Chương 250: Càng đẩy, càng trơn.
Cũng chẳng mất quá lâu, chỉ chưa đầy hai phút Thiên Hầu đã mang theo nữ thủ lĩnh của Hắc Dạ đi tới bờ biển, cùng đám người Hắc Dạ song song nhìn nhau.
“Theo như yêu cầu, ta sẽ đi theo các ngươi, còn nàng sẽ được thả!” Thắng lên trước, hướng Thiên Hầu hô lớn.
“Thắng, anh điên rồi sao? Lũ người các ngươi còn đứng đấy làm gì? Còn không mau đem anh ta về mau!” Minh tức giận, hướng đám người phía sau Thắng hô lên.
Lúc đầu nàng còn không hiểu, không biết tại sao Đỗ Phong lại khăng khăng giữ nàng ở lại Hư Không thành, không hề có ý tứ thả ra giống với lần trước.
Hiện tại nàng là đã rõ, trong mắt hắn, nàng chỉ là một con cờ...
“Khiến nạn Thiên Hầu, mau thả ta ra!”
Minh giãy giụa, ý đồ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Thiên Hầu, nhưng sức mạnh nàng vốn đã bị phong bế, mà đối phương lại là giới toạ cấp cao, với khả năng bây giờ của nàng, sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của đối phương!
“Để người của ta cùng tên đó qua đây, nữ thủ lĩnh của các ngươi sẽ được thả!”
Thiên Hầu mặc kệ Minh đang giãy giụa, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm phía Dạ Vũ cùng Thắng trước mặt.
“Được rồi...” Một tên tiểu đội trưởng bên Minh Vương bộ gật đầu, xong sau đó ra hiệu cho một tên lính bên cạnh đi lên tiếp nữ thủ lĩnh về.
Dạ Vũ hoá trang thành tên sứ giả, dẫn theo Thắng tiến về phía trước.
Thấy đối phương đã cùng mình đứng chung một chỗ, Thiên Hầu vẫn là căng thẳng tinh thần, không dám khinh địch.
Bọn khựa hay nói “mọi mưu mô quỷ kế đứng trước sức mạnh tuyệt đối đều là vô nghĩa”!
Hoàn toàn là bố láo cả, mưu mô quỷ kế cũng là sức mạnh, loại này có thể g·iết người mà không cần động tay, cũng chả cần phải dùng tới người mình, nếu biết dụng tốt mưu kế, thì việc h·ành h·ạ một tên cao thủ cũng chỉ như trò trẻ con thôi.
Là người cận thân với thủ lĩnh khá lâu, nên Thiên Hầu biết rõ thủ lĩnh mình là loại người gì.
Một kẻ thích dùng kế hại người, rất lười động tay chân, chỉ thích lấy kế chơi đùa, hiện tại trước mặt hắn là một tên cùng thủ lĩnh giống hệt, tuy y không biết đối phương có thực biết chơi kế hay không, nhưng y vẫn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm.
“Thắng, anh điên sao?” Minh vừa được Thiên Hầu thả ra, liền ngay lập tức lao tới chỗ Thắng trách mắng.
“Nghe ta, về đi!” Thắng nhíu mày nghiêm nghị, nhìn người phụ nữ trước mặt này.
“Khốn nạn, anh mau cùng ta đi về!” nói đoạn, Minh toan muốn kéo tay hắn, nhưng sức mạnh đã không còn, nàng sao có thể lôi được đối phương đi!
Nhân lúc Minh đang quay người, Thắng liền ngay lập tức vỗ vào gáy nàng, làm nàng cứ vậy ngất lịm đi.
Đỡ Minh tới bên người binh sĩ vừa rồi bàn giao, Thắng mới yên tâm cùng Thiên Hầu tiến về hư không thành.
Đám người Hắc Dạ sau khi tiếp nhận được nữ thủ lĩnh, cũng là ngay lập tức đem người rời đi, bắt đầu tiến hành kế hoạch tiếp theo, chờ thời cơ oanh kích.
Vì Thắng không thể bay, Dạ Vũ lại đang ẩn mình, nên chỉ có thể để mặc Thiên Hầu xách hai người một đường bay qua mặt biển.
Một đường này, Thiên Hầu phải nói là tinh thần căng cứng tới đỉnh điểm, rất sợ đối phương sẽ hoá thành con bọ cạp độc, chích hắn một cái, phải đến khi đi vào hư không thành, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Có vẻ như ta nghĩ nhiều rồi!” Thiên Hầu nhìn Thắng, nhẹ nhàng thầm nghĩ.
Nếu là thủ lĩnh, chắc chắn sẽ có vài lá bài ẩn, trôn tại dưới tay, sẽ không để người khác dễ dàng bắt mình đi như vậy, hiện tại tên này tuy giống thủ lĩnh, nhưng mưu kế là không có, hắn cũng là thoải mái hơn nhiều, cảnh giác cũng là giảm đi vài phần.
Lúc này Thiên Nhân cũng đã dẫn theo một đám binh sĩ đi tới.
Nhìn rõ khuôn mặt của Thắng, Thiên Nhân càng thêm hãi nhiên.
Vừa rồi tại trên tường thành, tuy đã phóng đại con mắt để nhìn đối phương, nhưng thực sự không được rõ ràng như lúc này, hiện tại nhìn rõ mồn một, hắn thực sự là chấn kinh.
Bởi đối phương cùng thủ lĩnh quá giống nhau rồi, nếu không phải biết đối phương là người ngoài, hắn thực muốn kính cẩn chào một phen.
Đám binh sĩ nhìn Thiên Nhân hơi biến đổi sắc mặt, thì có chút khó hiểu nhìn nhau.
Dù sao bọn họ cũng là tầng lớp thấp, chỉ được diện kiến ngũ tướng đổ xuống mà thôi, chưa từng một lần nhìn thấy diện mạo chủ nhân của Hư Không thành, cũng là thủ lĩnh bọn họ, nên khi thấy Thắng, bọn họ không chấn kinh như Thiên Nhân cũng là lẽ đương nhiên.
“Làm tốt lắm người anh em, cậu đi nghỉ ngơi đi. Việc còn lại cứ để bọn ta xử lý.” Thiên Nhân hướng về Dạ Vũ bên cạnh nói.
Dạ Vũ cũng là biết cách diễn, vội vàng hướng Thiên Nhân kính cẩn, trao đổi vài câu, rồi sau đó theo vài tên binh sĩ rời đi.
Nhìn Dạ Vũ đi xa khuất bóng, Thắng mới âm thầm cười lạnh.
Sắp rồi, món quà hắn tặng cho Hư Không thành sẽ được mở ra, chúc cho đám người một ngày mới tốt lành.
“Đi theo ta!” Thiên Hầu hướng Thắng đang đứng một bên hô, xong sau đó đi trước dẫn đường.
Thắng không làm ra quá nhiều phản ứng, chỉ là ngoan ngoãn đi theo sau đối phương.
Vì chính điện nằm tại trung tâm của hư không thành, đường tới đó được xây dựng bằng phẳng và rộng lớn, nên khi đi được nửa đường, Thắng đã ngay lập tức nhìn thấy một toà chính điện đang trị vì tại đó.
Từ kiến trúc, cho đến bố cục sắp xếp của nơi này, thì đây chắc chắn trăm phần trăm là thiên cung của Yêu tiên, một loại thần khí đã được Yêu tiên cùng Kim tiên hợp tác xây dựng.
Hiện tại nhìn thấy vật còn người mất, thực khiến Thắng có chút nhộn nhạo trong tâm.
Cũng chẳng mất bao lâu, cả ba người đã đi vào trong chính điện.
Lúc này, tại trên đài cao, đang có một người an nhàn, đủng đỉnh ngồi trên ghế, ánh mắt có chút thú vị nhìn xuống Thắng đám người.
“A, các ngươi đi ra đi, để ta cùng với tên này ở lại tâm sự!” phân thân Đỗ Phong phất tay, đuổi đám người rời đi.
Tuy đối phương chỉ là phân thân, nhưng vẫn là thủ lĩnh bọn họ, nên Thiên Hầu cùng Thiên Nhân cũng là không quản nhiều, ngay lập cúi người chào, sau đó rời đi.
Chờ hai người này khuất bóng, tên phân thân mới đứng dậy, hướng Thắng đi tới, ánh mắt tràn đầy vẻ quái dị, âm dương quái khí.
“Khặc khặc, lần đầu tiên gặp mặt, ta của dòng thời gian khác, ngươi có thấy thú vị hay không?”
“Vậy ra ngươi chính là thủ lĩnh của hư không thành. Ta của thế giới này sao?” Thắng cũng lấy làm kỳ.
Lần đầu tiên trong đời được đứng nói chuyện cùng với chính mình, thực khiến hắn có chút kỳ lạ cảm giác, khó mà diễn tả bằng lời.
“Haha, đúng vậy, ta chính là ngươi của thế giới này, thủ lĩnh của Hư Không thành và cũng là người sẽ đưa ngươi xuống địa ngục, tận cùng của sự bất lực!”
Đỗ Phong nhếch mép cười lớn, nhìn về phía Thắng.
“Đưa ta xuống địa ngục? Vậy ngươi hẳn là rất có bản lĩnh?” Thắng mỉm cười nhìn đối phương, bàn tay ẩn tại phía sau, muốn thôi động pháp tắc không gian thử gọi ra Cốt Toại.
“Ngươi là đang muốn mở ra tiểu không gian sao? Xin lỗi đã làm ngươi thất vọng, toàn bộ Hư Không thành đều được ta gia cố một tầng đại pháp tắc không gian, phong bế, nên ngươi không thể chơi mấy chiêu trò này đâu!”
Đỗ Phong hài hước nhìn về phía Thắng, ánh mắt dấy lên một tầng trêu tức ý vị.
“Quả nhiên, đối phương đã phong bế toàn bộ không gian.” Thắng hơi nhíu mày thầm nghĩ.
Dù biết việc này hoàn toàn nằm trong dự tính, nhưng Thắng vẫn là có chút thất vọng.
Tuy nhiên, tâm tình này ngay lập tức bị hắn đáp bỏ, bởi mục tiêu thật của hắn không phải là gọi ra Cốt Toại.
...
Hư Không thành, tại một toà nhà lớn, nơi các binh sĩ được sắp xếp nghỉ ngơi.
Lúc này, Dạ Vũ trong hình hài tên sứ giả đang được đưa tới đây nghỉ ngơi.
“Anh Hải, lần này nhất anh rồi! Không những được một buổi đi chơi, mà khi về còn mang theo một đại công lớn!”
Tên binh sĩ phấn khích, hướng về Dạ Vũ hô.
“Haha, lần này phần thưởng, ta cũng sẽ chia cho em một phần, miễn là...”
Dạ Vũ giả giọng của tên sứ giả, từ điệu bộ cho tới giọng nói, đều là y xì tiền thân.
“Nỡm~ à, nơi đây có người, anh làm cái trò này, không sợ người ta thấy sao?”
Tên binh sĩ vừa mới oai phong hùng dũng, sau khi được Dạ Vũ đưa tay bóp mông, liền ngay lập tức bẻ cong tông giọng.
“Ta bấn quá rồi, chúng ta mau kiếm tạm cái nhà xí, vào làm vài phát.” Dạ Vũ đưa tay nắm lấy đối phương, nhanh chóng kéo vào khu vệ sinh công cộng.
Sau khi cắn nuốt tên Hải, sứ giả của Hư Không thành, Dạ Vũ liền thấy được ký ức của hắn. Tên này lúc còn sống, vậy mà đi quanh hư không thành loạn chơi, gái không hợp pháp nhãn, chỉ có đàn ông mới cho hắn sự phấn khích bên trong.
Và tên binh sĩ trước mặt này cũng là một trong những bể chứa khí của hắn.
“Ơ kìa~ người ta còn đang đau đít...” Tên binh sĩ nũng nịu, hướng Dạ Vũ ăn vạ.
“Không sao, ta mới kiếm được một chai dầu ăn tại Hắc Dạ, nghe bảo càng đẩy càng trơn, khi mới tậu được nó, ta thực không kìm được, muốn quay về cùng em chơi trò đẩy xe đây!”
Dạ Vũ xồng xộc kéo đối phương vào trong phòng vệ sinh, không kịp chờ đợi mà đè đối phương dán vào tường.
Vì hiện tại là ban ngày, đa phần các binh sĩ đều đang tuần tra tại tường thành, nên nơi này hoàn toàn vắng lặng, không có một bóng người.
“Từ từ a...”
Tên binh sĩ kia rên lên từng đợt, tiếng ư ử cứ vậy vang vọng ra toàn bộ không gian.
Hắn không biết rằng, thứ đang chơi hắn thực ra là một con zombie.
Ngay sau khi Dạ Vũ quay mặt tên binh sĩ này vào tường, tụt quần đối phương, bắt gã chổng mông ra sau, nàng đã ngay lập tức để lộ ra thể xác zombie, cùng đối phương cuồng hoan.
Tên binh sĩ kia không biết, kẻ đang sướng khoái, hướng cổ hắn cắn mút lại là một con zombie cấp giới toạ.