Chương 260: Quá khứ và tương lại!
Chẳng mất bao lâu, hai người đã tiến tới kho vật tư, nơi chứa đựng đủ loại tài nguyên phong phú của Hư Không thành.
“Nơi này, Minh Nguyệt!”
Thiên Hầu đi trước, dẫn cô nàng đi vào một gian phòng được xây dựng kiên cố bởi nhiều lớp kim loại kỳ lạ.
Bên trong căn phòng này đang có một chiếc phi thuyền mang hiệu MZ-VN 2223 nằm đấy bất động.
“Là nó...” Minh Nguyệt nhìn về phía chiếc phi thuyền không hề chớp mắt.
Nàng là nhận biết nó, chiếc phi thuyền này giống hệt với chiếc phi thuyền mà nữ thủ lĩnh của Hắc Dạ từng hoạ cho nàng nhìn, đây chính là thứ có thể đưa nàng quay lại quá khứ, để cứu được chị mình cùng gia đình, thoát khỏi kiếp nạn tận thế.
“Minh Nguyệt... cô có thể nói cho tôi biết... thứ này có tác dụng gì hay không?” Thiên Hầu quay sang hỏi Minh Nguyệt.
“Thiên Hầu, thứ này có thể giúp chúng ta quay về quá khứ, xuyên tới tương lai... là một bảo vật vô giá...”
Minh Nguyệt nhìn không chớp mắt, hướng Thiên Hầu giải thích.
“Cô... là muốn quay lại quá khứ, giải cứu phu nhân của thủ lĩnh?” Thiên Hầu kinh ngạc, quay sang hỏi cô nàng.
Minh Nguyệt không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cả hai cứ vậy rơi vào trầm tư.
“Nhưng để có thể cứu được chị ấy, em cần anh giúp...” Minh Nguyệt đưa mắt về phía Thiên Hầu, bên trong tràn đầy khẩn cầu.
Thiên Hầu có chút mủi lòng, dù sao hắn cũng coi cô nàng như em gái.
Trong thế lực, kẻ đi theo thủ lĩnh sớm nhất chính là chị em nhà Minh Nguyệt, rồi sau đó mới đến Thiên Minh, kẻ chiến lực mạnh thứ hai Hư Không thành, tất cả bọn họ đều là đồng bạn và cũng là đệ tử của thủ lĩnh.
Vì Minh Nguyệt các nàng thuộc phạm trù đặc biệt, nên khá được mọi người trong căn cứ nuông chiều.
“Cô muốn tôi giúp thế nào?” Thiên Hầu dò hỏi.
“Hỗ trợ em, đưa tên bị nhốt trong lao ngục kia thoát ra ngoài...”
Minh Nguyệt kiên định, hướng Thiên Hầu nhìn tới.
“Cái này...” Thiên Hầu làm ra vẻ khó khăn.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh sử dụng thức ăn do em tẩm thuốc ngủ, như vậy, anh Thắng sẽ không trách phạt được anh!”
Minh Nguyệt vỗ vai Thiên Hầu một cái, bổ sung cho đối phương một liều an thần.
“Nếu vậy, cô phải giúp tôi một việc...” Thiên Hầu chần chừ một lúc, mới hướng Minh Nguyệt nhìn lại.
“Việc gì? Anh cứ nói! Nếu làm được, em sẽ làm.”
“Quay trở lại quá khứ, giúp tôi tìm một thằng nhóc tên Nguyễn Mạnh Thành!”
“Người em trai từng thất lạc của anh?” Minh Nguyệt nghi hoặc, nhìn về phía Thiên Hầu.
“Đúng vậy, giúp tôi bảo vệ nó...” Thiên Hầu gật đầu.
“Được, em đồng ý! Vậy ngày mai, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch!”
Minh Nguyệt phấn khích gật đầu, sau đó quay người rời đi, để lại Thiên Hầu một mình ở lại.
Đợi cho Minh Nguyệt đã khuất bóng, từ trong bóng tối liền đi ra một thân ảnh.
“Thủ lĩnh...” Thiên Hầu hơi khom người, hướng Đỗ Phong kính cẩn.
“Ngươi làm rất tốt...” Đỗ Phong gật đầu, cũng định quay người rời đi, liền bị Thiên Hầu tại phía sau gọi vọng lại.
“Thủ lĩnh, có phải kẻ trong ngục kia... là ngài phải không?”
Thiên Hầu đánh liều, hướng thủ lĩnh dò hỏi.
“Ngươi đoán xem.” Đỗ Phong quay lại mỉm cười, nhìn về phía Thiên Hầu.
Thiên Hầu không phải kẻ ngu, chỉ cần hơi xâu chuỗi sự việc, từ việc tên Thắng kia cùng thủ lĩnh cùng tên cùng diện mạo, cộng với lúc này, Minh Nguyệt lại muốn cùng tên đó trở lại quá khứ, hắn cũng đã đoán được tám đến chín phần hai người này là một.
“Sao ngài lại làm như vậy? Nếu để bọn họ trở về, chẳng phải sẽ khiến thế giới rơi vào tận thế?”
Thiên Hầu khó hiểu, hướng Đỗ Phong chất vấn.
Vừa rồi hắn đưa Minh Nguyệt tới thăm thủ lĩnh Hắc Dạ, cùng con tàu kỳ lạ kia, đều là chỉ lệnh của Đỗ Phong.
Hắn còn không biết thứ trước mặt này có thể đi xuyên thời gian, nếu hắn thực biết, chắc chắn sẽ không dẫn Minh Nguyệt đi thăm thứ này.
Sau khi biết con tàu đó có thể quay trở lại quá khứ, hắn là tính ngăn Minh Nguyệt, nhưng biết, việc Minh Nguyệt quay trở lại quá khứ đã là chắc chắn rồi, bởi không có hắn, thủ lĩnh cũng sẽ tạo một điều kiện khác, để cô nàng giải cứu tên kia, quay trở lại quá khứ mà thôi.
Vậy nên hắn quyết định, thuận theo ý của thủ lĩnh, nhân tiện, nhờ Minh Nguyệt khi trở lại quá khứ, sẽ thay mình thu nạp em trai.
“Vậy sao ngươi không ngăn cản con bé? Lại đồng ý hỗ trợ?” Đỗ Phong thú vị nhìn Thiên Hầu.
“Ta...” Thiên Hầu há mồm, không biết nói sao cho phải.
“Haizzz, cái này cũng không tính bí mật gì, nên nói ra cũng không sao...
Ngươi thấy đấy, hiện tại nhân loại chúng ta đối đầu, không phải là đồng loại cùng một đám sinh vật thấp kém kia!
Thứ chúng ta chuẩn bị chiến đấu, là lũ người ngoài hành tinh, sức mạnh rất khủng bố. Nếu ta ở hiện tại, chắc chắn sẽ không thể đối phó được bọn chúng.
Nên ta đã quyết định, gửi bản thân trở lại quá khứ, để biến mạnh...”
Đỗ Phong giải thích từng chút một cho Thiên Hầu nghe.
“Nếu nói vậy... thủ lĩnh của Hắc Dạ cũng chính là Minh Nguyệt?”
Sau khi nghe được thủ lĩnh bộc lộ chân tướng, Thiên Hầu mới kinh ngạc hô lên.
“Ồ, sao ngươi đoán được con nhóc kia là thủ lĩnh của Hắc Dạ?” Đỗ Phong kinh ngạc.
“Cái này nói sau a... ta trước có việc thưa thủ lĩnh, gặp lại ngài sau!” Thiên Hầu không trả lời Đỗ Phong, gã phấn khích, phi thân rời đi, hướng chỗ lao ngục nhanh chóng đi tới.
“Tên này...” Đỗ Phong lắc đầu, lập tức biến mất tại trong màn đêm.
...
Ngày hôm sau, khi trời vừa mới tờ mờ sáng, Minh Nguyệt đã nhanh chóng rời phòng, hướng nhà tù phóng đi.
Thân ảnh nhanh nhẹn như u linh, thoắt ẩn thoắt hiện trong hành lang hắc ám của nhà tù.
“Minh Nguyệt...”
Dù có nhanh tới mức nào, một cao thủ cấp hoàng như nàng sao có thể qua mắt được giới toạ cấp Thiên Hầu đây.
“Anh Đạt, em mang tới thức ăn cho anh đây! Tất cả thức ăn trong này đều đã được em cho vào một hũ mê dược, chỉ cần anh ăn hết, chắc chắn sẽ ngủ say như c·hết.”
Minh Nguyệt hí hửng, đặt xuống trước mặt Thiên Hầu.
Thiên Hầu cười khổ, nhìn về phía Minh Nguyệt nói.
“Dù đã giao kèo từ trước, cô cũng không nên nói thẳng tuột ra a.” Thiên Hầu lắc đầu cười, tiếp lấy hộp cơm do cô nàng chuẩn bị.
“Đây, chìa khoá ngục giam, cô cầm lấy, rồi đem hắn đi đi.” Thiên Hầu vất cho Minh Nguyệt một chiếc chìa khóa, sau đó phất tay đuổi người.
“Vậy em đi cứu người đây!”
Minh Nguyệt hí hửng lắc lắc chiếc chìa khóa, nhanh chóng vọt vào trong ngục giam.
Đứng trước phòng giam đang nhốt Thắng, Minh Nguyệt nhanh chóng tra khoá vào ổ.
Tiếng vang lạch cạch từ chiếc ổ khóa đánh vào tấm cửa kim loại phát ra, khiến không gian yên ắng nơi đây thêm phần sinh động.
Từ trong mộng mị, Thắng bị tiếng vang này đánh động, hắn mơ màng tỉnh dậy, khi thấy có người lạ, hắn liền mở trừng đôi mắt, đằng đằng sát khí nhìn qua đối phương.
“Đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, ta là tới cứu ngươi!” Minh Nguyệt tiến tới, giúp Thắng mở khoá xích sắt.
Nghe được đối phương có ý tốt, Thắng cũng lập tức thu hồi sát khí, miệng thều thào hỏi.
“Cô là ai? Sao cô lại giúp tôi?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi cần anh giúp, đưa tôi trở về quá khứ!” Minh Nguyệt hướng Thắng trả lời.
“Hà há, là vậy sao?” Thắng tằng hắng một cái, rồi cũng không nói nhiều gì thêm.
Sau khi cởi được xích sắt, cả hai liền dẫn nhau khỏi phòng giam.
Vì vừa rồi tại trong ngục tối, Minh Nguyệt không thấy rõ khuôn mặt của Thắng, nên hiện tại khi thấy rõ ràng, nàng liền không nhịn được mà lộp bộp vài cái.
“Chúng ta đi thôi!” Thấy đối phương ngẩn người, Thắng liền thúc giục.
“A, đi, chúng ta mau rời đi!” Minh Nguyệt tỉnh hồn, liền ngay lập tức dẫn Thắng hướng đại sảnh của nhà tù đi lên.
Lúc này, Thiên Hầu đang nằm im lìm tại trên mặt bàn, thể hiện bản thân đã ngất đi từ bao giờ.
Nhìn thấy không có kẻ nào ngăn cản, Thắng mới yên tâm đi theo phía sau Minh Nguyệt, cả hai nhanh chóng rời xa phạm vi nhà tù.
Đợi hai người bọn họ đi xa, Thiên Hầu liền ngồi dậy, nhìn vào đống thức ăn mà lẩm bẩm.
“Kỳ quái, một hũ mê dược cũng không làm ta buồn ngủ... không lẽ bản thân đã có thể kháng độc rồi?”
Hắn dựa theo ý kiến của Minh Nguyệt, ăn hết đống này để ngủ a, nhưng ăn đã hết cả bàn, vẫn chưa có triệu chứng buồn ngủ.
Tuy thủ lĩnh đã âm thầm đồng ý, nhưng hắn vẫn là muốn diễn cho ra trò, đúng với thực tế một chút.
Khi hắn còn đang khó hiểu, liền cảm giác một trận nóng bừng tại nơi bụng phát ra toàn thân.
“Ta sắp ngủ sao?” Thiên Hầu chờ đợi, chờ cho mê dược phát huy tác dụng, để bản thân đánh một giấc.
Nhưng tiếc thay, cơn nóng ngày càng dữ dội, buồn ngủ không thấy đâu, chỉ thấy rạo rực trong người, cảm giác thèm muốn quan hệ ngày càng tăng, tiểu đệ đệ của hắn cũng đang ngày một căng cứng, đội lên một túp lều lớn, nếu không phải hàng bé, sợ là cái quần này đã bị đục thủng một lỗ rồi.
“Con mẹ nó, không lẽ... con nhóc này cho nhầm xuân dược?”
...
Một đường đi tới nhà kho, cả hai không gặp chút khó khăn nào, chỉ mất chưa đầy một tiếng đã tới trước cửa kho vật tư, khiến Minh Nguyệt có chút nghi hoặc.
Dù nghi hoặc, nhưng nàng vẫn không để ý nhiều, bởi hiện tại mục tiêu của nàng là con tàu thời gian, nên mấy cái vấn đề khó hiểu nàng liền ngay lập tức đáp ra sau đầu.
Càng thuận tiện, chẳng phải càng đỡ tốn sức hay sao.
“Đi, chúng ta vào bên trong!” Minh Nguyệt hướng Thắng hô.
“Được rồi...” Thắng gật đầu, theo sát cô nàng đi vào nhà kho.
Nhìn quanh đây chồng chất đủ loại vật liệu, khiến Thắng có chút hoa hết mắt mũi.
“Con tàu ngay kia!” Minh Nguyệt đưa tay chỉ, Thắng cũng theo hướng đó nhìn qua.
Khi thấy con tàu xuyên thời gian do Dạ Vũ chế tạo đang nằm ngay trước mặt, hắn không kìm lòng được mà có chút xúc động, thực muốn đi vào.
Chỉ cần sử dụng nó, trở lại quá khứ, cố gắng tu luyện, chắc chắn, mối thù này hắn sẽ trả được.
“Đi, vào bên trong.” Thắng đi trước, đưa tay ấn vào chiếc đồng hồ đa năng có trí tuệ AI, liên kết với con tàu.
Thắng hiện tại đang mặc bộ đồ của Dạ Vũ, loại trang phục phi hành đời cũ.
Theo sự liên kết từ đồng hồ đa năng với con tàu, Thắng đã nhanh chóng làm chủ được nó, hiện tại hắn chính là tân chủ nhân, thuyền trưởng của con tàu MZ-VN 2223.
Thấy cánh cửa vang lên vài tiếng ken két, sau đó mở ra, Minh Nguyệt liền khá phấn khích, sắp rồi, nàng sắp cứu được toàn bộ nhân loại rồi.