Chương 261: Giả thuyết siêu đa vũ.
Cánh cửa mở ra, cả hai liền nhanh chóng tiến vào.
Minh Nguyệt tò mò, đảo mắt nhìn xung quanh.
“Đừng động chạm linh tinh, kẻo làm hỏng con tàu!” Thắng hơi nhíu mày, nhìn về phía Minh Nguyệt đang chuẩn bị đưa tay xờ loạn nhắc nhở.
“A, ta biết rồi...” Minh Nguyệt phồng má, hờn dỗi qua bên khác ngồi xuống.
Vì cô nàng đeo một chiếc mặt nạ, nên Thắng không thể nhìn thấy thái độ vừa rồi của cô nàng.
Mà thấy thì hắn cũng mặc kệ, bởi hiện tại trong lòng hắn đang tràn đầy sự thù hận, không hề để tâm tới người khác làm gì...
“Vậy chúng ta chuẩn bị khởi hành chứ?” Minh Nguyệt an vị tại một bên, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Thắng.
“Được rồi, ngồi yên... chúng ta sẽ khởi hành trong ít phút!” Thắng lạnh nhạt gật đầu.
“Chờ đã...”
Đang chuẩn bị khởi động cỗ máy, Thắng liền nhìn thấy cây Trấn Ma Thương của mình nằm tại phía trước, trên giá đựng v·ũ k·hí.
Hắn liền không suy nghĩ nhiều, lập tức mở ra cửa khoang, bước nhanh tới đó.
Hiện tại bản thân đã mất toàn bộ sức mạnh, hắn cần cầm theo một thứ v·ũ k·hí có thể bảo mệnh, vừa hay, cây thương này lại có mặt tại đây, hắn lập tức quyết định mang theo nó bên mình.
“Tiếc là không có hộp để đựng!” Thắng cầm lên cây thương vuốt ve, miệng lẩm bẩm.
“Nơi kia có một hộp gỗ dài, chuyên dùng để đựng trường thương, ngươi có thể lấy nó dùng tạm.” Minh Nguyệt từ trong khoang thuyền, thò đầu ra, chỉ cho Thắng chỗ hộp gỗ tồn tại.
“Cảm ơn...” Thắng gật đầu, sau đó nhanh chóng hướng nơi Minh Nguyệt vừa chỉ, lấy ra một hộp gỗ dài.
Hộp gỗ này dài đến 8 bộ (hơn 2m) rộng khoảng một gang tay; bên trong lõi có một lớp đệm bằng vải, màu đỏ, khi đặt thương vào trong, nó sẽ tự nén xuống, chỉ cần thương không dài quá 8 bộ, ắt sẽ để được vào trong; bên ngoài là một lớp sơn đen, bao phủ toàn bộ hộp gỗ, cùng với đó là một sợi đai băng chéo, hẳn là dùng để người cất thương đeo.
Thắng hài lòng, cất trường thương vào bên trong, sau đó đeo hộp gỗ này ra sau người.
Sau khi bị Đỗ Phong c·ướp đoạt Hủy Diệt pháp tắc lẫn quỷ giới, tiểu thế giới của hắn cũng theo đó bị kéo ra ngoài, lúc này đã không còn không gian để trữ vật, hắn chỉ có thể vác theo bên người.
Sau khi cảm thấy ổn thoả, hắn mới quay trở lại khoang phi thuyền.
Lúc này, Minh Nguyệt cũng đã trở lại ghế ngồi, thắt dây an toàn, ngồi chờ đợi.
Thắng cũng không nói gì nhiều, liền ngồi xuống ghế thuyền trưởng, sử dụng đồng hồ, bắt đầu tiến hành quá trình xuyên thời gian.
Minh Nguyệt bên cạnh có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên trong đời, nàng được ngồi cỗ máy thời gian, du hành về quá khứ, nên tâm lý có hơi kích động.
Mỗi người một suy nghĩ riêng, chìm trong thế giới riêng của mình, nên không khí lúc này có chút im ắm, gượng gạo.
Cũng phải, Minh Nguyệt hiện tại đang đắm chìm trong suy nghĩ cứu chị, còn Thắng thì lại chìm trong thù hận trạng thái, đâu còn tâm tư để ý tới mọi thứ xung quanh! Nên cả hai cũng chẳng hỏi thăm nhau câu nào...
Không gian quá yên tĩnh, khiến cả hai có thể nghe thấy được tiếng tim đập thình thịch của đối phương, Thắng thấy không ổn, đành phải mở miệng trước.
“Thời gian tuyến, cô muốn quay về năm bao nhiêu?”
“A, tôi... tôi muốn về 20/12/2012.”
Minh Nguyệt ú ớ, đầu óc loạn chuyển, không biết nên tiến về năm nào, nhưng khi nhớ tới năm 2012 là ngày tận thế, nàng liền ngay lập tức lảy ra một ý tưởng táo bạo, muốn tiến về trước đó một ngày, để ngăn chặn tận thế không diễn ra.
Với sức mạnh cấp hoàng cùng pháp tắc giam cầm của mình, nàng đầy đủ tự tin, bản thân có thể đem cái thứ kia phong cấm lại, như vậy, không tên nhân loại nào có thể tiến vào.
Thứ nàng dùng là pháp tắc, khoa học bọn họ chắc chắn sẽ không thể tìm ra lời giải, vì vậy, nàng mới tràn đầy tự tin, muốn phong cấm thứ kia bằng pháp tắc của mình.
Thắng nghe vậy liền gật đầu, lập tức hướng trí tuệ AI cài đặt thông số, toạ độ, và mốc thời gian khi bọn họ hạ cánh.
[Phải chăng xác định thời gian đến là 20/12/2012, toạ độ Uông Bí, Quảng Ninh?]
AI lạnh nhạt, tông giọng không một chút cảm xúc từ trong khoang thuyền phát ra.
“Phải!” Thắng không chút suy nghĩ gật đầu.
Hắn lúc này thực muốn nhanh chóng trả ơn cứu mạng lại cho người phụ nữ bên cạnh, xong sau đó một mình tách ra, hướng thời không khác xuyên qua, như vậy, hắn mới có thời gian tu hành lại từ đầu, lấy nền móng, đúc kết lại một thân tu vi, trả thù tên Thần Minh...
Thắng không biết rằng, kẻ thù của hắn không phải Thần Minh, Thần Minh chỉ là một tên đen đủi, cõng nồi mà thôi...
[Cảnh báo... con tàu MZ-VN 2223 chuẩn bị xuất phát, yêu cầu các phi hành đoàn thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị tiến hành bước nhảy thời gian... bộ đếm bắt đầu...
10
9
8
..
..
2
1.]
Theo âm thanh lạnh lẽo của AI kết thúc, con tàu đang im lặng bỗng như bị kinh phong, giật lên đùng đùng, sau một hồi, nó liền hư hoá, biến mất không còn tăm hơi.
Để lại kho vật tư một khoảng không vắng lặng.
Bỗng từ trong bóng tối đi ra một thân ảnh, hắn đưa mắt nhìn về phía con tàu mới vừa tại, sau khi xác định con tàu đã thành công rời đi, hắn mới an tâm, thở ra một hơi, rồi lại ẩn mình tại trong màn đêm, biến mất.
...
Tại trong khoang tàu.
“Cô nên tiến vào khoang ngủ đông, nếu không có vấn đề gì tôi không chịu trách nhiệm!” Thắng hướng Minh Nguyệt tại một bên nhắc nhở.
Vừa rồi, trước khi xuyên qua dòng chảy thời gian, AI đã nhắc nhở bọn họ tiến vào khoang ngủ đông, để vật chất bên ngoài cabin bảo vệ cơ thể bọn họ, tránh bị các tia xạ cùng các loại vật chất tại dòng thời gian ảnh hưởng.
Thắng có bộ giáp phi hành, nên hoàn toàn có thể tỉnh táo, với lại, hắn muốn tận dụng từng chút thời gian để tu luyện, hiện tại xuyên trên dòng thời gian, rất thích hợp để hắn đốn ngộ thời gian pháp tắc.
Còn Minh Nguyệt, cô nàng hoàn toàn không có trang thiết bị của phi hành gia, cơ thể tuy mạnh mẽ nhưng không thể so với sức mạnh kinh khủng của các vật chất tại dòng thời gian được, nên Thắng đã không tiếc đôi lời, hướng nàng khuyên bảo.
Chỉ là, cô nàng khá cứng đầu, dù hắn có khuyên, cô nàng cũng vẫn mặc kệ, khuôn mặt tràn đầy thích thú nhìn ngó xung quanh, lần đầu tiên được xuyên thời gian mà, tội gì nàng phải trốn vào khoang ngủ đông, ở ngoài này chẳng phải thú vị hơn hay sao? Vậy là, sau vài câu khuyên chân thành, Thắng cũng đành mặc kệ đối phương.
Dù sao hắn cũng không thích quản nhiều, nhắc nhở một hai mà không nghe, thì tự chịu trách nhiệm.
Nhưng có vẻ Thắng suy nghĩ nhiều, khi xuyên qua dòng sông thời gian, Minh Nguyệt không hề có chút biến đổi gì lạ thường, vẫn phấn khích tại một bên, hướng bên ngoài ngắm nhìn.
Bên ngoài không gian rất kỳ lạ, nó vừa giống thiên hà, lại giống một con sông vĩ ngạn.
Cả không gian xung quanh là một vùng hư không rộng lớn, nó bị bao trùm bởi những bóng đêm, xen kẽ với đó là vài tia tím hồng, thi thoảng lại có vài tia cam đỏ phất phới trong đêm.
Còn bên dưới con tàu bọn họ, là một dòng sông hùng vĩ, nó to lớn đến không thấy bờ, bên trên bề mặt không hề có gợn sóng, trái lại, nó là một bề mặt trắng muốt.
“Cái này... là dòng sông thời gian?” Minh Nguyệt phấn khích kinh hô.
[Đúng vậy, đây chính là dòng chảy thời gian của hành tinh này. Mỗi hành tinh đều có một gốc thời gian riêng biệt, mỗi gốc thời gian riêng biệt lại có nhiều cành thời gian nhỏ, các cành nhỏ lại chia làm các nhánh bé, giống như một gốc cây, đâm trồi nảy mầm...]
Giọng nói lạnh tanh của AI vang lên, giải thích cho Minh Nguyệt hiểu.
“Ồ, diễn biến như một gốc cây? Nếu vậy hẳn là có rất nhiều thế giới song song tồn tại a!” Minh Nguyệt hào hứng, không cản được sự tò mò, nàng lại tiếp tục quay qua hỏi AI.
“AI, vậy một thế giới sẽ phát triển dòng thời gian như nào?”
AI lại tiếp tục vang lên giọng nói lạnh nhạt, không chút cảm xúc mà phân tích.
[Cái này ngoài tầm hiểu biết, tư liệu vốn có của ta, nhưng theo phân tích hệ số, chúng ta có thể phân định như này...
Một hành tinh, sẽ sinh ra nhiều cây cối, mỗi cây cối sẽ tự phát triển, từ mọc rễ cho tới nên mầm, từ mầm lại tới thân, từ thân bắt đầu phát triển thành các cành lá, và phần ngọn chính là tuyến thời gian gốc của một cái cây.
Nếu xét theo giả thuyết này, một thế giới có thể sinh ra nhiều thế giới song song, rồi nhiều thế giới song song đó lại diễn hoá đủ loại cành lá thời gian...]
Nghe được AI lời nói, Minh Nguyệt ồ lên kinh ngạc.
Kinh ngạc là vậy, nhưng thực sự nàng chả hiểu cái mô tê gì.
Thắng tại bên cạnh, thì là đần người ra.
Bởi vừa rồi, sau khi nghe hết thuyết vũ trụ của AI, hắn liền chợt nhận ra một điều.
Nếu một hành tinh sinh ra nhiều cây con, những cây con này sẽ nảy mầm sinh trưởng, mọc rễ vươn cao, thành các cành lá.
Thì ngoàI phía trên thân cây, những dòng chảy thời gian mà mọi người biết phát triển, vậy... gốc cây, nơi rễ thì sao? Chẳng phải chúng cũng thiên hướng rẽ nhánh? Nếu là như thế, chẳng phải cái thân cây đó, cũng chính là dòng thời gian chính, tồn tại một nhánh gốc khác?
Khi cây mọc tới đỉnh, nhánh thời gian ở giữa là gốc, như vậy, khi rễ cây bên dưới cắm sâu nhất, chẳng phải cũng là một gốc thời gian hay sao? Như vậy có hai nhánh chính tồn tại đối nghịch nhau...
Xét theo phía cạnh thuyết mà phật giáo đã truyền, tiểu thiên thế giới là từ ngàn tiểu thế giới gộp vào, trung thiên thế giới là ngàn tiểu thiên thế giới tập hợp.
Nếu xét theo thuyết này, các nhánh thời gian tương đương với tiểu thế giới, các cành tương đương với trung thiên thế giới, cứ vậy suy ra cho đến khi các thế giới này về tại một điểm, chính là thân cây.
Như vậy, gốc của tất cả chính là tại nơi đây... chỉ là, nếu tất cả những cái cây này, vẫn nằm trong một hành tinh, thì chẳng phải, thế giới, vũ trụ là vô cùng, vô tận hay sao?
Tên Thần Minh cùng Thần Vương kia, chỉ như hai con bọ, một tên trên cành cây, một tên dưới rễ, qua lại cắn nhau, thực tế, phía ngoài còn rộng lớn hơn bọn hắn tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, Thắng cũng liền mê man rồi.
Nếu thực sự thế giới tồn tại theo cách này, vậy thì so sánh với các thực thể cao cấp ngoài kia, bọn họ chỉ như một con vi khuẩn loạn động mà thôi...