Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 257: Cốt khí




Chương 257: Cốt khí

Sau khi thành công đổi được Hoàng về, cũng là lúc đến phiên Bạo Vương.

Hai bên đều tinh thần căng thẳng, nhìn chòng chọc vào đối phương.

Thời gian từng phút trôi qua, Bạo Vương ngày một gần với Thắng đám người, một nửa số binh sĩ địch nhân cũng đã tiến vào Hư Không thành.

Hai bên vẫn bất động nhìn nhau.

Ngay khi Bạo Vương vừa tới gần Thắng khoảng hơn trăm mét, hắn lập tức hành động.

Chỉ thấy Dạ Vũ nhanh chóng hoá thành một bộ huyết sắc trang phục bó sát, bên trên chằng chịt là những tấm mạng nhện hắc sắc, bao phủ toàn bộ xung quanh, phía trước và sau đều có biểu tượng của một con nhện.

Thấy Thắng biến hình, mọi người cũng ngay lập tức dơ lên v·ũ k·hí, nhanh chóng nhảy lên lưng Hắc Phong.

Hoàng đứng bên cạnh khi thấy Thắng biến hình thì có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại tình hình đang căng thẳng, hắn cũng không dám hỏi nhiều, cũng vội vàng gọi ra một bộ chiến giáp.

Chỉ thấy tên này ấn nhẹ vào chiếc thắt lưng một cái, phía trên đó liền ngay lập tức phát ra vài tiếng lạch cạch, chiếc thắt lưng tưởng tầm thường đó đang nhanh chóng biến ảo, xuất hiện nhiều các khớp nối, chạy quanh cơ thể hắn, tạo nên một khung xương cơ bản, đến khi các khung xương này đã cố định, chúng mới bơm ra một loại vật chất, hướng các khớp đối diện liên kết với nhau, tạo thành một lớp giáp không khí cơ bản.

Chưa dừng lại tại đó, các lớp không khí này đang nhanh chóng hoá thành một loại vật chất kim loại, hình thành một tầng giáp mỏng.

Khác với nano, đây là một bộ giáp tự sáng tạo ra kim loại, lấy nguyên liệu từ các phân tử tại không khí.

Nó có 5 chế độ, kim, mộc, thủy, hỏa và thổ.

Ở chế độ kim, nó có thể lấy được các hợp chất kim loại, mà hệ thống đã phân tích, lưu trữ trong bộ nhớ, từ đó AI sẽ dựa vào các thành phần tại trong không khí, đúc kết ra, hoặc AI cũng có thể chuyển hoá một tấm sắt bình thường thành một phần của cơ giáp, miễn trong bộ lưu trữ đã nghiên cứu, và phân tích rõ thành phần.

Các trạng thái khác như mộc, thủy, hỏa, thổ cũng vậy, chiếc thắt lưng này sẽ phân tích các thành phần nguyên tử của những loại vật chất sau, lưu trữ chúng, rồi biến hoá chúng thành cơ giáp.

Nhìn Hoàng vậy mà cool ngầu, một phát biến thân thành iron man, Thắng liền có chút phấn khích cùng hâm mộ.

Bên kia chiến tuyến, Đỗ Phong nhìn thấy đối phương giương cung bạt kiếm, chuẩn bị hướng bọn họ công kích, liền là cười lạnh.

Lúc này, tất cả binh sĩ của Hư Không thành cũng đã tiến vào căn cứ, bỗng một tầng hư vô màn che bao phủ toàn bộ hư không thành, bọc lại đám người kia vào trong, Thắng tại bên ngoài, không hề hay biết điều này, nên khi thấy đám người kia đi vào bên trong, hắn ngay lập tức sử dụng khế ước chỉ lệnh, ra hiệu cho đám người đó tự hủy.

Tiếc là... mọi thứ lại không diễn ra như hắn mong muốn, cả toà Hư Không thành vẫn chìm trong một sự yên ắng đến đáng sợ.

“Chuyện gì thế này?” Thắng bất ngờ kinh hô.



Đáng lẽ ra, cả toà hư không thành phải chìm trong trấn động, nổ nát mới đúng, hiện tại mọi thứ vậy mà vẫn chìm trong im ắng, không một tiếng động, khiến hắn mê mang, bắt đầu lo lắng, cảm giác có gì đó không đúng.

Khi đưa mắt nhìn về phía địch nhân, hắn thấy nửa dưới của chiếc mặt nạ, nơi khoé miệng của đối phương đang nhếch lên đầy lạnh ý, hắn liền biết, bản thân đã trúng kế.

“Không xong, địch nhân có đại pháp tắc không gian!” Thắng hoảng sợ kinh hô.

Chỉ có nâng cấp pháp tắc không gian lên đến đại pháp tắc tầng thứ, mới có thể phong lại một khu vực, không cho kẻ khác tiến vào nơi đây, dù cho có là thần hồn cũng không thể xuyên vào.

Hiện tại bên trong không có một v·ụ n·ổ nào diễn ra, vậy chỉ có thể là do mệnh lệnh của hắn không tới được đám tù binh kia.

Lần trước tiến vào, hắn còn tưởng đối phương hẳn là cao cấp pháp tắc, hiện tại hắn là biết, bản thân vẫn là đánh giá thấp đối phương...

Biết tình thế đã không được như ý mình muốn, Thắng chỉ có thể trông chờ vào Cốt Toại đám người.

Tiên hạ thủ vi cường.

Thắng không có nói nhiều, liền ngay lập tức hô to “Giết!” sau đó một mạch phóng đi, đám người Cốt Toại cũng vậy, ngay khi Thắng động, bọn họ cũng theo sát phía sau, chỉ có Dạ Vũ là vẫn một bên bất động.

Bởi hiện tại nàng vẫn chưa mở được phong ấn, sức mạnh đã không còn, giờ lao lên thì khác nào đi tìm c·ái c·hết? Lao lên cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho Thắng mà thôi, nên nàng cũng là biết điều, ngoan ngoãn tại chỗ chờ tướng công mình khải hoàn trở về.

Thấy Thắng dẫn theo các binh sĩ Hắc Dạ lao tới, Đỗ Phong chỉ khinh khỉnh cười lạnh.

Ngay khi đám người Thắng đi tới nửa đường, Đỗ Phong liền động.

Chỉ thấy hắn lúc này hư phù trên không trung, bàn tay trảo qua một cái, tinh thần lực nhanh chóng phun trào, hướng toàn bộ ngọn núi Thanh Đằng đảo qua.

Lũ Hắc Phong đang dũng mãnh lao lên liền ngay lập tức dừng lại thân hình, khiến các binh sĩ đang ngồi tại trên lưng chúng có chút lảo đảo, tý thì ngã nhào xuống đất, may mà bám kịp.

Đang không hiểu lý do vì sao đồng bạn lại bất ngờ dừng lại, thì giây tiếp theo hành động của chúng lại khiến bọn họ lạnh gáy.

Chỉ thấy, đám ong này sau khi bất động, liền đá đám người ra khỏi lưng, khiến bọn họ bổ nhào trên mặt đất, còn chưa dừng tại đó, lũ ong này liền từ bạn hoá thù, nhanh chóng hướng kim tiêm về phía đám người phóng tới.

Các binh sĩ chỉ là cấp tông, sao có thể ngăn cản cấp vương ong mật! Nên khi thấy kim ong chỉ tới trước mặt, chỉ có thể nhắm mắt chờ c·hết.

Nhưng có vẻ bọn họ suy nghĩ nhiều, lũ ong này không hề có ý định g·iết người, chỉ dừng mũi kim tại trên cổ bọn họ, tránh đám người làm ra phản ứng mà thôi.

Thắng đang lao về phía trước khi thấy cảnh tượng này, liền sợ hãi dừng lại, đôi mắt tràn đầy khó tin nhìn về phía Đỗ Phong...



Tại sao... tại sao đám Hắc Phong này lại không nghe lời mình? Mà lại... Thắng hoang mang nhìn về phía Đỗ Phong như muốn tìm được câu trả lời, nhưng đối phương lại chỉ cho hắn thấy một nụ cười đầy đắc ý.

“Sao? Ngươi muốn đám người kia c·hết... hay là sống?” Đỗ Phong lạnh nhạt nhìn về phía Thắng.

Thắng nghiến răng nhìn chòng chọc vào đối phương.

Lá bài tẩy của hắn, thứ hắn có thể dựa vào hiện tại đều không có tác dụng, trái lại, còn trở thành một con dao cho đối phương sở dụng... chỉ là, hắn vẫn không biết tại sao đối phương lại có thể ra lệnh cho đám Hắc Phong, trong khi đó bản thân mới là kẻ làm chủ ong hậu.

Không tin tà, hắn đành thử liên kết với ong hậu, nhưng làm hắn thất vọng là, dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không thể tiến vào bên trong tiềm thức của ong hậu.

Là tên đó động tay chân! Thắng tức giận, nhưng cũng đầy lo lắng nhìn về phía Đỗ Phong.

Tên này có thể quỷ thần không biết, một tay đảo khách thành chủ, trở thành chủ nhân mới của ong hậu, khiến Thắng thật sự kinh hãi.

“Đối phương bá đạo như vậy, sao lần trước ta không biết?” Thắng âm thầm tự hỏi.

Hắn không biết cũng phải, bởi lần trước đối đầu, người hắn gặp là phân thân của Đỗ Phong, chỉ có 90% sức mạnh cùng trí tuệ so với bản thể.

Tuy mười phần trăm còn lại không phải con số lớn, nhưng nó cũng là cách đến một trời một vực, với lại, khi đó hắn cũng chưa giao phong qua, nên nhiều con bài Đỗ Phong còn chưa có đụng tới, hiện tại mấy cái này chỉ là chút tiểu đạo mà thôi.

“Sao? Suy nghĩ gì mà lâu vậy? Ta hỏi lại lần nữa, ngươi muốn đám người này c·hết, hay là sống?” Đỗ Phong tỏ ra không kiên nhẫn, đôi mắt hờ hững nhìn Thắng.

“Ta...” Đảo mắt nhìn quanh, Thắng thấy tất cả binh sĩ của Hắc Dạ đều đang bất lực nằm dưới đất, chịu sự đe doạ từ những chiếc kim tiêm sắc nhọn của Hắc Phong mà bất động.

Đám người này cũng là nghe thấy rõ ràng Đỗ Phong nói, biết bản thân sống hay c·hết đều nằm trong tay tân thủ lĩnh, chỉ là, bọn họ dù sao cũng có lòng kiêu hãnh, sao có thể để bản thân trở thành một cục tạ!

“Xư công, mặc kệ bọn ta! Người mau mang xư phụ ta chạy!” Sát Vương nằm dưới đất, đôi mắt tuy có chút rưng rưng nhưng vẫn đầy kiên định, hướng Thắng hô lớn.

“Phải đó tân thủ lĩnh, ngài cứ mặc bọn ta a! Mau chạy!” Minh Vương cũng là cuồng hô.

Tuy hắn cùng mãnh trư vẫn an ổn, không trở thành thù địch như các anh em khác, nhưng hiện tại hắn là đang bị ong hậu ghim kim, lên cả hắn lẫn mãnh trư không dám thử động thân hình.

“Đúng a! Ngài cứ đi đi, bọn ta không s·ợ c·hết...”

“Tân thủ lĩnh, cứ kệ bọn ta...”

Đầy trời tiếng nói, tất cả đều là khuyên Thắng bỏ lại bọn họ.



Lúc đầu, hắn là tính đem theo Minh cùng Cốt Toại đám người đánh xuyên thời không, trở về thế giới gốc, nhưng hiện tại thấy các anh em lại vì mình, sẵn sàng hi sinh, bỗng tâm hắn có chút hổ thẹn.

Trong khi mọi người sẵn sàng vì hắn hi sinh, hắn lại muốn truy cầu đường sống mà bỏ lại đồng bạn.

Trong naruto, thầy Kakashi có từng nói “một kẻ chỉ biết bỏ lại đồng bạn mà chạy trốn, thì có khác nào một tên rác rưởi!”

Hiện tại hắn liền nhớ đến câu nói này, khiến hắn bị một tầng cảm xúc đè nén.

Con mẹ nó đạo lý! Ông đây đéo phải rác rưởi!!! Thắng tức giận, âm thầm gầm lên trong lòng, ánh mắt tràn đầy kiên định cùng lửa giận, hướng Đỗ Phong hô lớn.

“Đỗ Phong. Ta sẽ đi theo ngươi! Miễn là ngươi thả bọn họ ra!”

Nghe được Thắng lời nói, Đỗ Phong nhếch mép mỉm cười hài lòng.

“Phải vậy chứ, có cốt khí như thế mới tốt!”

“Tân thủ lĩnh, ngài là điên a!”

“Cứ mặc kệ bọn ta...chạy đi...”

Các binh sĩ khi nghe thấy Thắng cùng Đỗ Phong đàm thoại, liền ngay lập tức gào mồm.

“Mọi người... đừng có con mẹ nó gào mồm như vậy! Ta chắc chắn sẽ không sao, các ngươi cứ đi trước. Nếu tên nào còn tại đây, thì đừng gọi ta hai tiếng thủ lĩnh!”

Thắng quay lại, ánh mắt nghiêm nghị đảo quanh.

Vốn đã ở chung được một thời gian, đám người Hắc Dạ là biết tân thủ lĩnh kiên định thế nào, nên khi thấy đối phương nhất quyết như vậy, cũng không tiếp tục nhiều lời, chỉ rống cái mồm như đang khóc đám ma.

“Ối giời ơi tân thủ lĩnh... ngài đi an lành...”

“Sang năm ngày này, bọn ta chắc chắn sẽ đốt cho ngài lượng lớn tiền vàng...”

“Khốn nạn, ta sẽ không c·hết! Các ngươi loạn ngôn cái gì? Còn không mau đi?” Thắng tức giận gầm lên.

“Vậy thì tạm biệt ngài a!” Nói rồi, đám người liền ngay lập tức cuốn gói, co cẳng chạy đi, chỉ để lại một khoảng trời bay đầy bụi đất.

Thấy cảnh này, Thắng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Vậy là đám người này vừa rồi sẵn sàng c·hết vì mình thật, hay là giả vờ khóc thuê a!

“Chạy thực nhanh nha!”

Đỗ Phong bên cạnh, giọng đầy châm biếm, nhìn Thắng.