Chương 252: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Dẫn theo đám binh sĩ Hư Không thành ra ngoài, một đường hướng nơi Hắc Dạ binh sĩ đang ẩn mình phục kích.
Khi đã tiến vào phạm vi của Quang Minh quân, Thắng liền thả chậm tốc độ.
“Các anh em, không biết mọi người có cầm theo cái này bên người?”
Thắng dừng lại bước chân, không biết từ đâu, hắn lấy ra một chiếc kính râm hắc sắc, nhẹ nhàng đưa nó đeo vào.
Phía sau đám binh sĩ hư không thành có chút khó hiểu, nhìn về phía vị đại nhân này, không rõ đối phương ý tứ.
“Ngài nói gì vậy?” Một tên binh sĩ nghi hoặc, nhìn về phía Thiên Nhân hỏi lại.
“Ài, thực xin lỗi, vì chúng ta không cùng một phe, nên không thể thả mọi người đi được!”
Thắng thở dài, nhìn về phía đám binh sĩ còn đang ngơ ngác tại phía sau.
“Quang Minh quân, t·ấn c·ông!”
Theo cái phất tay của Thắng, các binh sĩ Quang Minh ngay lập tức từ bên trong những toà nhà đổ nát ùa ra, điên cuồng thôi động thần hồn, kích hoạt hào quang tại phía trước khiên, khiến toàn bộ không gian chìm trong ánh sáng.
Đám binh sĩ Hắc Dạ bị loá mắt, không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, chỉ có thể choáng váng tại chỗ.
Nhân lúc này, trăm tên Minh Vương bộ nhanh chóng phi vào mấy cây thương gỗ.
Những v·ụ n·ổ oanh tạc vang vọng ra, hất lên một màn bụi đất mờ mịt.
Thương gỗ này tuy đã được Thắng truyền vào bên trong hoả hệ pháp tắc, nhưng địch nhân cũng không phải là kẻ tầm thường, tất cả bọn họ đều là cấp hoàng, nên thương nổ không hề có chút tác dụng tới bọn họ.
Chỉ là, trên những chiếc thương này còn kèm theo một thứ, đó chính là thuốc giam cầm do Dạ Vũ chế tạo ra.
Những cây thương có kíp nổ, đều được gắn đến ba bình dược tề, tổng là một trăm cây, thì suy ra bọn họ vừa quẳng vào đám hư không thành khoảng ba trăm bình.
Số lượng bù chất lượng, tuy không thể trực tiếp tiêm vào cơ thể đối phương, nhưng với số lượng nhiều như vậy, tuy chỉ thông qua đường hô hấp để tiến vào nội thể, cũng là mang tới một hiệu quả khá tốt.
Có thể không làm bọn họ rơi vào trạng thái mất toàn bộ sức mạnh, nhưng để bọn họ bị sụt giảm cấp độ vẫn là làm được.
Chỉ thấy đám người này sau khi bị nhấn chìm tại trong biển khói có chứa thuốc, liền ngay lập tức biến yếu theo thời gian.
Từ cấp hoàng, dần dần hạ xuống chỉ còn cấp vương, cấp quân, rồi cuối cùng là tông cấp.
Đợi Quang Minh tán đi, khói bụi cũng tan biến, chỉ còn lại đám người hư không thành kinh hãi đứng tại trung tâm.
“Chuyện... chuyện gì thế này?” Đám binh sĩ nhìn nhau ngơ ngác.
Cảm nhận cơ thể đã bị giảm sức mạnh, liền ngay lập tức sợ hãi.
“Bắt gà a!” Thắng lúc này cũng đã hoá về chân diện mục, không còn là Thiên Nhân hình thái.
Nghe được tiếng hô của tân thủ lĩnh, đám người Hắc Dạ mới nhanh chóng cầm theo một sợi xích lớn dày cộp đi lên, gông đám người này vào trong.
Vì hiện tại cấp bậc bị giảm xuống chỉ còn có cấp tông, cộng với việc xung quanh đầy dẫy những đầu hung thú kỳ lạ có gắn v·ũ k·hí, khiến đám người Hư Không thành sợ hãi, không dám làm ra phản kháng, chỉ có thể mặc cho đám người này tự tung tự tác, bắt giữ mình mà thôi.
“Tốt rồi, hai trăm anh em Minh Vương bộ, đưa đám tù binh này về Bảo Quang tự, tiêm thêm một liều giam cầm, chờ ta về rồi xử trí!
Các anh em còn lại, sẽ cùng ta tiến đánh đám người hư không thành tại phía bắc. Đám này dám vây công hai bộ của chúng ta, phải để bọn chúng nếm chút tư vị thống khổ!”
Thắng hướng các binh sĩ Hắc Dạ hô lớn, khiến mọi người lập tức phấn khích đồng tình.
“Tốt, xuất phát!”
Nói rồi, Thắng liền ngay lập tức cưỡi trên mình ong hậu, dẫn theo tám trăm tên hướng về phía bắc rời đi.
Còn hai trăm anh em Minh Vương bộ sau khi dùng xong thương gỗ, cũng đã không còn v·ũ k·hí tới dùng, đi chiến đấu cũng không cầm tới lớn tác dụng, nên được Thắng giao trách nhiệm đưa hai trăm tên tù nhân cùng nữ thủ lĩnh đi về.
Sau khi đám người Hắc Dạ rời đi, các binh sĩ cố thủ bên ngoài không thấy địch nhân công kích, nghĩ rằng Thiên Nhân bọn họ đã thành công đánh tan binh sĩ Hắc Dạ, liền không tiếp tục cố thủ, quay lại trong căn cứ, cùng lũ zombie đánh nhau.
Lúc này, tại trong Hư Không thành đã loạn đến mức gà bay chó chạy, đuổi g·iết nhau tứ phương.
Thiên Nhân cùng phân thân Đỗ Phong cũng là đánh quên trời quên đất, phải đến khi Thiên Hầu bị đầu zombie giới toạ trung cấp đuổi g·iết tới, hai tên này mới dừng lại, cùng ra tay trấn áp đầu zombie kia.
Sau khi xử lý xong đầu zombie cao cấp, bọn họ mới biết bản thân bị trúng kế của địch nhân.
Vậy là từ nãy giờ, đám người bọn họ toàn là đánh nhau, địch nhân còn chưa có mất một tốt thí nào đây, đã khiến bọn họ thảm như vậy.
Càng nghĩ, phân thân Đỗ Phong càng tức giận, ngồi tại chính điện mà gầm lên từng đợt.
Sau lần này bản thể mà về, biết được hắn làm hỏng đại sự, sợ là đối phương sẽ rất tức giận...
“Chúng ta có lên đuổi theo bọn chúng hay không? Thưa thủ lĩnh?”
Thiên Hầu hơi khom người, hướng Đỗ Phong dò hỏi.
“Không cần, ngươi hiện tại cho người đi gọi Thiên Sát rút về, chờ bản thể trở về, rồi tính tiếp!”
Phân thân Đỗ Phong hướng Thiên Hầu ra lệnh.
Hiện tại hắn chỉ là phân thân, hưởng 90% sức mạnh cùng trí tuệ của bản thể, không quá mạnh, cũng chẳng quá tinh ranh, nếu còn tiếp tục tự quyết, sợ rằng mọi việc sẽ lại càng rối rắm.
Để mọi chuyện không đi quá xa, hắn vẫn cứ là ngoan ngoãn đợi bản thể về.
Cũng may đối phương còn chưa phát hiện ra Bạo Vương hai người, nên tiếp theo kế hoạch, phải để bản thể quay lại chủ trương.
Thiên Hầu đi không bao lâu, liền vội vàng quay về, mang theo một khuôn mặt lo lắng.
“Có chuyện gì?” Phân thân Đỗ Phong nhìn sắc mặt đối phương không tốt, liền lộp bộp nghĩ tới điều gì.
“Không hay rồi thủ lĩnh, Thiên Sát đám người không rõ tung tích. Đã liên lạc với đối phương, nhưng không nhận được câu trả lời!” Thiên Hầu lo lắng.
“Khốn nạn, mau cho một nhóm anh em, theo ta đi xem xét tình hình!”
Phân thân Đỗ Phong đứng bật dậy, nhanh chóng đi xuống đại điện.
Thấy vậy, Thiên Hầu cũng ngay lập tức theo sau, chuẩn bị huy động vài tên binh sĩ, cùng thủ lĩnh đi xem xét tình hình.
Sau trận chiến vừa rồi, binh lực của Hư Không thành đã bị suy giảm mất một phần bốn.
Khốn nạn nhất là trong số một phần bốn này toàn là cao thủ hoàng cấp, Dạ Vũ cũng thật đủ diệu, nhân lúc đối phương hoảng, lập tức tìm con mồi là hoàng cấp truyền tới virus, kéo mất một đám cao thủ của hư không thành.
Dẫn theo trăm tên cấp hoàng, Đỗ Phong cùng Thiên Hầu nhanh chóng hướng nơi Thiên Sát từng đóng quân đi qua.
“Đây là...” Thiên Hầu nhìn ngôi chùa tang hoang, xác người la liệt, liền không tự chủ run lên một cái.
“Mau tìm Thiên Sát! Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác!” Phân thân Đỗ Phong tức giận gầm lên, hướng mấy trăm tên binh sĩ ra lệnh.
Theo chỉ đạo của thủ lĩnh, đám người bắt đầu ồ ạt tiến vào bên trong tìm kiếm tung tích Thiên Sát.
Sau một lúc lần mò, đám binh sĩ thất vọng nhìn nhau, sau đó quay lại bên người thủ lĩnh báo cáo.
“Không thấy người, thưa thủ lĩnh!”
Nghe được binh sĩ báo cáo, phân thân Đỗ Phong biết Thiên Sát đã lành ít dữ nhiều, liền ngay lập tức hướng mọi người ra lệnh.
“Rút lui, chúng ta quay lại cứ địa!”
“Chúng ta không truy đuổi bọn chúng sao thủ lĩnh?” Thiên Hầu khi nhìn thấy xác các anh em nằm la liệt, liền có chút nóng máu.
“Đuổi theo? Ta sợ rằng đối phương đang dăng bẫy, tính kế, chờ ta nhảy vào rọ đây! Hiện tại đuổi theo thì chỉ có c·hết!”
Phân thân hướng Thiên Hầu trả lời.
Thấy cũng hợp lý, Thiên Hầu liền không tiếp tục nghĩ ngợi, theo sau Đỗ Phong quay về Hư Không thành.
..
Lúc này, tại phương tây, cách nơi này khoảng chục cây số, đang có một binh đoàn thong dong kéo theo ngàn tên tù binh di chuyển.
“Xư công, ngươi thật bá khí a!” Sát Vương phấn khích, ánh mắt đều là hào quang nhìn về phía Thắng.
“Tân thủ lĩnh quả là long phượng trong loài người, không những tính toán như thần, mà ngay cả sủng vật cũng là bá đạo uy vũ!”
Lang Vương tại một bên, cưỡi một đầu ong lính, vui vẻ hướng Thắng vuốt mông ngựa.
“Haha, hai vị quá khen, ta chỉ là vì các anh em Hắc Dạ, ra tay cũng là lẽ thường tình!” Thắng ha hả cười lớn, không coi là chuyện lớn gì.
“Ngài thực khiêm tốn, khiến ta rất hâm mộ... nào, tới bắt tay a!” Lang Vương bay tà tà, hướng phía Thắng lại gần, đưa tay ý tỏ vẻ làm thân.
Nhưng Thắng lại không thèm nhìn, trái lại còn ghét bỏ, tránh xa đối phương.
Với ai thì hắn không biết, nhưng với con hàng này vừa gặp là hắn liền mất thiện cảm.
Sau khi cùng nhóm người này vây công, dẹp tan hơn ngàn tên Hư Không thành, bắt nhốt được tên đầu lĩnh.
Lang Vương cùng Sát Vương tuy có vẻ nghe theo kế hoạch, nhưng khi nhìn thấy hắn liền là tỏ ra không phục, muốn lao lên chém g·iết mình đây.
Cũng may có Cốt Toại cùng Dạ Vũ tại, mới khiến đám người này kiêng dè.
Sau khi thu hoạch chiến trường, Thắng muốn đám người này nhanh chóng cùng mình rút lui, liền ngay lập tức cho mượn Hắc Phong.
Đám người này vậy mà thay đổi thái độ đến 360 độ, từ ghét bỏ thành yêu thích hắn không thôi, trên đường đi luôn tạt qua hướng hắn bắt chuyện.
Lúc đầu thì hoà đồng, hắn là thoải mái giao tiếp, nhưng sau nhiều lần bắt tay với Lang Vương, hắn mới phát hiện nơi tay bất giác bốc lên một mùi chua chua.
Cảnh giác, hắn đã ngay lập tức để mắt, nhìn chằm chằm vào tên Lang Vương này, liền phát hiện, mỗi khi đối phương chuẩn b·ị b·ắt tay hắn, đều sẽ gãi nách.
Thực con mẹ nó, bẩn bựa đéo tả nổi!
Vậy nên mỗi khi đối phương đòi tới gần hướng hắn tiếp xúc, đều là cố ý tránh xa.
Còn sát vương, tuy cô nàng là nhỏ nhắn dễ thương, nhưng nói chính tả sai quá nhiều, lắm lúc hắn cũng bị lậm theo. Để đề phòng bản thân không biến chất, hắn là tránh xa hai người này.