Chương 253: Trạch nam 25 năm không ai biết, mới đút cá vào hang đã hơn ngàn người hay!
Cũng chẳng mất bao lâu, binh đoàn Hắc Dạ cùng ngàn tên tù nhân cũng đã về tới Bảo Quang tự.
Thắng dẫn theo đoàn người tiến vào Ba Vàng.
Những binh sĩ về trước trấn thủ khi thấy Thắng dẫn quân Khải hoàn trở về, đều là vui sướng không thôi, hô hào phấn khích, vang động cả toàn bộ núi Thanh Đằng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chiến thắng Hư Không thành sau nhiều năm xuống dốc.
Trước đây, khi thế lực Hư Không thành mới nổi, bọn họ là đè lên đánh, nhưng về sau, đám người kia không biết ăn phải thuốc gì, một đường tấn cấp như t·ên l·ửa, chỉ sau vài năm, đã trên bọn họ một trình độ, đánh cho Hắc Dạ người không thể trở tay, thua trận thảm hại.
Cũng từ khi đó, Hắc Dạ không dám đối đầu với Hư Không thành.
Cho tới hiện tại, Thắng lại có thể đè Hư Không thành một đầu, chỉ tốn có vài người anh em, đã đổi lấy được hơn ngàn tên tù binh, cũng đủ thấy cuộc chiến này bọn họ thắng đậm.
“Tân thủ lĩnh, tân thủ lĩnh!”
Toàn bộ chùa ba vàng lúc này đều là vang vọng những tiếng hô lớn.
Từ trong đám đông, đi ra một người phụ nữ mặc trang phục hắc sắc, trên khuôn mặt là một chiếc mặt nạ đen ngòm, che đi diện mạo của nàng.
“Thắng...”
Minh lao tới, ôm chầm lấy Thắng, đôi mắt có chút rưng rưng.
Khi nàng tỉnh dậy, thấy bản thân đã tại chùa Ba Vàng, bên cạnh chỉ có một tên cận vệ đứng đấy trông nom.
Nàng là muốn vùng dậy đi tìm Thắng, nhưng khổ nỗi, sức mạnh nàng vẫn bị giam cầm, ngoài khí lực hơn người ra, nàng chẳng có tí khả năng nào, vậy nên vẫn bị giữ tại căn cứ.
Đến khi thấy Thắng an toàn trở về, nàng đã không kìm lòng được mà lao ra ôm hắn.
Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Minh, cùng với đó là mùi thơm thoang thoảng của nàng, khiến Thắng không kìm lòng được mà hít hà vài hơi, tiểu đệ đệ của hắn cũng là bất giác cứng lên, cạ vào người nàng.
“Anh... b·ị t·hương?” Minh lo lắng, đưa tay xuống sờ qua cây thương, khiến mặt Thắng đỏ bừng, hơi thở có chút dồn dập.
Các binh sĩ bên cạnh khi thấy cảnh này, liền ngay lập tức nhắm chặt mắt, vội vàng như người mù, hướng về nơi khác tản ra.
“Xư phụ, để con tới chỗ Xư công trị thương...” Sát Vương ngay cạnh hai người, khi nghe thấy sư phụ mình nói sư công b·ị t·hương, liền là nhanh nhảu muốn tới giúp đỡ.
Dù sao nàng cũng đã được bà Lan chỉ dạy, mấy công việc như sơ cứu, nàng là làm được.
Nói không phải tự khen, trong căn cứ này, nàng rất mát tay, chỉ cần để nàng chữa trị, dù bệnh tật gì cũng là có thể chữa hết.
Thấy cô nàng định lao lên, Lang Vương lập tức nhảy số, ôm lại con nhóc này kéo đi.
“Thả ta ra, tên khốn lày... ta phải xơ cứu cho xư công!” Sát Vương vẫy vùng, toan thoát khỏi vòng tay của Lang Vương, nhưng nàng chỉ là một tên cấp hoàng sơ kì, sao có thể thoát khỏi cao thủ giới toạ cấp Lang Vương.
Thấy đám người đã đi xa, Thắng liền mặt dày, ngã nhào về phía ngực Minh, miệng há hốc thở dốc, hoảng sợ kêu.
“Ta... ta không xong rồi...”
Thấy người tình trong mộng không ổn, Minh liền ngay lập tức hoảng sợ, luống cuống tay chân.
“Mau... mau dìu ta vào phòng...”
Thắng mệt nhọc, hướng vành tai của nàng thì thầm, hơi thở nhẹ nhàng đánh động vào nơi tai, khiến Minh xuân tâm dào dạt, khuôn mặt cũng bất giác đỏ bừng.
Nhưng vì bị chiếc mặt nạ che kín, Thắng không thể thấy cảnh đẹp này.
“Đi, chúng ta lên phòng.” Minh dìu Thắng, hướng về phòng mình rời đi.
Nơi xa, đang có lượng lớn người ẩn nấp, nhìn về phía bên này.
Dạ Vũ nhìn thấy cảnh này cũng là không để tâm, bởi lúc này, nàng đang có hứng thú với tên Thiên Sát vừa mới bắt được.
Toàn tâm toàn ý của nàng đều đặt trên người đối phương, bởi nàng phát hiện, tên này có một loại pháp tắc gọi là câu thông, loại pháp tắc này có thể sử dụng tâm ý câu thông với thế giới khác, từ đó biết đến nền văn minh khác tồn tại.
Chỉ là, loại pháp tắc này thực có chút gân gà, không mấy có tác dụng, trong chiến đấu chẳng thể sử dụng. Còn nếu sử dụng nó để tiến về thế giới khác học tập, cũng là không dùng được.
Bởi thế giới này cùng thế giới khác hoàn toàn khác nhau, hắn có thể tiến vào tu tiên giới, học tập luyện khí các thứ, nhưng thế giới này không hề có linh khí giống với nơi đó tồn tại, chỉ có các loại năng lượng, nên gần như loại pháp tắc này hắn là không dùng đến.
Hiện tại bị Dạ Vũ phát hiện ra, báo cáo với Thắng, khi Thắng biết được điều này, liền phấn khích nhờ Dạ Vũ nghiên cứu.
Bởi hiện tại Thắng là có thể đánh vỡ không gian, từ đó xuyên qua thế giới khác, nhưng vì bản thân không biết xác định toạ độ, nếu lúc này để Dạ Vũ nghiên cứu thành công loại pháp tắc này, từ đó rút ra cho mình dùng, Thắng có thể lợi dụng khả năng câu thông để xác định toạ độ, từ đó dùng phá không quyền để đánh ra không gian, việc trở lại thế giới cũ cũng là trong tầm tay.
Nhận thấy được một loại pháp tắc có thể giúp mình trở về nhà, Thắng liền lập tức giao lại cho Dạ Vũ.
Dạ Vũ cũng là kẻ thích mần mò những cái mới lạ, nên khi biết tên Thiên Sát có khả năng này, nàng liền ngay lập tức đồng ý, với lại, việc này có quan hệ tới thế giới cũ của bọn họ, nếu trở về kịp lúc, Dạ Vũ có thể ngăn cản cuộc t·ấn c·ông của đồng tộc.
...
Theo Minh một đường đi về, Thắng được cô nàng kéo vào gian phòng thơm tho...
Quả là phòng ngủ phụ nữ, đâu đâu cũng có mùi thơm thoang thoảng.
“Ui... c·hết ta rồi....” Nằm vật ra giường, Thắng nhăn nhó mặt mày ú ớ.
Thấy vậy, Minh liền vội vàng tiến tới kiểm tra.
Tay vừa mới với tới lưng chừng liền bị Thắng bắt lại, kéo mạnh lên giường.
Lực kéo khá mạnh, cộng việc Minh đang bị phong tu vi, nên cứ vậy cô nàng nằm chễm chệ trên người hắn.
“Cái... cái này...” Minh bối rối, toan lấy tay chống người đứng dậy, thì hỡi ôi, con cá chà bặc to tổ bố đã đì vào bụng nàng.
Lúc đầu vì quá hoảng loạn, tinh thần không được minh mẫn, nên khi cầm loạn vào cây trường thương dưới quần Thắng, còn tưởng đối phương bị vật sắc nhọn cắm vào đây, hiện tại thấy người ta dũng mãnh như vậy, nàng lập tức liền hiểu.
Chả có cái gì gọi là b·ị t·hương, chỉ là vì quá phấn khích lên con cá chà bặc mới đội quần tỉnh dậy.
Nghĩ tới đây, Minh càng là đỏ bừng như gấc, đôi môi cũng vì sự kích thích này mà hồng phớt ướt át, trái tim nàng cũng theo đó nhảy lên thình thịch.
Đang lúc trầm mê bên trong, trong đầu nàng liền hiện lên thân ảnh của chị mình.
Cái cảm giác kích thích cũng ngay lập tức dịu đi, đôi mắt còn đang mơ màng bỗng mở ra thanh tỉnh, nàng vội vàng dùng lực, muốn đẩy ra đối phương.
Nhưng hiện tại Minh làm gì còn tu vi, sức mạnh đã bị phong bế, chỉ còn mỗi nhục thân hơn người, nhưng sao có thể mạnh bằng Thắng? Lại còn đang lúc hắn phấn khích như hít phải xuân dược, thì sao nàng có thể chống lại?
Chỉ thấy hắn mặc kệ sự chống cự của đối phương, nằm đè lên người, đôi bàn tay thô bạo hướng các bộ vị lồi lõm nắn bóp, cơn kích thích trong người lại càng dâng trào lên.
Ánh mắt hắn tràn đầy phấn khích cùng ham muốn tột độ.
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn được xờ xoạng một người phụ nữ đúng nghĩa, với lại, lúc đầu hắn thấy cô nàng này như đã đồng ý, để mặc kệ hắn loạn xờ, hiện tại lại làm ra phản kháng, khiến hắn có chút mông lung dừng lại.
Nhưng hắn lại nhớ đến kiếp trước, khi đi làm cùng mấy ông anh tại CTY, bọn họ thường nói ‘khi mày cùng một đứa con gái nằm trên giường, đối phương chắc chắn đã đồng ý, nếu trong quá trình vào trận mà nàng phản kháng, tức là nàng nói nhanh nhanh, em bấn a! Nếu lúc đó mày dừng, các nàng sẽ chửi mày ngu!’.
Để không trở thành thằng ngu trong lời nói của các anh em, Thắng là quyết tâm đến cùng, mặc kệ cho Minh dãy dụa, hắn là nhanh chóng xé toạc chiếc quần thể thao của nàng cùng nội y.
Cứ vậy, xuân xanh dào dạt trực tiếp đập vào mắt hắn. Thú tính trỗi dậy, hắn liền vác theo con cá chà bặc, hướng nàng công kích.
Phía ngoài trời, gió đông bắc ù ù thổi qua, khiến đám người bên ngoài rình mò bất giác run lên cầm cập.
Khi nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó là hàng loạt những tiếng rên rỉ, các anh em mới là phấn khích hô lên.
“Cá vào hang rồi! Cá vào hang rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
Nơi xa, các binh sĩ đi tuần thấy đám người phấn khích, liền tạt qua hỏi dò.
Tên binh sĩ vừa rồi rình rập bên cửa sổ, phấn khích hướng đồng bạn khoe.
“Cá vào hang rồi, tân thủ lĩnh của chúng ta sắp tới sẽ là thực thủ lĩnh rồi!!!”
Nghe đối phương nói vậy, tên binh sĩ đi tuần kia có chút ngơ ngác, không hiểu ra sao, nhưng phải đến khi được đồng bạn thông não, mới là hiểu rõ cái gì, liền là phấn khích, chạy khắp cả căn cứ hô hào.
Trạch nam 25 năm không ai biết, mới đút cá vào hang đã hơn ngàn người hay!