Chương 258: Hết hi vọng
Lúc này, ở lại chỉ còn Cốt Toại, Tiểu Thử, Hoàng, Bạo Vương và Minh mà thôi.
“Cốt Toại, ngươi sẵn sàng phục vụ mọi mệnh lệnh của ta?” Thắng âm thầm, hướng Cốt Toại truyền âm.
“Vâng, thưa thần vương, dù có c·hết, ta cũng sẵn sàng vì ngài nhảy vào nước sôi lửa bỏng!” Cốt Toại tại trong tiềm thức, kiên định hướng Thắng trả lời.
“Tốt, vậy lát nữa, khi ta đánh vỡ thời không, ngươi hãy dẫn theo Tiểu Thử, Minh và thằng nhóc Hoàng tiến vào bên trong chạy trốn...” Thắng lại truyền âm cho Cốt Toại.
“Vậy còn ngài?” Cốt Toại đầy lo lắng, hướng thần vương nhìn một hai.
“Ta tự có cách rời đi, ngươi chỉ cần biết nhiệm vụ của mình là bảo vệ tốt Minh với thằng nhóc kia là được!”
“Vâng, ta rõ rồi...”
Khi nghe được Cốt Toại đồng ý, Thắng mới an tâm thả lỏng, tiếp tục hướng Tiểu Thử, Bạo Vương hai người truyền âm, nội dung vẫn là như vậy, sau khi hắn phá vỡ thời không, mọi người phải thật nhanh chóng tiến vào bên trong.
Sau khi cảm thấy ổn thoả, hắn mới không nhanh không chậm tiến về phía Đỗ Phong.
“Ta thực không biết, ngươi năm lần bảy lượt đều muốn bắt ta, không biết là vì nguyên nhân gì?”
“haha cái này sao? Là vì ta muốn c·ướp đoạt sức mạnh của ngươi!” Đỗ Phong không hề giấu giếm, trái lại còn phô trương tiết lộ.
“Muốn c·ướp đoạt sức mạnh của ta sao? Vậy là ngươi cũng có hủy diệt pháp tắc?” Thắng híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Nếu đối phương có hủy diệt pháp tắc, cũng tồn tại quỷ giới như hắn, vậy thì kế hoạch phá thời không sợ là khó thực hiện.
“Không nha... thứ ta muốn c·ướp đoạt chính là hủy diệt pháp tắc!”
Đỗ Phong cười cười, sau đó liền lay động thân hình phóng đi, chỉ trong chốc lát đã tới trước mặt Thắng, xách cổ đối phương lên.
Đang đi thong thả, bỗng bị Đỗ Phong tóm cổ như tóm gà, Thắng liền cảm thấy khó thở, muốn giãy dụa thoát ra, nhưng bàn tay của đối phương quá cứng rắn, không thể lay động.
Bị thiếu dưỡng khí, khuôn mặt Thắng cũng liền tái mét lại.
Nơi xa, Minh cùng Hoàng thấy vậy liền hoảng sợ, nhanh chóng hướng nơi này phóng đi, Cốt Toại cùng Bạo Vương và Tiểu Thử, cũng là một đường lao tới.
“Tất cả dừng lại, nếu không ta g·iết hắn!” Đỗ Phong hơi thả lỏng bàn tay, đưa mắt lạnh lùng nhìn qua Cốt Toại ba người.
Cũng nhờ vậy, Thắng mới có thể hô hấp trở lại, khuôn mặt cũng hồng nhuận lên không ít.
Lúc này, Minh và Hoàng cũng đã tới cách đó không xa, vừa rồi khi thấy Đỗ Phong bất ngờ b·óp c·ổ Thắng, nàng liền sợ hãi, trái tim rung lên như muốn vỡ thành từng mảnh, cũng mặc kệ những lời nói của Thắng đã phân phó từ trước, nhanh chóng chạy tới đây.
“Đỗ Phong, anh điên rồi sao?” Vừa chạy tới, Minh đã hướng bên này gầm lên.
“Minh Nguyệt, em đứng đấy! Nếu còn tiến thêm bước nữa, đừng trách anh g·iết hắn ta!” Đỗ Phong đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía Minh.
“Minh Nguyệt? Thì ra cô ấy tên Minh Nguyệt...” Bị nâng giữa không trung, Thắng nghe được Đỗ Phong nói, liền âm thầm nghĩ.
“Khốn nạn Đỗ Phong...” Minh chẳng thể làm gì khác, ngoài cắn răng đứng đấy, tức giận nhìn bên này.
Đỗ Phong cũng mặc kệ nàng, hắn lúc này chỉ chú tâm vào Thắng mà thôi.
“Nói nhảm thế đủ rồi, giờ cũng là lúc chúng ta làm chính sự...” Đỗ Phong cười gằn, bắt đầu thôi động pháp tắc trong thân.
“Vừa rồi ta còn tưởng ngươi cũng có hủy diệt pháp tắc, hiện tại thì biết rồi, ngươi không có loại pháp tắc này... vậy thì tốt, ta còn sợ ngươi có nó đây!” Thắng nằm trong tay đối phương, vẻ mặt hài lòng nhìn xuống Đỗ Phong.
“Ha, ta hiện tại chưa có, nhưng sắp tới đây, hủy diệt của ngươi chắc chắn là của ta rồi!”
Thấy đối phương đã bị mình nắm trong tay, nhưng khuôn mặt vẫn là tự tin như vậy, khiến Đỗ Phong có chút khó hiểu, nhưng việc trước mắt quan trọng, trước tiên c·ướp đoạt được pháp tắc của đối phương đã rồi tính tiếp.
Ngay khi hắn chuẩn bị sử dụng một loại pháp tắc đặc biệt, để rút ra hủy diệt pháp tắc của Thắng, liền nghe được đối phương lẩm bẩm.
Phá không quyền!
Cùng lúc đó, trên người Thắng lập tức xuất hiện dị biến, bộ trang phục bó sát đang bất động liền lúc nhúc thành một đoàn bầy nhầy, nhộn nhạo nơi cổ, khiến bàn tay Đỗ Phong trở nên trơn trượt.
Cũng ngay khi đó, một trận quặn đau tại trong não bộ bùng lên, một đoạn ký ức mờ nhạt cứ vậy xuất hiện, khiến Đỗ Phong không kịp chuẩn bị mà choáng váng, vô thức lùi bước về sau.
Nhân cơ hội này, Thắng lập tức huy quyền, đánh về phía đối phương.
Một quyền uy mãnh, mang theo pháp tắc không gian cùng ý chí lực của quỷ giới đánh ra, mở ra một lỗ hổng thời không, xuyên qua từ vũ trụ này, về tới vũ trụ gốc.
Vì ý chí lực của quỷ giới rất mạnh, không yếu nhược như Dạ Minh, nên khi sử dụng phá không quyền để đánh ra một mảnh thời không, Thắng không cần phải hủy diệt thế giới.
Vừa rồi nói nhảm với đối phương, Thắng là muốn câu kéo thời gian, để bản thân xác định được toạ độ của thế giới gốc, sau khi khoá được vị trí, hắn mới dám đánh ra phá không quyền, để mở cánh cổng.
Sau cú đấm khủng bố vừa rồi, Đỗ Phong cũng là kịp né tránh, lùi lại trăm mét.
Nhân cơ hội này, Thắng lập tức ra lệnh cho Cốt Toại cùng Bạo Vương đám người mang theo Minh và Hoàng vào trong.
“Chủ nhân!” Bạo Vương lo lắng, hướng Thắng hô.
“Đi mau, ta ngăn cản tên này. Khi các ngươi tiến vào, ta cũng sẽ theo sau!” Thắng hướng mấy người hô lớn.
“Không!!!” Minh Nguyệt sợ hãi, vội đưa tay ra muốn bắt lấy Thắng, nhưng hắn đã bỏ nàng tại phía sau, một đường lao tới chỗ địch nhân.
Hiện tại hắn chỉ cần câu kéo vài giây đồng hồ, cho mấy người họ nhảy vào cánh cửa kia, sau đó đến lân hắn, chắc chắn sẽ thoát khỏi tên quái vật trước mắt này.
Hắn không dám vào trước, bởi cánh cửa kia một khi không có bản thân duy trì, cánh cửa thời không kia sẽ ngay lập tức đóng lại, mọi người bên trong sẽ rơi vào hỗn độn thời không.
Đỗ Phong sau khi né tránh được phá không quyền, thân thể cũng đã bình ổn, đoạn ký ức vừa mới cũng đã được cập nhật.
“Không được, bọn họ định qua vũ trụ khác!”
Hắn rất cần hủy diệt pháp tắc, cũng như việc đưa Thắng quay lại quá khứ, nếu không, tương lai sẽ không thể chống lại q·uân đ·ội của Thần Minh.
Đỗ Phong nhanh chóng lao lên, muốn ngăn cản đám người.
“Hừ, đừng hòng phá đám!” Thắng cũng lập tức vọt tới, ngăn tại trước mặt đối phương, đánh ra một quả cầu rasengan phong hệ pháp tắc.
Nhìn khối cầu xanh lam đang rít gào như thú dữ hung mãnh bay tới đây, Đỗ Phong chỉ hừ lạnh một tiếng, vung quyền đánh ra, khối cầu này ngay lập tức tan nát.
Thấy cảnh này, Thắng liền hít vào một hơi khí lạnh, thực con mẹ nó bá đạo! Bảo hắn tiếp chiêu này, hắn thực không dám mãnh công, vậy mà tên kia lại có thể một đập tát bay, thực khiến hắn kinh hãi.
“Giam Cầm!” Đỗ Phong gầm lên, đưa tay huy động.
Một cảm giác trói buộc bỗng xuất hiện tại quanh thân.
Chân long thương. Phá thương!
Thắng ngay lập tức gọi ra Trấn Ma Thương, đưa tay huy động cuồng múa, từ trên thân thương, phát ra một trận long ngâm hung mãnh, bá khí.
Long vừa ra, phá tan xiềng xích.
Lợi dụng bản thân còn uy thế, đầu long ảnh này liền ngay tức khắc hướng phía Đỗ Phong lao vọt đi, mỗi nơi nó đi qua, đều để lại một đạo hỏa diễm khét lẹt.
Thấy thế địch hung mãnh, Đỗ Phong không hề có chút hoang mang, trái lại, hắn chỉ thờ ơ hừ lạnh.
Tay hắn nắm lại thành quyền, dơ lên hư không đánh ra, một trận kình khí cuồn cuộn như sóng trào, ồ ạt đánh về phía long ảnh.
Giống một đầu rồng lộn gặp phải biển cả, b·ị đ·ánh cho tan tác, không còn lấy một mảnh giáp thân.
Quyền thế vẫn ngập trời, hướng Thắng lao vọt tới.
Quá nhanh, không kịp làm ra phản ứng, Thắng liền ăn trọn quyền khí kia vào người, cơ thể cứ vậy bay ngược ra xa.
Người ta nói, kẻ biết biến yếu thế làm lợi thế là kẻ tài ba.
Lúc này, thay vì để mặc kệ cho quyền khí đánh bay, hắn lại dựa vào sóng kích, tạo sức đẩy cho bản thân bay về phía cửa không gian.
Hiện tại mọi người đã đi vào, chỉ có Bạo Vương còn ngay gần cửa, cũng đang chuẩn bị vào trong.
Cả quá trình nói ra thì dài, nhưng thực tế mới chỉ diễn ra có vài giây.
Khi Thắng đánh ra một thông đạo, sau để đám người Cốt Toại đi vào, chỉ mất vẻn vẹn hai giây, trong hai giây này, Thắng cùng Đỗ Phong cũng phải chiến được bốn đến năm chiêu có thừa, nhưng vì đối phương mạnh hơn, nên Thắng không chiếm được chút lợi thế nào, nhưng cũng may, câu kéo được đối phương thời gian, đủ để mọi người tiến vào cánh cổng.
Ngay khi Thắng lợi dụng sức đẩy cực mạnh của quyền khí của đối phương, cả cơ thể hắn bay nhanh như đạn pháo, hướng về cánh cửa phi tới, thấy Bạo Vương vẫn còn loay hoay ở cửa, Thắng cũng ngay lập tức ôm tên này tiến vào thời không.
Thấy đối phương chỉ trong gang tấc là đi vào cánh cửa thời không, Đỗ Phong đã ngay lập tức dịch chuyển tức thời, xuất hiện tại phía sau Thắng, đưa một tay bắt lấy mắt cá chân, kéo thật mạnh về sau.
Vì sức hút cùng lực xoáy của thời không quá mạnh, khiến Dạ Vũ đang tại trong cơ thể Thắng lập tức bị xoắn ra, hướng về đầu bên kia cánh cửa bay đi.
Bạo Vương vì muốn kéo theo chủ nhân mà bám giữ chặt tay Thắng, nhưng lực đạo Đỗ Phong quá mạnh, kéo cả hắn lẫn chủ nhân quay trở lại thế giới cũ.
Dạ Vũ bất ngờ bị rút khỏi cơ thể Thắng, dẫn tới hiện tượng cơ thể tạm thời đình chỉ, đầu óc choáng váng, năng lượng duy trì cánh cửa thời không cũng lập tức dừng lại.
Không còn năng lượng duy trì, cánh cửa này nhanh chóng đóng lại.
Hiện tại, chỉ còn Thắng cùng Bạo Vương mắc kẹt tại đây.
Mất đi Dạ Vũ quán thân, hắn đã không còn sức mạnh giới toạ, với tu vi quân chủ cấp, Thắng hoàn toàn không phải Đỗ Phong đối thủ, xác định là bị làm gỏi.
Còn Bạo Vương? Nói thẳng ra thì cũng chẳng có gì để hắn trông chờ, bởi tên này hiện tại mới chỉ cấp hoàng đỉnh phong, trong khi đó đối phương lại là giới toạ viên mãn, sự cách biệt về đẳng cấp là quá xa, không phải một tên cấp hoàng như hắn có thể đối phó.