết bộ vị, kích hoạt pháp tắc khai mở thần thông.
Vậy nên hiện tại muốn sở dụng được pháp tắc, điều cần làm là phải cảm nhận được sự hiện diện của nó tại đâu, sau đó dùng thần hồn liên kết, mới có thể tiến hành thao túng.
Pháp tắc được gia trì bằng thần hồn, không phải linh lực tự thân nên Thắng cũng không lo lắng về việc mình không thể sử dụng, gì chứ linh hồn hắn bây giờ mạnh đến bá đạo, sau khi học vài khẩu quyết nhà phật thành công hấp thụ thần hồn Dạ Minh, linh hồn Thắng đã thành công lột xác, tiến tới cấp sư đỉnh phong, chỉ còn một chút là đột phá cấp tông.
Nhưng vì có sự gò buộc từ cơ thể, cách biệt hẳn hai đại cảnh giới nên Thắng không dám tu luyện thần hồn sợ cơ thể không chịu được mà tàu hỏa nhập ma, hiện tại hắn đang cố gắng mà đẩy nhanh tốc độ tu thân để nó có thể sánh ngang thần hồn thì mới dám tính đến chuyện đột phá.
Chú ý: (theo sức mạnh phân chia, luyện khí tu tiên chỉ bằng thân xác thường của quỷ tộc, lên trúc cơ mới tính được vào cấp linh, tới kim đan mới tính là cấp sư, nguyên anh là cấp tông cứ thế mà tiến. Main đang có thần hồn cấp kim đan, sắp bước vào nguyên anh)