Chương 259: Thay đổi ký ức
Nhìn trên mặt đất chỉ còn Thắng cùng Bạo Vương hai người, Đỗ Phong lạnh lùng rảo bước đi tới, đưa tay b·óp c·ổ Thắng nhấc lên, hừ lạnh một tiếng.
“Muốn chạy? Ta muốn xem xem, lần này ngươi chạy thế nào!”
“Haha... muốn g·iết thì g·iết đi, nói nhiều làm con mẹ gì!”
Thắng nhếch mép gằn giọng, khoé miệng cũng theo đó chảy ra một giọt tiên huyết.
Vừa rồi, sau khi nắm được chân hắn, Đỗ Phong đã quật mạnh hắn xuống đất, khiến cơ thể mất đi sự bảo vệ của Dạ Vũ đã ngay lập tức bị trọng thương, hiện tại lục phủ ngũ tạng đã bị nát bấy, cũng nhờ có sinh mệnh pháp tắc đang điên cuồng chữa trị, mới giữ lại được cái mạng
“Haha, ta sẽ không g·iết ngươi. Trái lại, sẽ c·ướp hết sức mạnh của ngươi, để ngươi chịu đựng sự bất lực, cùng vô vọng...”
Đỗ Phong hơi kéo Thắng về phía mình, hướng tai đối phương thì thầm.
Sau khi đã nói xong, hắn liền triển khai đánh c·ướp pháp tắc.
Thắng cũng không phải quả hồng mềm, ngay khi đối phương muốn tróc ra hủy diệt pháp tắc của hắn, liền bị hắn thôi động, thôn phệ ngược lại, nhưng đáng tiếc là... dù hắn có thôn phệ bao nhiêu, cũng không thể rút đi toàn bộ sức mạnh của đối phương, trong khi đó, hủy diệt pháp tắc lại đang lấy tốc độ nhanh chóng, hướng cơ thể Đỗ Phong chuyển đổi qua.
Thắng lúc này chỉ có thể bất lực, để mặc đối phương hướng hủy diệt pháp tắc cùng quỷ giới tróc ra.
Hắn không biết tại sao, khi đối đầu với tên này, hủy diệt pháp tắc của hắn không thể hoàn toàn triển khai, dù có sử dụng thôn phệ tới mức nào, đối phương vẫn là dồi dào, cả sức lẫn Pháp tắc.
Thắng là không biết, sáng tạo cùng hủy diệt là khắc tinh của nhau, ngay khi hắn thôn phệ, cũng là lúc tên đó dùng tới sáng tạo.
Với lại, sự chênh lệch cực lớn về cảnh giới cũng là một phần, khiến Thắng ăn phải quả đắng.
Ngay lúc bất lực, để mặc đối phương thích làm gì thì làm, bỗng phía xa xa, Thắng nghe thấy có đủ loại tiếng rống giận.
“Chơi con mẹ nó Hư Không thành, mau thả thủ lĩnh bọn ta a!!!”
“Mẹ nó, trai gái già trẻ, ông đây chơi tất!!!”
“Thủ lĩnh, bọn ta tới cứu ngươi!!!”
Đưa mắt nhìn qua, Thắng thấy có một đoàn người lớn nhỏ, đang hướng bên này lao tới, bọn người này không phải thế lực nào khác, chính là đám binh sĩ Hắc Dạ đã co dò, bỏ chạy vừa rồi, chỉ là... lần này bọn họ vậy mà bá khí, dũng mãnh như sơn lâm, đang cùng nhau gào thét, đòi Hư Không thành trả người.
Tuy tất cả đều chỉ là cấp tông, lác đác vài tên vương cấp, cùng cấp hoàng Sát Vương và giới toạ Lang Vương, nhưng uy áp phải nói là hoành thế cửu trọng thiên.
Thấy cảnh này, nội tâm Thắng rục rịch, có chút xúc động muốn khóc, thực con mẹ nó, khó chịu a!
“Khốn nạn, mau thả chủ nhân!” Bạo Vương đang nằm bên cạnh, cũng bị những tiếng hô này đánh thức, vội vàng tỉnh dậy, hướng Đỗ Phong gầm lên giận dữ.
Lúc này hắn có thể cảm nhận được, tinh thần lực cùng sức mạnh của chủ nhân đang ngày một sói mòn, nếu còn tiếp tục để vậy, sợ là chủ nhân sẽ không sống nổi.
Vừa mới an ổn thân thể, Bạo Vương đã ngay lập tức lao tới, hướng Đỗ Phong đánh ra một quyền.
Quyền pháp này mang theo tuyệt kỹ phá hồn, tuy sát thương lên người có thể bằng không, nhưng sát thương đánh vào linh hồn lại rất lớn.
Vừa thấy Bạo Vương ra quyền, Đỗ Phong liền nghiêm mặt lại, vội vàng dùng pháp tắc ngăn cản công kích của đối phương.
Thấy quyền pháp của mình mới đánh ra đã bị cản lại, Bạo Vương liền gầm lên, muốn tiếp tục đánh ra quyền thứ hai.
Nhưng Đỗ Phong đâu phải là kẻ hiền lành, việc Bạo Vương bên cạnh, liên tục phá đám, đã khiến hắn bực mình, vội sử dụng một loại pháp tắc có chức năng gây ngủ đánh ra, khiến Bạo Vương đang hung bạo lao tới, liền ngay lập tức lăn quay ra ngủ.
Đám người Hắc Dạ cũng vừa hay tới gần trăm mét, khí thế vô song.
“Mau chạy!” Thắng gào thét trong vô vọng.
“Thủ lĩnh, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện c·hết cùng năm cùng tháng cùng ngày a!” Các binh sĩ hô hào, giọng nói oang oang lớn tiếng.
Đỗ Phong khi nhìn thấy cảnh này, liền bất ngờ bị một cơn đau đầu đánh tới, khiến hắn có chút mê man, sau đó lại có một đoạn ký ức trỗi dậy.
Sau khi thấy rõ đoạn ký ức này, hắn mới lắc đầu, bất giác nở một nụ cười, tiếp tục thả ra lượng lớn pháp tắc vừa rồi đã gây mê Bạo Vương, hướng đám binh sĩ Hắc Dạ thả ra.
Các binh sĩ vừa tiến vào phạm vi, liền ngay lập tức đổ gục, ngã nhào lên nhau say giấc, hơn hai ngàn tên cứ vậy lăn quay ra ngủ.
Với những kẻ khác, đã là c·hết đến vạn lần, nhưng với Bạo Vương cùng đám binh sĩ Hắc Dạ này, lại là một trường hợp đặc biệt, hắn không muốn bọn họ c·hết sớm, nhất là tại trên tay mình...
Không còn tên nào ngăn cản, Đỗ Phong đã có thể dễ dàng tiếp tục đánh c·ướp toàn bộ sức mạnh của Thắng.
Sức mạnh nhanh chóng bị sói mòn, khiến Thắng không thể chịu được áp lực này mà ngất đi.
Sau khi c·ướp đoạt thành công hủy diệt pháp tắc, Đỗ Phong liền tiến vào tiềm thức của đối phương.
Trong tiềm thức, Đỗ Phong hư phù trên không trung, nhìn xuống thần ma bia.
Muốn kết hợp sáng tạo cùng hủy diệt chung một chỗ, hắn cần c·ướp tới tay tạo vật này, nên khó tránh khỏi việc c·ướp đoạt lượng lớn thần hồn của Thắng.
“Ta của quá khứ.... xin lỗi rồi!”
Nói rồi, hắn liền đưa tay ra, bắt đầu sử dụng hủy diệt pháp tắc mà mình mới đánh c·ướp được, hướng thần hồn cùng thần ma bia thôn phệ.
Lòng bàn tay mở ra, một hố đen to lớn xuất hiện, kèm theo đó là một cỗ hấp lực cực đại, thôn phệ toàn bộ vùng không gian này.
Từng giây từng phút trôi qua, nơi đây lập tức trở nên khô cằn, thần ma bia cứ vậy dễ dàng bị Đỗ Phong lấy đi, không chút khó khăn.
Nhìn thức hải tan nát tiêu điều, hắn đang định quay trở lại thực tại thì bỗng phát hiện một thân ảnh đang lấp ló tại phía xa.
Di... Đỗ Phong rên lên một tiếng, thoắt cái đã hiện diện trước mặt đối phương.
“A, đại nhân, ta là không thấy gì, a ta là không thấy gì a...” Thiên đạo wolf sợ hãi quỳ xuống, hướng Đỗ Phong dập đầu.
“Thiên đạo wolf?” Đỗ Phong ý vị thâm trường, nhìn về phía đối phương.
“Đại nhân, có tiểu cẩu a!” Thiên đạo wolf sợ hãi.
Hắn mới được từ trong lao tù thoát ra, tương lai quang minh ngay trước mặt, hiện tại mà bị treo lên ăn mất, thì thực là khóc không ra nước mắt...
“Ngươi tốt, vậy ngươi muốn c·hết hay sống?” Đỗ Phong mỉm cười nhìn thiên đạo wolf.
“A, tất nhiên là sống a!”
Không biết tại sao, nhưng khi wolf thấy đối phương nở nụ cười, là y lại liên tưởng tới ác ma.
“Tốt, vậy ngươi hãy ký vào đây!” Đỗ Phong đưa ra trước mặt đối phương một tấm phù lục.
“Đây là...” Wolf tò mò nhìn về phía Đỗ Phong, mong hắn giải thích, nhưng thay vì mở mồm giảng giải, thì trao cho hắn lại là một đôi mắt sắc lạnh.
“A, ta ký, ta ký...” Quá sợ hãi, wolf chỉ có thể đánh thần hồn ký lên tấm phù văn.
Thấy đối phương đã ký xong, Đỗ Phong mới nhẹ nhàng giải thích.
“Đây là phù văn chủ nô, sau khi ngươi ký khế ước này, sẽ trở thành nô lệ của kẻ này. Nếu hắn c·hết, ngươi cũng c·hết, nếu hắn sống ngươi cũng sống...
Và quan trọng nhất là... hắn muốn ngươi c·hết, chắc chắn ngươi sẽ không sống qua canh năm! Hiểu rồi chứ?”
“Ẹc...” Wolf ngớ người, bần thần tại chỗ.
Y còn tưởng mình sắp được thoát khỏi nơi khốn nạn này, nhìn thấy quang minh đây, hiện tại hay rồi, bị đối phương bắt trở thành nô lệ, không những vậy còn làm bảo mẫu cho tên nhân loại này a. Giờ hắn phải làm sao????
“Ngươi có ý kiến?” Đỗ Phong lạnh lùng nhìn gã, khiến gã rùng mình một cái, vội lắc đầu nguầy nguậy.
“Tốt, ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Tạo Thế pháp, một khi tên này chữa trị lại thần hồn, liền lập tức hướng hắn truyền thụ toàn bộ!
Ngươi lên biết, nếu động tay động chân, để tên này không thể biến mạnh, dẫn tới việc không có sức mạnh để tự vệ, thì ngươi cùng hắn tự xác định a!”
Nói xong, Đỗ Phong liền truyền thụ toàn bộ Tạo Thế pháp cho wolf, mặc kệ hắn lúc này nhăn nhó không thôi.
Những điều Đỗ Phong vừa nói, hắn là biết rõ ràng, nếu không biến tên tân chủ nhân này mạnh lên, bảo vệ tốt tính mạng của đối phương, sợ là cả mạng hắn cũng sẽ treo a!
Cũng chẳng mất bao lâu, Đỗ Phong đã truyền thụ toàn bộ cơ sở tu luyện tạo thế pháp cho wolf, loay hoay một hồi, cảm thấy còn chưa đủ, hắn lại hướng ký ức của Thắng, tiến hành c·ướp đoạt, cùng cấy vào ảo ký ức.
Toàn bộ ký ức của Hắc Dạ cùng Minh đều bị hắn c·ướp đi, đánh vào bên trong là một tầng ảo mộng ký ức.
‘Trong mộng ảo này, sau khi xuyên thời gian, Thắng liền được các anh em tại một thế lực cưu mang, nhưng cuối cùng lại bị một tên cao thủ ra tay g·iết c·hết.
Thắng vẫn sống, nhưng lại bị đối phương đánh c·ướp toàn bộ sức mạnh, và bị nhốt tại địa lao...’
Cảm thấy như vậy hẳn là ổn, Đỗ Phong liền ngay lập tức cho người ra khiêng ngàn tên binh sĩ Hắc Dạ vào trong thành.
Còn Bạo Vương cùng Thắng, đều được Đỗ Phong cử người mang đi, nhốt riêng biệt.
...
Đêm tối, tại Hư Không thành.
Trong một lao ngục hắc ám, chỉ ảm đạm chút quang mang từ phía trần nhà, nơi những chiếc bóng đèn điện đang nhạt nhoà phát sáng.
Hẳn là bóng đèn nơi đây đã lâu chưa được thay, nên hiệu suất có vẻ yếu, ánh sáng phát ra có chút mờ ảo, không thể hoàn toàn phát sáng ngục giam.
Lúc này, đang có hai thân ảnh, một nam và một nữ đứng tại phía ngoài một phòng giam.
Người phụ nữ trước tiên mở lời.
“Thiên Hầu, anh chắc chứ? Kẻ này thực sự cùng thủ lĩnh giống cả Khuôn mặt lẫn tên?”
“Đúng vậy Minh Nguyệt, kẻ này chính là người mà thủ lĩnh không muốn cô biết tới!” Thiên Hầu đứng một bên gật đầu.
“Là vậy sao... vậy anh ta có còn cho anh biết về con tàu kỳ lạ nào hay không?”
“Có, là một con tàu khá lớn, đang được cất tại trong kho vật tư!” Thiên Hầu gật đầu.
“Mau đưa em đến đó!” Minh Nguyệt lập tức thúc giục đối phương.
“Được, chúng ta đi thôi!” Thiên Hầu gật đầu đồng ý, vội đi trước dẫn đường.
Trong phòng giam, một tên mình mẩy đầy thương tích, đang bị xích tại bên trong, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng mở trừng, bên trong đôi mắt đó tràn đầy sự căm phẫn.
“Thiên Minh... ta phải g·iết ngươi! Tên chó c·hết!”