Chương 256: Tiếp tục giao dịch.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời mới vừa ló dạng, tại Bảo Quang tự đã đứng đầy người, gươm giáo, súng ống đều giương lên cao, tràn đầy sát khí.
Lúc này, tại chính điện của Bảo Quang tự, Minh cùng Thắng đám người đang thần tình ngưng trọng, nhìn về phía hư không.
Nơi đó hiện tại đang có một toà thành trì trôi nổi, màu đồng loá mắt, phát ra những tia kim quang mang ánh vàng, chói lọi, phủ xuống toàn bộ chùa Ba vàng.
Bên trên tường thành, đang có một thân ảnh mặc bạch bào, không nhìn rõ nhan sắc, bởi đối phương đã che đi bằng một chiếc mặt nạ cùng màu.
Bên cạnh y là một tốp người, ai nấy cũng hung thần ác sát, tức giận nhìn đám người Thắng.
“Thắng, ngươi có muốn làm một loại giao dịch với ta hay không?”
Đỗ Phong nhã nhặn, kết hợp với một thân bạch y, trông hắn rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Giao dịch? Ha ha, ngươi thì có gì đáng giá cùng ta giao dịch? Đám người này của ngươi, hiện tại đã trở thành người của ta. Ngươi muốn c·ướp lại? Đừng có mơ!”
Thắng khinh bỉ nhìn về phía Đỗ Phong.
Nếu đổi lại mấy ngày trước, hắn còn sợ hãi thế lực của đối phương, còn hiện tại, hắn là không hề sợ hãi, bởi trong tay hắn đang có hơn ngàn tên tử sĩ, tất cả lại là cấp hoàng đây.
Sau khi bắt được đám tù nhân này, ngoài việc tại trong phòng cùng tân nương ủ khoai ra, hắn còn nhân lúc đám người này yếu kém, đánh một đầu khế ước nô lệ vào tiềm thức bọn họ.
Hiện tại, đám người này chính là tử sĩ, sẵn sàng hi sinh vì hắn.
Thử hỏi, khi thả ra hơn trăm tên điên hoàng cấp, liệu có đáng sợ? Đó chính là lý do vì sao Thắng lại rất tự tin, khi đối đầu với Đỗ Phong.
“Hừm... ta là muốn đổi người...” Đỗ Phong không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn cười nhẹ một cái.
Thấy thái độ hài hoà của Đỗ Phong, Thắng là âm thầm kinh ngạc.
Tên này hoàn toàn khác với mấy ngày trước, tâm thái bình ổn hơn rất nhiều, không giống với điệu bộ cợt nhả, dễ bị chọc cho tức giận, không lẽ là hai người khác nhau? Thắng miên man suy nghĩ.
“Đổi? Haha, ngươi còn có thứ gì đáng giá ta trao đổi?” Thắng ha hả cười lớn, không coi đối phương ra gì.
“Ngươi còn chưa biết thứ hàng ta muốn giao dịch là gì mà.” Đỗ Phong ý vị đầy thâm trường nhìn Thắng.
Nghe được cái điệu bộ này, lòng Thắng bỗng lộp bộp vài cái.
Không lẽ, đối phương lại bắt được người mà hắn quen biết? Rảo mắt qua xung quanh, không hề thiếu một tên đồng bạn.
Minh, Dạ Vũ, Tiểu Thử, Cốt Toại... các nàng vẫn ngay đây, vậy đối phương lấy tự tin ở đâu? Không lẽ...
Quả nhiên, khi Thắng vừa mới nhớ tới bản thân còn hai tên đồng bạn, thì đối phương cũng đã dẫn Hoàng cùng Bạo Vương đi ra, cả hai đều bị trói kín như một chiếc bánh trưng.
“Anh Thắng! (Chủ nhân!)”
Khi hai người vừa được đưa lên trên thành, nhìn thấy Thắng ngay tại bên dưới, liền phấn khích hô to.
“Hoàng, Bạo Vương! Sao các ngươi lại ở đây?”
Thắng nhăn nhó khuôn mặt.
Hắn cứ tưởng hiện tại bản thân đang trên kèo đối phương, nhưng xem ra, hắn là quá tự đắc rồi.
“Sao? Ta sẽ đổi hai người này, lấy toàn bộ binh sĩ của ta, ngươi thấy sao?”
Đỗ Phong không giận tự uy, ánh mắt hơi híp lại nhìn về phía Thắng.
Thắng cũng là căng thẳng, nhìn về phía tên thủ lĩnh này.
Kẻ hiện tại cùng kẻ hôm trước nói chuyện với hắn, như hai thái cực khác nhau, tên kia có tính cách hơi điên, tự đại, tên này lại là trầm ổn, bình tĩnh, thực khiến Thắng không biết phải làm sao để đối phó.
Với những kẻ dễ nóng giận, hắn là có thể dựa vào cái cục súc của đối phương, chơi trò khích tướng, nhằm chiếm thế chủ động, nhưng trước mặt hắn, lại là một kẻ bình tĩnh đến lạ thường.
Đáng tức giận nhất vẫn là vừa rồi, hắn đã lỡ mồm, thể hiện sự lo lắng của bản thân, dẫn tới việc bị đối phương nắm bắt tâm lý, biết được hai người này đối với hắn cũng rất quan trọng, hiện tại chơi bài ác tâm, khích tướng đã là không được.
Nhưng không thử, sao biết được có hiệu quả hay không?
“Hừ, đổi hai người lấy ngàn tên tử sĩ? Ngươi nói thực hay, nếu ta không đồng ý thì sao?”
Thắng lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Phong gằn giọng.
“Haha, thì sao? Thì như vậy chứ sao!” Đỗ Phong đưa tay ra, chém cụt một tay của Bạo Vương một cách không thương tiếc, máu tươi cũng từ v·ết t·hương bắn ra xối xả.
Thấy cảnh này, Thắng bất giác thắt chặt tim gan.
Con mẹ nó, hắn còn nghĩ rằng, đối phương là mình tại thế giới khác, hẳn sẽ có lòng từ bi, ai ngờ lại quyết đoán như vậy, không có nhiều lời, trực tiếp chém.
May là chém doạ, chỉ cắt đứt một chi, nếu mà chém đầu, sợ là Bạo Vương không còn toàn mạng đứng đấy.
Khốn nạn! Thắng nghiến răng ken két, khiến Minh đứng bên cạnh cũng liền nghe thấy rõ ràng.
“Thôi... được, ta sẽ thả đám binh sĩ của ngươi, với một điều kiện, thả bạn của ta!”
Thắng tức giận, hít một hơi thật sâu, khi nhịp tim bình ổn, hắn mới làm chủ được suy nghĩ của mình, hướng Đỗ Phong chấp thuận.
“Tốt, ngươi hãy để toàn bộ người của ta ra, rồi chia làm hai lượt giao người. Nửa số người của ta sẽ đổi lấy một tên, khi đám người lượt một đã vào hư không thành, chúng ta mới tiếp tục quá trình đổi người... ngươi thấy sao?”
Đỗ Phong vẫn là cái trạng thái bình ổn, không hề có chút nóng vội hay tức giận, vẫn là một tầng mê vụ khiến Thắng không thể nhìn rõ mà nắm bắt.
“Được!”
Hiện tại thế chủ động là từ đối phương, không phải là hắn, nên chỉ có thể mặc cho Đỗ Phong tới quyết định.
“Tốt, vậy tiến hành đổi người!”
Nói xong, Đỗ Phong liền phất tay, cả toà thành đang trôi nổi trên không trung liền ngay lập tức đáp xuống mặt đất, phá hủy lượng lớn kiến trúc của chùa Ba Vàng.
Sau khi đã bình ổn tại đại địa, Đỗ Phong liền cho đám binh sĩ thả người, kẻ đầu tiên bọn hắn muốn thả là Hoàng.
“600 tên Hư Không thành lên trước, theo các ngươi thủ lĩnh về đi!”
Thắng ở bên này, cũng ngay lập tức ra lệnh cho đám binh sĩ của hư không thành, cho bọn họ trở về căn cứ.
“Minh... bộ giáp anh cho, em đã mặc chưa?” Thắng quay sang nhìn Minh với ánh mắt trìu mến, tràn đầy yêu thương.
“Em mặc rồi!” Minh gật đầu. Nàng không biết tại sao, Thắng lại khăng khăng bắt nàng phải mặc bộ phi hành gia của hắn, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng của bản thân với người mình yêu, nàng liền quyết định mặc vào.
Nghe vậy, Thắng liền gật đầu nói tốt, sau đó không hỏi thêm gì, mà nhìn về phía Đỗ Phong.
Đỗ Phong bên kia chiến tuyến, khi thấy Thắng cùng Minh thân mật, liền nhíu lại lông mày, một cảm giác đau nhức cứ vậy bùa vây toàn bộ đại não, từ sâu thẳm bên trong tiềm thức, bỗng một đoạn ký ức xuất hiện rõ ràng...
“Vẫn là... ăn nằm với nhau rồi sao?”
Đỗ Phong cười khổ một tiếng, không biết nói gì cho phải. 11 năm gìn giữ cho con bé, lại bị một kẻ khác không phải mình, mà cũng chính là mình lấy mất tờ zim con bé, thực khiến hắn cảm thấy có chút cấn cấn.
Thắng nghiêm trọng nhìn về phía Hoàng, khi thấy tên nhóc này đã bình ổn, tiến về bên người mình, Thắng mới vui vẻ, bóp vai thằng bé.
“Anh Thắng, em xin lỗi... nếu không phải tại em muốn khởi hành trước, thì cả em lẫn sư phụ cũng sẽ không b·ị b·ắt, anh cũng không phải khó xử như bây giờ...”
Hoàng bùi ngùi, khuôn mặt già dặn của thằng nhóc nhăn nhó, trông không khác gì một lão già khốn khổ.
Thấy thằng nhóc này ủy mị như vậy, Thắng lắc đầu nói.
“Thằng nhóc, mọi thứ đã là số mệnh sắp đặt, dù chú mày có đi cùng anh, chắc chắn vẫn sẽ b·ị b·ắt, nên đừng tự trách mình! Nghe chưa? Hãy trách sao số chú như cứt chó ấy!”
“Anh Thắng... cái này là đang an ủi, hay đang vắt thêm chanh a?” Hoàng thút thít, hướng về phía Thắng nhìn nhìn.
“Thôi, chú mày biến qua một bên, chuẩn bị kéo căng tinh thần chiến đấu đi... kẻo đến chút nữa, lại hẹo bây giờ!”
Thắng đạp đối phương ra xa, sau đó nhắc nhở.
Nghe vậy, Hoàng đang sướt mướt, liền ngay lập tức chỉnh đốn lại, ánh mắt cũng là tràn đầy chiến ý nhìn về phía đám người Hư Không thành.
“Dạ Vũ, ký sinh!” Thắng hướng Dạ Vũ bên cạnh ra hiệu.
Nghe được mệnh lệnh từ thần vương, Dạ Vũ không dám chậm trễ, liền ngay lập tức tiến vào cơ thể của hắn.
Thấy cảnh này, toàn bộ binh sĩ Hắc Dạ cũng là kéo căng tinh thần, đám Hắc Phong đang nằm bên dưới mặt đất liền ngay lập tức rung động đôi cánh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ cần Bạo Vương vừa mới về đây, hắn sẽ cho đám tù binh kia tự hủy, để toàn bộ hư không thành chìm trong hủy diệt.
Cao thủ cấp hoàng mà tự hủy, sức mạnh khủng bố khỏi bàn, đấy là còn chưa kể tới nơi đây có tới hàng trăm tên cấp hoàng cao thủ, sức nổ chắc chắn rất lớn.
Hư không thành, Đỗ Phong nhìn thấy đối phương mặc vào ký sinh áo, liền ngay lập tức nhìn ra ý đồ, ánh mắt cũng là hơi híp vào, nhếch mép cười lạnh.
Với phân thân của hắn, đối phương có thể khè được một hai, nhưng với chính mình, đối phương chắc chắn là thua thảm bại.
Lý do vì sao hắn tự tin đến vậy? Đơn giản, vì hắn là chủ của thế giới này.
Cả hai đắm đuối nhìn nhau, chỉ cần toàn bộ binh sĩ của Hư Không thành đi vào căn cứ, cũng là lúc Đỗ Phong ra tay, dùng thế lôi đình đánh bại Thắng, đem đối phương bắt đi, đánh c·ướp hủy diệt pháp tắc.
Thắng lúc này cũng vậy, chỉ cần chờ cho Bạo Vương về đến bên mình, đám người kia sau khi tiến căn cứ, liền sẽ cho kích nổ, ngăn chặn địch nhân từ bên trong t·ấn c·ông đi ra.
Như vậy, nếu thủ lĩnh địch nhân hương bên này công kích, sẽ bị bọn họ vậy công, còn nếu vẫn tại trong hư không thành, chắc chắn sẽ bị nổ cho thương thế khắp người.
Nhẹ thì tàn phế, nặng thì m·ất m·ạng.
Để kế hoạch có thể tiến hành một cách suôn sẻ, cả hai vẫn chăm chú, đưa mắt nhìn nhau đầy âu yếm.