Chương 254: Sợ lao lực mà chết!
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló dạng, phủ xuống thế gian một màu ấm áp, cũng là lúc tân sinh mệnh bắt đầu rục rịch.
Trong tận thế, tất cả quá khứ đều là một màu c·hết chóc, vật lộn với cuộc sống, cùng thần c·hết luôn cận kề bên thân, chỉ khi ánh mặt trời của ngày hôm sau toả sáng, mới là tân sinh của các sinh vật trong thế giới này.
Bảo Quang tự, trong một gian phòng khang trang của nữ thủ lĩnh.
Thắng đang nằm ngửa, kiếm dựng chỉ thiên, mắt nhắm chặt, mồm há ra, nơi khoé miệng còn chảy ra vài giọt nước dãi.
Minh nằm bên cạnh vẫn im lìm, nhưng nàng lại đang mắt nhắm mắt mở, nàng là đang vờ ngủ, thi thoảng còn liếc qua nhìn về phía tên đực rựa đang nằm một bên.
Vốn nàng đã tỉnh từ trước, muốn đứng dậy rời đi nơi đây, nhưng cái cảm giác đau nhức từ hạ bộ nàng truyền tới, khiến một cao thủ cấp giới toạ như nàng cũng phải nhăn nhó, không thể đứng dậy, nên nàng chỉ có thể nằm đấy bất động.
Nằm miên man suy nghĩ, lại nghĩ tới cảnh hùng hục đêm qua với đối phương, khiến nàng không nhịn được mà đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người lại càng ướt át xuân xanh.
Đêm qua, sau nhiều lần dằn vặt, cuối cùng nàng cũng là quyết định đạp đổ bức tường kia, cùng đối phương hoà làm một thể.
Hiện tại nàng cũng không còn cảm thấy tội lỗi, hay hoảng sợ, chỉ còn lại cảm giác sung sướng cùng hạnh phúc, khi cái quý giá nhất của cuộc đời nàng đã trao cho người mình yêu.
Tuy đã hơn chục năm tại tận thế, vì nàng vẫn nhất kiến chung tình, nên chưa một lần trao thân cho ai, nên lúc này cái gọi là trinh tiết vẫn còn.
Tuy trinh này là trinh trâu, nhưng không thể phủ nhận nàng vẫn còn con gái, dù lúc này nàng đã 40, nhưng vẫn ngon nghẻ lắm, với lại, gái còn trinh, thơm ngon khó già, nên có nhìn từ hướng nào, vẫn thấy nàng như đôi mươi. :D
Càng nghĩ về đêm qua, nàng lại càng thẹn thùng.
Trong mơ màng, nàng là nhớ... sau khi cùng Thắng quần thảo vài hiệp, đối phương đã là cạn sức, không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng lại dựng đối phương dậy, quần chiến đến trăm hiệp, vắt cạn sức đối phương, khiến cho tên nam nhân này hiện tại đã không còn sức mà tỉnh, chỉ có thể bất lực nằm tênh hênh tại trên giường, còn nàng thì ê ẩm hết v·ùng k·ín...
Thật là... khi con người phá bỏ bức tường phòng hộ, ăn được chút trái cấm, thì đúng là thực điên cuồng...
Cứ vậy, hai ngày thấm thoát trôi qua.
Dạ Vũ tại phòng nghiên cứu, đang mân mê phân tích cơ thể của Thiên Sát.
Tên này hiện tại đang bị Dạ Vũ khoá chặt trên một chiếc giường bằng sắt, khắp cơ thể đều là kim tiêm cùng các loại dây rợ chằng chịt.
“Tình hình thế nào?” Thắng đứng một bên nhìn Dạ Vũ, chờ đợi câu trả lời từ nàng.
“Ta đã nghiên cứu thành công, thưa thần vương!” Dạ Vũ vui vẻ, nụ cười hếch lên đầy phấn khích.
Thấy vậy, Thắng cũng âm thầm vui mừng, có thể, đây chính là tin tốt đầu tiên mà bản thân nhận được từ khi hắn tới thế giới này.
“Loại pháp tắc này rất đặc biệt. Nó không hề giống với các loại khác trước đây, loại pháp tắc này chỉ như một loại nhả sóng và bắt sóng.
Nói cho dễ hiểu, thì pháp tắc này giống như một con dơi, sử dụng sóng âm thả ra, để xác định vị trí của các vật tại phía trước.
Người sở hữu loại sóng âm này không thể dùng tại trong vị diện họ đang ở, chỉ có thể thả ra tại ngoài vị diện, từ đó, thông qua sóng âm phản hồi mà xác định được vị trí của các vị diện khác.
Và pháp tắc câu thông này còn có một khả năng, khi vật chủ lưu trữ hoàn toàn vị trí một vị diện, nó sẽ đưa thần hồn người đó xuyên qua, sống một ngày tại đó, nhưng đổi lại, cơ thể vật chủ cũng phải ngủ say một ngày...”
Dạ Vũ lật ra bảng báo cáo, hướng Thắng giải thích.
“Cảm giác loại pháp tắc này thực trâu, mà cũng thực gân gà...” Thắng đưa tay xoa cằm, miệng lẩm bẩm.
“Vâng, loại pháp tắc này tuy có thể giúp chúng ta xuyên qua thời không khác hưởng thụ một ngày nhân sinh, nhưng đổi lại thực tại ta phải nằm bất động. Với lại, nếu đi quá lâu, hồn không về kịp, cơ thể sẽ thành người thực vật. Ở tại thế giới này mà trở thành một tên thực vật không thể đi lại, sợ là cách c·ái c·hết cũng không xa...”
Dạ Vũ cũng đồng tình với Thắng, tuy loại pháp tắc này có thể câu thông qua thế giới khác, nhưng thời gian lại là có hạn, việc học tập kiến thức tại thế giới khác sợ là không có mấy tác dụng.
“Vậy loại pháp tắc này ngươi đã nghiên cứu tới đâu rồi?”
“Thần vương, thật sự có chút mất mặt... thứ này nằm ngoài khả năng của ta...” Dạ Vũ ngượng ngùng cười.
Nghe vậy, Thắng có chút nhíu mày, thất vọng, nhưng miên man một lúc, hắn chợt nhớ ra điều gì, vội hướng nàng nói.
“Ta tý thì quên mất, bản thân còn có Hủy diệt pháp tắc, chỉ cần thôn phệ tên này, chẳng phải ta đã nắm giữ nó hay sao? Chờ một thời gian, là có thể đốn ngộ nó hoàn toàn a!”
“Vậy mà ngài không làm sớm, để ta phiền não mấy hôm!” Dạ Vũ có chút không vui.
Đúng nha, thần vương nàng là có khả năng c·ướp giật sức mạnh người khác cho mình sử dụng, như vậy cũng chẳng cần phải nghiên cứu làm gì cho mất công, khiến nàng mấy hôm nay bù lu bù loa, không thể nghiên cứu mấy thứ đồ khác đây.
Thắng ha hả cười ngượng, hắn cũng là quên béng đi mất, vì mấy ngày hôm nay mải quần thảo với Minh quá, khiến hắn quên đi tên Thiên Sát, vả lại, từ khi tới đây, hắn đa phần phụ thuộc vào Dạ Vũ, cũng là quên đi khả năng thôn phệ của chính mình...
“Vậy tiếp theo để ta đến!” Thắng hếch lên một nụ cười man rợ, đi hướng Thiên Sát.
Nhìn tên hung nhân đang ngày một gần, Thiên Sát nằm tại trên chiếc giường sợ hãi ú ớ, vì bản thân đã bị tiêm thuốc giam cầm, cộng với việc bị ghim chặt tại giường sắt, nên gã không thể cựa quậy quá mạnh, chỉ có thể vặn vẹo, uốn éo trong vô lực.
“Ưm... ưm...”
Thiên Sát sợ hãi, ánh mắt trợn trừng, bên trong chỉ toàn bất lực cùng hoảng loạn, nước mắt nước mũi cũng theo đó tuôn ra giàn giụa...
Thắng chẳng hề có chút nhân từ, liền ngay lập tức đưa tay l·ên đ·ỉnh đầu đối phương, bắt đầu thôn phệ
Tưởng chừng như cảnh tượng sẽ ghê rợn, tên đó sẽ bị xoáy nát thành bầy nhầy, thì không, tên đó vẫn nguyên vẹn nằm tại trên giường sắt, không hề có chút trầy xước.
“Tân thần vương, không thể thôn phệ hắn sao?” Dạ Vũ tò mò, nhìn Thắng dò hỏi.
“Đã thôn phệ!” Thắng thu tay hướng Dạ Vũ trả lời.
“Vậy sao hắn vẫn còn sống? Ta nhớ không nhầm mỗi khi ngài cắn nuốt, sẽ thôn phệ cả cơ thể nha!”
Dạ Vũ thực khó hiểu, đi theo đối phương một thời gian, nàng là biết hủy diệt pháp tắc đáng sợ tới mức độ nào, nhất là khi cắn nuốt, không để lại chút bã nào.
“Hắn là nhân loại, ta không thể thôn phệ hắn, chỉ từ trên người hắn rút ra một đoạn mã gen có chứa pháp tắc, nên hắn không thể c·hết được!” Thắng một bên giải thích.
Hắn tuy đã trải qua nhiều biến động trong sinh tử, nhưng hắn chưa bao giờ ra tay g·iết một tên nhân loại nào chứ đừng nói thôn phệ.
Lần trước đánh địch, đa phần là điều động các anh em, chưa một lần đích thân ra tay, g·iết người còn chưa làm, hiện tại lại đi thôn phệ, cắn nuốt đồng loại, sợ là sẽ dẫn tới tâm ma, suy nghĩ cũng sẽ vì đó mà vặn vẹo biến dị.
Để bản thân không tiến vào con đường này, hắn chỉ lựa chọn thôn phệ mã gen có chứa pháp tắc mà thôi.
“Vậy tên này?” Dạ Vũ hướng Thắng nhìn lại, đưa tay chỉ về Thiên Sát đã vì sợ hãi tột độ mà b·ất t·ỉnh nhân sự.
“Thả hắn ra được rồi, hiện tại sức mạnh cũng đã không còn, nhốt hắn vào phòng giam.
Dù sao đối phương cũng là một trong những cao tầng quan trọng của Hư Không thành, nếu giữ lại, khả năng còn có tác dụng!”
Thắng hướng Dạ Vũ phân phó, sau đó không tiếp tục nhìn nhiều, mà quay người rời đi.
Ra tới bên ngoài, hắn cũng chẳng mò mẫm đâu xa, một mạch về phía phòng ngủ.
Mấy ngày nay quần thảo, khiến hắn cảm nhận được thế nào là nhân sinh, cái cảm giác sung sướng đó thật là khó có thể thoát ra được, nhất là bạn tình của hắn lại thuộc dạng vưu vật.
Trước đây không biết, còn tưởng chơi gái nhạt như nước lã, giống việc mua hai miếng thịt về đặt lên trên đây, giờ nếm được hương vị nhân gian, hắn là thực mê mẩn, khó mà thoát ra được.
Hiện tại đã xong đại sự, cũng là lúc về phòng cho cá chui hang...
Nhìn tân thủ lĩnh cùng nữ thủ lĩnh đã ẩn mình trong phòng suốt hai ngày liền, hiện tại mới ló cái mặt ra, mà ra ngoài chưa đầy nửa tiếng đã lại chui về động, khiến các binh sĩ nhìn nhau tặc lưỡi thầm than.
“Kiểu này, không sớm thì muộn tân thủ lĩnh cũng c·hết vì suy thận...”
“Thực sự là vậy, thời đại tiên tiến, yếu thận giai đoạn đầu còn vớt vát được, chứ sang giai đoạn cuối thì xác định chỉ có nước lọc máu mà thôi, mà cái thời buổi này thì lấy đâu trình độ y khoa lọc máu? Haizzz, tân thủ lĩnh mà không biết điều độ, sợ là sẽ giống các vị hoàng đế, lao lực mà c·hết...”
“Haizzz....”
*P/s: khuyên anh em thẩm du, chơi gái ít thôi, tuần 2, buổi là đẹp, chơi nhiều quá yếu thật, dẫn tới suy, thì lại khổ =)))
cảm ơn KTH100 đề cử