Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 262: thành công xuyên qua!




Chương 262: thành công xuyên qua!

Khi Thắng còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, Minh Nguyệt hào hứng cùng AI tán chuyện, thì nơi xa, tại phía sau bọn họ, đang có một đoàn lôi điện khủng bố nhanh chóng vọt lại đây.

Đoàn lôi điện này có năm loại màu sắc riêng biệt; cam, tím, đỏ, trắng, đen đủ cả; đoàn lôi điện này rất lớn, nếu để diễn tả, thì một từ ‘đoàn’ không thể khái quát toàn bộ về nó được.

Bởi hình thể của nó rất khủng bố, giống như một cơn sóng biển thì đúng hơn, nó to lớn không bờ bến, các tia điện lạch tạch đánh ra mênh mông hư không, bao phủ qua các dòng chảy thời gian, nó quét qua như một cơn bão.

Dòng thời gian mà Thắng đang tại, là phía ngoài rìa, cách xa trung tâm cơn bão lôi điện kia đến hàng chục triệu tốc độ ánh sáng, nhưng vì nó quá mạnh, dòng thời gian này vẫn bị ảnh hưởng.

Cùng lúc đó, trong khoang tàu, trí tuệ AI đang hướng Minh Nguyệt giải thích các kiến thức cơ bản về dòng thời gian liền lập tức im bặt, sau một hồi, nó mới lại lên tiếng, chỉ là, lần này âm thanh của AI lại là báo động.

[Cảnh báo, cảnh báo... phát hiện có một cơn bão điện từ cực mạnh đang lưu động tại phía ngoài dòng chảy thời gian...

Cảnh báo, cảnh báo... phát hiện có một cơn bão điện từ cực mạnh đang lưu động tại phía ngoài dòng chảy thời gian.

Các phi hành gia hãy mau lập tức tiến vào khoang ngủ đông!

Nhắc lại, các phi hành gia hãy mau lập tức tiến vào khoang ngủ đông!]

Ngay khi AI phát ra tiếng cảnh báo, cơn bão lôi điện đã nhanh chóng, cuồn cuộn lao vọt về phía trước.

Tuy dòng thời gian của họ nằm ngoài rìa cơn bão, nhưng thực sự sức mạnh của cơn bão này quá lớn, quá khủng bố.

Lúc này, tại rìa ngoài cơn bão đang nổ tanh tách những tia lôi điện to lớn, bá đạo, nhanh chóng đi qua con tàu của Thắng.

Những tia lôi điện này không hề thương tiếc, đánh liên tục lên bề mặt con tàu, khiến nó p·hát n·ổ, loé ra ngoài những đám hoả hoa, may mắn nhờ có kim hệ pháp tắc gia trì, kết hợp với bề mặt kim loại lại là thứ vật chất đặc biệt, nên thành công ngăn cản lượng lớn lôi điện công phá.

Chỉ là, sức mạnh của những tia lôi điện này thực mạnh, sau một hồi loạn đánh, bề mặt của con tàu cũng bắt đầu xuất hiện vài tia vết nứt, khiến con tàu thời gian trở nên lảo đảo.

Cũng không diễn ra quá lâu, cơn bão lôi điện này khi đi tới một đoạn thời không nhất định, nó liền ngay lập tức co rúm lại, hút về một chỗ, rồi biến mất, như không hề có chuyện gì sảy ra.

Nhìn thấy cơn bão đã biến mất, Thắng mới thở ra một hơi, nhưng khi hắn chuẩn bị vui mừng thì giọng nói lạnh tanh của AI lại khiến hắn lạnh lẽo.

[Cảnh báo, cảnh báo... Phi thuyền đã bị thiệt hại, phi thuyền đã bị thiệt hại... Dưỡng khí đang bị thoát ra ngoài...

Yêu cầu phi hành gia lập tức dùng tới mũ bảo hộ, yêu cầu phi hành gia dùng tới mũ bảo hộ!]

Thắng không suy nghĩ nhiều, liền ngay lập tức bật chức năng mũ bảo hộ của bộ trang phục phi hành.

Chỉ có Minh Nguyệt lúc này là luống cuống, không biết nên làm cái gì, bởi nàng không có trang phục phi hành gia, nên không có mũ bảo hộ.



“AI, mau mở khoang đông lạnh!”

[Đã tiếp nhận chỉ thị... đang kiểm tra hệ thống khoang đông lạnh.

Báo cáo, khoang đông lạnh đã bị hỏng sau trận bão vừa rồi...

Không thể tiếp tục sử dụng...]

AI không mặn không nhạt trả lời, khiến, Thắng cùng Minh Nguyệt lúc này có chút cuống rồi.

“Phải còn cách gì đó chứ? Chẳng lẽ không còn một chiếc cabin nào có thể dùng?” Thắng lo lắng hô lớn, chất vấn trí tuệ AI.

[Thực xin lỗi... tất cả cabin ngủ đông đều đã bị hỏng...]

Trí tuệ AI lập tức đưa ra lời xin lỗi, khiến Thắng cùng Minh Nguyệt có chút thất vọng. Chỉ là, câu nói tiếp theo của nó khiến hai người lại nhìn thấy hi vọng.

[Tuy nhiên, nếu miễn cưỡng dùng tới, chắc hẳn vẫn có thể sử dụng...

Tôi đã thông qua hạch toán, xác định được một toa cabin có mức độ hư hại ít nhất, nồng độ oxy bên trong, vừa đủ cung cấp từ đây, về tới năm 2012.]

“Vậy thì tốt quá, mau đưa tôi tới đó a!” Minh Nguyệt rời khỏi ghế, hướng AI thúc giục.

Nàng tuy không sợ hãi c·ái c·hết, nhưng nàng thực sợ bản thân c·hết trước khi cứu được chị mình, nên lúc này tâm nguyện chưa hoàn thành, nàng thực chưa muốn gặp Diêm Vương.

Dựa theo AI chỉ dẫn, Minh Nguyệt nhanh chóng tìm được chiếc cabin vẫn còn lành lặn nhất.

Tuy tất cả đều đã bị cháy đen, nhưng tại góc trong cùng, vẫn còn một khoang ngủ đông là có chút điện sáng, tuy nó lu mờ, trông nhợt nhạt, nhưng hiện tại cấp bách, Minh Nguyệt chỉ có thể chấp nhận số phận, tiến vào bên trong tạm trú.

Theo AI kích hoạt, cửa khoang cũng nhanh chóng mở ra, để lộ một không gian nhỏ bé, vừa đủ cơ thể người lọt vào ở.

Minh Nguyệt theo sự chỉ dẫn của trí tuệ nhân tạo, nhanh chóng chui vào bên trong.

Xác định cô nàng đã an vị, AI mới tiến hành chốt lại cánh cửa, bắt đầu phun vào một lượng thuốc ngủ cùng oxy, để giúp người nằm bên trong duy trì năng lượng.

Có một điều AI vẫn chưa tiết lộ, đó là... chiếc cabin này tuy không bị hỏng hóc nặng, nhưng đã bị mất đi khả năng ngăn chặn các loại vật chất bất thường xâm nhập, hiện tại, nó chỉ có tác dụng cung cấp dưỡng khí mà thôi.

Còn chịu được ảnh hưởng từ các vật chất kia được hay không, là tùy thuộc vào sức khỏe của Minh Nguyệt.

Tại khoang điều khiển, Thắng đang chăm chú nhìn vào màn hình, xác định thời gian tuyến.

Vì trận bão vừa rồi đã gây ra một thiệt hại nặng nề cho con tàu, nên lúc này tốc độ nó đã biến chậm lại không ít.



Nếu xét theo trước đây, bọn họ chỉ mất chưa đầy vài giây là tới được chục năm sau, nhưng vì con tàu này đã bị hỏng một lần khi Hoàng cùng Bạo Vương tới tương lai, nên tốc độ của nó cũng đã chậm đi rất nhiều.

Hiện tại bọn họ phải mất hơn tiếng, mới có thể tới được 11 năm sau.

Để tránh nhiên liệu nhanh chóng thất thoát, chưa tới điểm đã dừng lại lưng chừng, Thắng đành phải tiến hành điều khiển thủ công.

Chỉ qua vài bước hướng dẫn cơ bản của AI, Thắng liền nhanh chóng nắm bắt được yếu quyết, dễ dàng vận hành con tàu.

Phía bên ngoài, con tàu lùng bùng những đốm lửa hoa, khói cũng bay nghi ngút, chỉ là hiện tượng có chút kỳ lạ, bọn chúng không hề bay ra xa con tàu, hay tách ly vật bị cháy như hiện thực, mà lại như vật chất bị đông cứng, bay theo chiếc phi thuyền.

Những hiện tượng này Thắng không hề hay biết, bởi hiện tại hắn còn đang loay hoay, trừng lớn con mắt nhìn về phía toạ độ đã định từ trước, rất sợ nhỡ tay, hạ cánh nhầm địa điểm, cùng mốc thời gian.

Cứ vậy, con tàu dưới sự điều khiển của Thắng, lảo đảo bay về phía trước, cô độc trong vùng không gian tĩnh lặng.

...

[Đoàn trưởng, đoàn trưởng! Mau tỉnh, điểm đến ngay trước mặt!!!”

Tiếng nói không chút tình cảm của AI oang oang phát ra, vang vọng khắp khoang điều khiển.

Khiến Thắng đang gục vào thành ghế liền ngay lập tức tỉnh hồn, vội vàng bật dậy.

Vừa rồi vì quá mệt mỏi, hắn đã vô thức chìm vào giấc ngủ từ bao giờ mà không hề hay biết, phải đến lúc này, bị trí tuệ nhân tạo AI gọi dậy, hắn mới hoảng hồn tỉnh táo.

Đưa mắt nhìn lên màn hình, hắn thấy có một đoàn số liệu đang liên tục chạy qua.

2/5/2013...

10/2/2013...

30/12/2012...

Vừa thấy những con số này, Thắng liền ngay lập tức đoán được, tất cả những con số này đều là ngày tháng mà bọn họ đã đi qua.

“AI, khoá mốc thời gian, 21/12/2012...”

Xác định bản thân hiện tại đang ở 28/12/ 2012, Thắng đã ngay lập tức hướng trí tuệ AI phân phó.



Trông vậy, chứ tốc độ di chuyển của tàu thời gian phóng đi rất nhanh, nếu không để AI khoá vị trí trước, sợ là khi tới, hắn sẽ không kịp điều khiển con tàu đi xuống dòng thời gian này.

[Vâng!]

Trí tuệ AI cũng thực thông minh và nhanh nhẹn, ngay khi nhận được mệnh lệnh, nó đã ngay lập tức khoá mốc thời gian.

[Đoàn trưởng, đã tới điểm đến!]

Vừa mới sai sử AI khoá mốc thời gian, nó đã ngay lập tức báo cáo, đánh động Thắng đang căng cứng như dây đàn, vội vàng ấn nút trên bàn điều khiển.

Con tàu đang đung đưa tại phía ngoài dòng chảy thời gian, liền ngay lập tức hướng mũi tàu cắm xuống, đâm về phía dòng chảy, tiến vào bên trong.

Cùng lúc đó, những âm thanh lạnh lẽo của AI cũng liên tục vang lên, cảnh báo các phi hành đoàn.

[Cảnh báo, cảnh báo. Đang vào dòng chảy thời gian, yêu cầu các phi hành gia lập tức trở về khoang ngủ đông...]

Thắng nhăn nhó khuôn mặt. Mẹ nó, khoang ngủ đông đã hỏng, cảnh báo vậy thì có tác dụng mẹ gì!

Nhưng dù sao đây cũng là một chương trình đã được cài sẵn trong hệ thống, nên Thắng cũng không tiếp tục để ý, thay vào đó, hắn dồn hết trọng tâm vào dòng thời gian trước mặt.

Ngay khi đi xuyên qua thời gian, những vết nứt tại phía ngoài con tàu đang nhanh chóng nứt toác, dần dần tách rời.

Vốn đã hỏng hóc con tàu, nay lại càng thêm tàn tạ không ra sao, nhiều bộ phận cũng vì không chịu nổi bung hết ra ngoài.

Âm thanh cảnh báo thiệt hại của AI cũng liên tục vang lên từng phút, từng giây.

Lúc này, trong khoang ngủ đông, Minh Nguyệt đang nhăn nhó mặt mày, cơ thể cô nàng đang run rẩy kịch liệt.

Cô nàng bắt đầu già đi, rồi lại trẻ lại, già đi rồi lại trẻ lại, cứ vậy tuần hoàn, cho tớI khi còn tàu thành công thoát khỏi dòng chảy thời gian, thì mới ngừng lại.

Nhưng theo sự dị biến đó, toàn bộ sức mạnh của cô nàng cũng đã bị tụt dốc không phanh.

Đang từ cấp hoàng đỉnh phong, liền b·ị đ·ánh xuống chỉ còn bán linh sơ kỳ, mạnh hơn nhân loại bình thường một chút.

Thắng cũng không khá khẩm hơn là bao, tuy đã có trang phục phi hành bảo vệ, nhưng vì bản thân đã b·ị t·hương thế từ trước, cộng với việc con tàu khi đi vào dòng chảy, bị thiệt hại nặng nề, dẫn tới vật chất bên ngoài tiến vào bên trong dày đặc, đè ép hắn, khiến hắn không thể thở nổi.

Vốn đã trọng thương, nay lại càng thêm thảm.

Bị vật chất từ dòng thời gian đè ép, dẫn tới cơ thể hắn suy nhược đến mức yếu hơn cả người thường, xương xẩu nhô ra, cơ thịt teo vào, khuôn mặt hốc hác, sâu hóm, trông không khác gì Cốt Toại.

Ngay khi hắn tưởng mình sắp c·hết, thì phát hiện con tàu đã thành công hạ lạc.

Không suy nghĩ nhiều, hắn liền vác cái cơ thể tàn tạ này tiến vào bên trong khoang ngủ đông, mở cửa cabin, gọi tỉnh Minh Nguyệt.

“Này, cô gái! Cô mau tỉnh, chúng ta tới nơi rồi!”

Theo tiếng gọi của Thắng, Minh Nguyệt cũng là mơ màng tỉnh dậy.