Chương 263: Đe doạ
Thấy Minh Nguyệt còn đang đờ đẫn, Thắng không nghĩ nhiều, đã ngay lập tức đỡ cô nàng dậy, sau đó dìu ra ngoài.
Chỉ là, cơ thể hắn lúc này thực sự yếu nhược, thảm đến mức không thể dùng từ để tả, cả thể nội lẫn bên ngoài, đều là nhược đến tận cùng.
Nên khi hắn dìu Minh Nguyệt đi được vài bước, liền lảo đảo ngã nhào xuống đất, cả hai cứ vậy sõng soài tại hành lang con tàu.
Lúc này Minh Nguyệt mới tỉnh hồn lại, vội vàng tiến tới bên người Thắng, cõng hắn trên lưng, rồi một mạch phóng ra khỏi con tàu.
Hiện tại con tàu đang khói lửa nghi ngút, các hệ thống điện đang liên tục toé lên lửa hoa, phát ra từng tiếng lạch tạch, rất dễ c·háy n·ổ, sợ ở lại lâu sẽ gặp nguy hiểm, nên Minh Nguyệt đã nhanh chóng cõng Thắng rồi chạy một mạch ra ngoài.
Vừa ra phía ngoài, nàng đã thấy xung quanh có vài bóng người, đang tò mò hướng bên này đi tới, nhân lúc trời đang tối, giúp bọn họ che giấu tung tích, nàng liền mang theo Thắng rời đi.
Hiện tại bọn họ cưỡi một cỗ máy kỳ lại tới đây, nếu để nhân loại tại thế kỷ này phát hiện sự hiện diện của họ, sợ là sẽ bị nghi ngờ thành người ngoài hành tinh, bị đưa đi giải phẫu, tới lúc đó đúng thực là thảm khỏi bàn, nên Minh Nguyệt thực không dám ở lại, nhờ đám người này giúp đỡ, nàng rất sợ bị xẻo từng miếng thịt để người khác nghiên cứu...
Để che giấu tung tích, Minh Nguyệt phải cõng theo Thắng đi qua những cung đường có ít bóng đèn.
Hiện tại đã phần nào an toàn, Minh Nguyệt mới có được chút thời gian suy nghĩ, và nhìn nhận về thực tại.
Vừa rồi, khi mới từ trong khoang đông lạnh đi ra, Minh Nguyệt đã rất hụt hẫng, nàng không thể tin được, bản thân đang từ cấp hoàng đỉnh phong, chỉ trong chớp mắt đã tụt đến tận cùng, với bán linh tầng thứ, nàng làm sao có đủ khả năng cứu được nhân loại?
Pháp tắc không thể sử dụng, như vậy nàng cũng không thể phong cấm con tàu có mang theo virus kia, thế giới một năm sau đó chắc chắn sẽ tiến vào tận thế thời kỳ.
Dù rơi vào bất lực trạng thái, nhưng nàng cũng đã nhanh chóng điều chỉnh lại tư tưởng. Nếu không thể cứu nhân loại, vậy hiện tại nàng chỉ có thể mạnh lên, như vậy, nàng mới có thể cứu được chị mình...
Từ giờ cho tới lúc đó, nàng cần phải sống thực tốt, không những vậy, còn phải mạnh hơn hiện tại.
Minh Nguyệt vừa cõng theo Thắng chạy vội, vừa miên man suy nghĩ về tương lai, kế hoạch chuẩn bị các thứ, lên giáo án tu luyện lại từ đầu...
Vì quá mải suy nghĩ, nàng không hề hay biết, tại phía xa, cách nàng khoảng trăm mét đang có một chiếc Corolla Altis 2011 dùng tốc độ cực nhanh phóng về đây.
Tiếng động cơ réo rắt của chiếc Corolla Altis 2011 vang vọng trong đêm, cùng với đó là cặp đèn led phát sáng, chiếu rọi mọi cảnh vật trong đêm đen.
Ngay khi Minh Nguyệt phát hiện ra đối phương thì cũng đã muộn, khoảng cách lúc này chỉ còn cách nàng một mét.
Với vận tốc cực nhanh của chiếc xe, cộng với cơ thể đã mất toàn bộ sức mạnh của nàng lúc này, hoàn toàn không thể làm ra phản ứng, chỉ có thể mặc cho chiếc xe đang nhanh chóng vọt tới kia tông vào người.
Oanh!
Minh Nguyệt cùng Thắng cứ vậy b·ị đ·âm bay ra xa.
Vì là người tiếp xúc trực tiếp với đầu xe, nên Minh Nguyệt b·ị b·ắn bay tới 7 mét, còn Thắng thì may mắn hơn, chỉ bị va đập nhẹ, bởi hắn được cô nàng cõng sau lưng, nên khi chiếc xe tông vào hai người, Thắng chỉ bị bay lên một chút, rồi rơi xuống mui xe, va vào mặt kính mà thôi.
Nhưng vốn trên người đã mang theo lượng lớn thương thế, nên sau cú v·a c·hạm vừa rồi, Thắng đã ngất lịm đi, nói chung cũng không thê thảm lắm.
Chỉ có Minh Nguyệt mới gọi là thảm, bởi sau khi b·ị đ·âm bay, cơ thể nàng đã bị trọng thương.
Cũng may, tuy tu vi sụt giảm, nhưng xương cốt vẫn rất cứng rắn, giữ được cái chất của cấp hoàng đỉnh phong, nên khi b·ị đ·âm bay như vậy, nàng chỉ bị bầm tím, trọng thương chút nội tạng mà thôi, còn xương cốt thì vẫn nguyên vẹn như thường.
Cũng ngay lúc này, từ trên xe đi xuống hai người phụ nữ, thần sắc lo lắng, hoảng sợ.
“C·hết rồi... chị Ánh, em đ·âm c·hết n·gười rồi!” Người phụ nữ từ ghế tài xế bước xuống, sợ hãi hướng người còn lại hô.
“Từ từ, đừng có cuống như vậy... để chị qua kiểm tra...” Người phụ nữ tên Ánh tuy tỏ ra trấn tĩnh, nhưng nội tâm nàng lúc này cũng thực hoảng, vội vàng hướng Thắng đi qua, sờ vào động mạch của gã.
“Vẫn, vẫn còn sống!” Người phụ nữ tên Ánh thở phào một hơi, hướng người em gái hô lên.
Nghe được lời nói của chị mình, người phụ nữ điều khiển xe cũng là đỡ hoảng, chỉ là, khi nàng nhìn về phía trước, phát hiện Minh Nguyệt đang nằm sõng soài trên mặt đất, nàng liền run lên bần bật, đưa tay chỉ về phía Minh Nguyệt.
“Chị, chị... còn một người nữa. Em sợ... b·ị b·ắn xa như vậy, không còn mạng a...”
Vừa mới thở phào một hơi, người chị tên Ánh cũng ngay lập tức căng thẳng, đưa mắt nhìn về phía Minh Nguyệt.
Vừa rồi bọn họ đâm, hình như người nằm phía xa kia là b·ị t·hương nặng nhất, với cự ly bay như vậy, sợ là nội tạng đã bị chấn đến thương tổn, khả năng cao khó cứu, nếu cứu được cũng là thực vật muôn đời.
Nàng học ngành y, điều này nàng là hiểu.
Dù biết khả năng cao đối phương khó cứu, nhưng nàng vẫn mang theo một chút hi vọng trong tâm, mong đối phương chỉ b·ị t·hương nhẹ, để bọn họ có thể kịp thời cứu sống, như vậy, lương tâm của nàng mới không bị cắn rứt.
“Nguyệt, em tại đây chờ chị. Để chị qua xem...”
Người chị tên Ánh sau khi nhắc nhở người em, liền quay người, định hướng nơi Minh Nguyệt nằm đi qua, để tiến hành kiểm tra, cũng như sơ cứu.
Chỉ là, khi nàng mới tiến được vài bước, Minh Nguyệt cũng đã từ dưới đất đứng dậy, đưa mắt nhìn qua đây.
Thấy đối phương không sao, lại có thể tự hành đứng dậy, khiến hai chị em nhà kia âm thầm vui mừng, hô may mắn.
Nhìn thấy đối phương mặc trang phục hắc sắc, tuy đeo chiếc mặt nạ che kín dung nhan, nhưng từ dáng người cùng bộ tóc dài suôn mượt kia, cô chị đã ngay lập tức xác định được Minh Nguyệt là một nữ giới.
“Cô gái, cô có sao không? Tôi rất xin lỗi vì đã tông vào hai người, nếu được, xin hãy theo tôi tới bệnh viện, bọn tôi sẽ hướng hai người đền bù tổn thất...”
Cô chị lo lắng, nhìn về phía Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía cô gái trước mặt này, đôi mắt mông lung, đầy buồn tủi cùng sầu muộn, nếu để ý kĩ, sẽ thấy có một tầng sương mờ, óng ánh bên trong hai con ngươi của nàng.
“Này, cô kia! Bọn tôi chắc chắn sẽ hướng hai người đền bù tổn thất, nói cái giá đi, bọn tôi đưa tiền!”
Cô em tại phía sau thấy đối phương mãi không nói một lời, liền có chút nóng tính, hướng đối phương hô hào.
Vừa rồi nàng là tự tay đâm hai người bọn họ, nhưng một tiểu thư đài các, được nuông chiều từ nhỏ như nàng, những tội lỗi như này nhanh chóng bị cái suy nghĩ ích kỷ của bản thân bác bỏ.
Lúc đầu tưởng đối phương c·hết, nàng là thực sự sợ hãi, nhưng khi thấy hai người này vẫn còn an ổn như vậy, tuy không biết thương thế có nặng hay không, nhưng nhìn trạng thái này, thì chắc chắn không thể c·hết được.
Với lại, tại một nơi hiu quạnh, vắng người thế này, lại xuất hiện hai người, lao băng băng qua đầu xe, không thèm nhìn ngó xung quanh, nàng liền xác định, hai kẻ này có trá.
Chắc chắn là chặn đường c·ướp tiền, nếu không phải thì đối phương cũng thuộc dạng cố tình lao ra đầu xe để mà ăn vạ.
Trường hợp này nàng cũng đã từng dính phải, chỉ là hành động không tinh vi, diễn kỹ tốt như hai người trước mặt này mà thôi.
Khi đã nhận định được đối phương là kẻ l·ừa đ·ảo, lại kết hợp với biểu hiện không thèm nói đến nửa lời, cô nàng càng chắc chắn với suy nghĩ của mình, nhưng để tránh to chuyện, cô nàng vẫn dựa theo lời chị mình, đền bù tổn thất cho đối phương.
“Nguyệt! Em nói cái gì vậy? Người sai là chúng ta...”
Cô chị thấy em gái mình vừa mới hoảng sợ, giờ lại thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, giọng điệu có chút điêu ngoa, liền tức giận quay lại mắng lớn.
“Chị. Tai nạn gì chứ, đây rõ ràng là dàn cảnh l·ừa đ·ảo. Bọn người này muốn t·ống t·iền chúng ta, nên mới ra đầu xe chặn đó!” Cô em gái không phục, hướng chị mình giải thích.
Người chị thấy em mình không nói lý, chỉ khăng khăng với nhận định ích kỷ của mình, liền có chút tức giận.
Nàng là người trong ngành, vừa nhìn đã biết hai người này đang bị trọng thương, tuy cô gái tại phía xa kia không biết có thương thế nghiêm trọng hay không, nhưng người đàn ông đang nằm b·ất t·ỉnh tại trước đầu xe này đang khá là nguy kịch.
Cô đang định hướng em mình giáo huấn một phen, thì người phụ nữ phía xa bọn họ, Minh Nguyệt bất ngờ lên tiếng.
“Tôi không cần tới bất kỳ thứ gì của các người, các người không cần phải đền bù cái gì cả! Tôi chỉ cần các cô giúp tôi, đưa người đàn ông kia về, chăm sóc chu đáo, để hắn sống thật tốt là được rồi...”
“Cái này thì cô yên tâm, bọn tôi sẽ nhanh chóng đưa người này tới bệnh viện c·ấp c·ứu!”
Người chị ngay lập tức gật đầu, bởi cô biết, người đàn ông nằm dưới đất thực sự đang nguy kịch.
“Không, tôi cần các cô đưa anh ta tới nhà riêng, về căn biệt thự tại vùng ngoại ô phía bắc!” Minh Nguyệt lắc đầu.
“Sao cô biết bọn tôi có một căn biệt thự tại vùng ngoại ô phía bắc?” Cô chị gái tên Ánh nghi hoặc, nhìn về phía Minh Nguyệt.
“Đấy, em nói rồi! Cô ta chắc chắn là biết về chúng ta, nhân lúc này dàn cảnh c·ướp tiền. Hẳn là chê tiền ít, nên muốn lấy luôn căn biệt thự của chúng ta!”
Cô em gái đứng một bên, nghiến răng ken két, tức giận nhìn về phía Minh Nguyệt, giọng nói đầy đanh thép như đã xác định được đối phương thực là đám l·ừa đ·ảo.
Nghe thấy em mình nói vậy, cô chị gái cũng bất giác lảy sinh nghi ngờ, vô thức tin vào lời nói của người em.
Nhưng Minh Nguyệt lúc này chẳng thèm để tâm đến suy nghĩ của hai người này, bởi thương thế của nàng đang âm thầm chuyển biến xấu, cần phải nhanh chóng tiến về một nơi yên tĩnh, tiến hành tĩnh toạ, chữa trị thương thế.
Khí công tuy không thể hoàn toàn giúp cơ thể chữa trị tức thời, nhưng hiệu quả bình ổn lại thương thế thì khỏi phải nói, diệu dụng vô cùng.
Vì để nhanh chóng được an tĩnh chữa thương, Minh Nguyệt đã ngay lập tức hô lớn, chặt đứt dòng suy nghĩ của đối phương.
“Tôi có video hai người đâm vào tôi... và cô Vũ Minh Nguyệt, mấy thứ kẹo ngọt đó, chơi hẳn rất ngon đi? Nếu cô không muốn tôi báo công an, tống cô vào tù, thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói!”
“Cô... cô...!” Cô em gái tức giận, cơ thể cứng đờ, c·hết trân tại chỗ, bên trong đôi mắt ẩn ẩn sự sợ hãi, đưa tay chỉ về phía Minh Nguyệt, nói không ra lời.
“Có ý gì? Em chơi mấy thứ chất cấm đó sao Nguyệt?” Người chị bàng hoàng, đưa mắt về phía người em mình, trong con ngươi tràn ngập không dám tin dáng vẻ.
“Chị... nghe em nói, cô ta là vu khống!” Người em gái hoang mang, vội hướng chị mình lắc đầu.
Minh Nguyệt thấy cảnh này, cũng lười buôn dưa lê, bán dưa chuột, mặc kệ đối phương còn đang hoảng hốt, liền tung ra một quả lựu đạn.
“Trong túi cô hình như còn có bột mỳ a! Sẽ ra sao nếu hiện tại tôi gọi cảnh sát tới?”
“Cái gì? Sao cô biết? Cô là ai?” Người em gái lúc này thực hoảng rồi.
Thấy thần sắc em gái mình biến ảo liên tục, lại cộng với câu chất vấn này, người chị liền vô thức tin tưởng vào lời nói của Minh Nguyệt; chỉ là, nàng vẫn không dám tin em mình sẽ đi dấn thân vào con đường này.
Cô nàng liền ngay lập tức giật túi xách của em gái mình, đổ toàn bộ đồ đạc bên trong ra, quả nhiên, bên trong có mấy gói ni lông, đựng một loại kẹo màu hồng, với người trong ngành y như nàng, vừa nhìn đã nhận ra tất cả đều là chất gây nghiện, dùng để kích thích não bộ hưng phấn.
“Em... em...” Người chị cầm mấy túi kẹo lên, chỉ tay về phía em gái mình, run run không nói lên lời.
“Các người thực lề mề, nếu không làm theo lời tôi, đoạn video hai người gây t·ai n·ạn, tôi sẽ phát sóng lên Facebook. Và lập tức gọi công an đến đây bắt hai người.
Nên nhớ, nếu tin tức này mà bị báo chí biết được, đưa tin khắp cả nước, thì gia đình các cô xác định táng gia bại sản!”
Minh Nguyệt không kiên nhẫn, hướng hai người phụ nữ đang chất vấn nhau cảnh cáo.
Hai chị em còn đang rối lung tùng phèo, nghe được lời cảnh cáo của Minh Nguyệt, liền điếng người, lúc này cả hai mới quay lại, nhìn về phía Minh Nguyệt.
“Nếu tôi đưa anh ta về chăm sóc, cô xác định sẽ không tung video ngày hôm nay lên mạng? Sẽ không tiết lộ em gái tôi chơi mấy thứ đồ kia cho báo chí?”
Cô chị là người đầu tiên lấy lại tinh thần, liền ngay lập tức quay lại hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần chăm sóc đến khi anh ta tự động rời đi là được!” Minh Nguyệt gật đầu.
“Nếu vậy thì được, bọn tôi đồng ý!” Cô chị gật đầu, người em gái biết mình không có tiếng nói, cũng không dám hó hé một câu.