Chương 264: cứu người
Thấy hai người họ đồng ý với điều kiện của mình, Minh Nguyệt liền không nói thêm gì, lập tức quay người rời đi.
Tốc độ cực nhanh, khiến hai chị em nhà kia sợ hãi, vội dụi mắt nhìn lại, lúc này, nơi đó đã không còn một ai, chỉ còn một màn đêm vô tận.
“Đó... đó là ma, hay người...” Cô em gái trợn mắt, miệng lẩm bẩm nhìn vào màn đêm.
“Đừng quản tới cái đó, mau giúp chị đưa người đàn ông kia vào trong xe!”
Cô chị gọi lớn, đánh động người em đang bần thần.
“Chị... chúng ta thực đưa tên này trở về căn biệt thự đó vào lúc này sao?”
Người em gái như có chút không muốn, hướng chị mình hỏi lại.
“Hừ, nếu không phải em đi nhanh, tông vào người ta, để người ta có cớ bắt đền thì đâu đến nông nỗi này? Với lại, từ bao giờ em chơi mấy cái thứ kia?”
Cô chị tức giận lườm cô em một cái.
“Cái... cái này...” Cô em hoảng sợ, vân vê mép áo, không dám nhìn vào mắt chị gái mình.
Thấy em gái như vậy, người chị cũng không làm quá, liền đánh chủ đề sang hướng khác. “Mau qua giúp chị, đỡ người này vào trong xe, nhanh lên, chị vừa kiểm tra, thấy thương thế anh ta khá nặng.”
“Được rồi...” Cô em gái cũng nhanh chóng tiến tới, phụ giúp chị mình một tay, đưa Thắng vào trong xe.
“Chị, cái thứ này thì sao?” Người em gái chỉ tay về phía hộp gỗ đựng cây trường thương, không biết nên giải quyết thế nào.
“Để luôn trong xe đi.” Người chị giúp Thắng điều chỉnh tư thế xong, liền hướng cô em trả lời.
Sau khi cả hai đã ổn thoả vị trí cho Thắng, cũng ngay lập tức lên lại xe, cho xe quành đầu, đi về hướng bọn họ vừa đi.
Tại trong màn đêm, Minh Nguyệt khi xác định được hai người phụ nữ kia đã lái xe đi xa, mới an tâm ngồi xuống tĩnh toạ, tiến hành chữa trị nội thương.
...
Bắc Sơn là một phường thuộc quyền quản lý của thành phố Uông Bí, nằm tại phía đông bắc, ba mặt là rừng núi vây quanh.
Ngoài rừng núi, Bắc Sơn còn giáp với phường Vàng Danh, nơi có trữ lượng than đá tương đối lớn của Việt Nam.
Tuy nằm tại vị thế khá tốt, tài nguyên từ rừng lẫn khoáng sản dồi dào, nhưng cuộc sống của người dân nơi đây vẫn chưa được gọi là phồn hoa, hay sầm uất, vẫn cứ bình bình như vậy, khác xa hoàn toàn với trung tâm thành phố, nên xét về phía cạnh nào đó, nơi đây chỉ như một vùng ngoại ô, bình dị, phù hợp với những người có quyền thế, vào đây xây nhà ở ẩn.
Lúc này, tại trên một con đường mòn đầy đất đá, đang có một chiếc Corolla Altis 2011 bon bon lướt qua những ngôi nhà đơn điệu mái ngói một tầng, đi sâu vào bên trong rừng, tới gần một trạm kiểm lâm nhỏ, mới dừng lại.
Vì đây là năm 2012, nạn lâm tặc vẫn còn, tuy không nhiều như các nơi khác, nhưng vẫn có vài người âm thầm tiến vào rừng sâu, đốt than kiếm tiền.
Để đề phòng những người này gây ra hoả hoạn, cũng như nạn chặt phá, bên phía thành phố đã củng cố nơi đây vài người bảo vệ, hay còn gọi kiểm lâm, xây thêm một trạm kiểm xoát, ngăn không cho xe tải, xe máy đi vào rừng.
Thấy có ô tô tới đây lúc tối muộn, một người kiểm lâm cầm theo cây côn, đề phòng đi ra, một người khác thì cầm lên một khẩu AK, đi sau đồng nghiệp.
Tuy cầm súng, nhưng bên trong không hề có đạn, đây hoàn toàn chỉ dùng để chưng, hăm doạ địch nhân không làm liều mà thôi, sức sát thương thực sự không có.
“Anh Bảo, là em!” Cô chị lần này là người chủ động lái xe, khi thấy tên kiểm lâm kia đi tới, liền ngay lập tức hạ kính, hướng đối phương chào hỏi.
“A, là cô Ánh sao? Sao muộn rồi, cô còn quay lại?” Người kiểm lâm tên Bảo có chút khó hiểu nhìn về phía đối phương.
Hắn tên Bảo, là một kiểm lâm đã làm việc tại đây được 5 năm, mới 30 tuổi.
Những người làm tại đây đều biết, ngoài việc bọn họ phải bảo vệ rừng ra, còn phải bảo vệ một căn biệt thự ngay tại trong rừng, căn biệt thự này do một vị tài phú, có quyền có thế xây lên, dùng làm nơi nghỉ dưỡng riêng của gia đình họ.
Và người tài phú này có hai người con gái, tất cả đều xinh đẹp và tài hoa, từ khi hai cô con gái này lớn, liền được bố cấp cho căn biệt thự này, hễ thấy áp lực cuộc sống, đều có thể tới đây sinh sống, giải toả áp lực.
Cũng vì thế, những người bảo vệ tại đây đều nhận biết hai chị em nhà này.
“Em bỗng nhiên không muốn về nhà, muốn tại đây nghỉ ngơi thêm mấy ngày.” Ánh nở một nụ cười thân thiện, hướng đối phương giải thích.
“Được rồi, cô đợi tôi một chút!” Bảo gật đầu, xong nhanh chóng hướng về phía cổng trạm mở khoá.
Loay hoay một hồi, hắn mới thành công mở ra cổng trạm, để xe con của hai chị em đi qua.
“Cảm ơn anh, có gì mai em mời anh ly cà phê nhé.” Ánh đưa tay ra vẫy vẫy tạm biệt, sau đó đóng lại cửa kính, phóng xe đi xa.
“Thích nhé, được gái đẹp mời uống cà phê.”
Đứng bên cạnh Bảo, người đàn ông cầm súng khoái chí nhìn về phía gã.
“Tầm bậy, họ là mời xã giao thôi.” Bảo khoát tay, không để ý tới đồng nghiệp.
“Anh bảo chú mày rồi, nhân lúc hai em tiểu thư còn tại, nhanh chóng tán. Không được cô chị thì tán luôn con em, theo anh thấy, cả hai đều xinh đẹp như vậy không tán thực phí!”
Người đàn ông không từ bỏ, hích vào vai đồng nghiệp khích lệ.
“Biết đâu, chú mày lại vớ phải mỏ vàng! Nghe anh mày đi, tán gái là phải tán liền tay, đừng để thằng khác nó tán, nó chén mất thì lại phí.
Hai em gái này không phải lúc nào cũng tại đây, bình thường chỉ sống một tuần, là hai người bọn họ lại về thủ đô sinh sống, nếu không tán nhanh, thì mất cơ hội a!
Với lại, mày không thấy sao? Bình thường chỉ ở đây có một tuần là về, hiện tại mới rời đi không lâu, đã vội quay trở lại, như vậy chẳng phải một trong hai em gái kia có tình ý với mày hay sao? Nếu sáng mai, một trong hai người rời đi, chắc chắn người ở lại có tình ý với mày!”
Nghe được đồng nghiệp phân tích, người kiểm lâm tên Bảo có chút nghi ngờ, nhìn về đối phương. “Nghe sao có lý...”
“Tất nhiên là phải có lý, anh mày tán gái chục năm, không em nào có thể chạy thoát tay anh mày, nên vừa nhìn anh liền nhận ra tâm tư đối phương!” Tên đồng nghiệp trả lời chắc nịch.
Bảo nghe vậy liền mông lung, miên man suy nghĩ.
Hắn đã làm bảo vệ tại đây được 5 năm, cũng nhận biết chị em bọn họ được một thời gian rồi, mỗi khi bọn họ về đây sinh sống, hắn ngày nào chẳng cùng đối phương đà đưa một hai câu mỗi khi bọn họ qua trạm, tiến vào trung tâm thành phố.
Sau những lần chạm mặt như vậy, mà bảo hắn không có tình ý là sai hoàn toàn, chỉ là hắn cảm thấy mình không xứng, sợ người ta ghét bỏ, nên không dám theo đuổi tình yêu mà thôi.
Hiện tại nghe đồng nghiệp nói vậy, hắn liền tưởng tượng, bắt đầu ảo tưởng về tương lai, đẻ mấy đứa con, làm sao để kế hoạch hoá gia đình... khiến hắn bất giác tin tưởng những lời tên đồng nghiệp vừa nói.
...
Căn biệt thự trong rừng của nhà hai chị em Ánh Nguyệt cũng không quá xa, chỉ đi khoảng một cây số là đã tới cổng nhà.
Chiếc xe con dừng tại trước một cổng sắt khá lớn, phía trong có một khoảng sân khá rộng, đèn điện đang sáng trưng.
Ngay khi xe bọn họ tắt máy, cũng vừa lúc có một người phụ nữ trung tuổi nhanh nhảu bước ra, giúp hai người họ mở cổng.
“Ánh, Nguyệt, sao hai cháu lại quay lại? Dì tưởng các cháu về thủ đô rồi chứ?” Thấy Ánh bước xuống xe, người phụ nữ đã ngay lập tức hỏi.
Bà tên Hồng, là người giúp việc được bố của hai chị em Ánh, Nguyệt thuê tới đây giúp việc, ngoài việc chăm sóc nhà cửa cho có sinh khí ra, còn thuê làm... bảo vệ.
Đúng vậy, là bảo vệ, trông vậy, chứ bà ta từng một thời là cao thủ võ thuật.
“Dì hồng, bọn cháu đang đi trên đường, thì bỗng gặp người b·ị n·ạn, muốn đem về đây c·ấp c·ứu. Dì giúp cháu, vào lấy chiếc băng ca cứu thương lại đây, để đưa người này vào trong chữa trị!” Ánh không nói nhiều, khi thấy người phụ nữ từ trong nhà đi ra, liền ngay lập tức hướng đối phương nhờ vả.
“Ay, sao các cháu không đem lên bệnh viện Thụy Điển?” Dì Hồng lo lắng, nhưng cũng nhanh chóng cùng Ánh tiến về kho, lấy một chiếc băng ca cứu thương.
“Cái này có chút khó nói, hiện tại cứ cứu người trước đã việc này nói sau dì Hồng.” Ánh lau mồ hôi trên trán, cùng dì Hồng kéo chiếc giường bệnh ra ngoài.
Nguyệt đứng cạnh cửa xe, khi thấy chị mình cùng dì Hồng đẩy băng ca cứu thương tới, cô nàng liền lập tức mở ra cửa xe, để đưa Thắng nằm lên trên.
Sau một hồi loay hoay, cả ba cũng đã đưa được Thắng lên chiếc băng ca, kéo hắn vào trong nhà.
“Em lái xe vào trong sân, để chị cùng dì Hồng đưa người này vào bên trong, kiểm tra tình hình!” Ánh hướng em gái mình đang đứng một bên phân phó.
“Vâng.” Nguyệt gật đầu, hướng về phía tay lái đi tới.
Ánh cũng không ở lại quá lâu, nhanh chóng cùng dì Hồng đẩy Thắng vào trong nhà.
Vì nàng học y, nên sau khi được bố cho căn biệt thự này làm nơi nghỉ dưỡng, liền lập tức cho người xây thêm một phòng bệnh.
Phòng bệnh này xây lên không để phục vụ người dân xung quanh, mà là để nghiên cứu, học tập, tiện làm nơi khám bệnh cho người thân.
Đưa Thắng vào phòng siêu âm, nàng cùng dì Hồng nhanh chóng rời hắn từ chiếc băng ca lên giường bệnh.
Vừa rồi tại dưới đèn đường, nàng không thấy rõ thể trạng của Thắng, hiện tại có ánh đèn sáng trưng của căn phòng, nàng mới thấy rõ được đối phương.
Đã không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng liền không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Thực quá thảm rồi, người đâu mà teo hơn cả con cá mắm, cơ bắp cùng các lớp thịt đã không còn, chỉ còn một lớp da đang che phủ bộ xương, nếu đổi lại là người thường, sợ là đ·ã c·hết rồi.
“Ây, kẻ này sợ là không cứu được. Khí huyết ứ đọng, kinh lạc bế tắc, sinh cơ đang giảm, tử khí quấn thân. Khả năng cứu không được!”
Dì Hồng là một cao thủ nội gia quyền, nên kiến thức về kinh lạc, khí huyết, y thuật đông y, bà đều sơ hiểu, với ánh mắt nhiều năm nhìn đời, trải qua bao thăng trầm cuộc sống, vừa nhìn, bà liền đoán được vài phần trạng thái của đối phương.
“Dù biết là vậy, nhưng con cũng không thể thấy c·hết mà không cứu. Ít ra đối phương vẫn còn một hơi thở, chỉ cần truyền nước, xoa bóp các huyệt vị, để khí huyết lưu thông, khả năng sẽ cứu được!”
Ánh không nản lòng, trái lại còn khá cương quyết.
Thấy tiểu thư kiên quyết như vậy, dì Hồng cũng không nói nhiều, nhanh chóng nhảy vào phụ một tay.
Bà biết, Ánh là một cô gái thiện lương, nhưng chắc chắn sẽ không vì một người lạ mà mang về đây c·ấp c·ứu, dù cho có ra tay, thì cũng chỉ sơ cứu, rồi chờ xe cứu thương mang đi bệnh viện, đây là lần đầu tiên bà thấy Ánh làm đến mức này.
Điều này khiến bà sinh nghi, cảm thấy trong này có gì đó ẩn tình.