Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 265: tình hình khả quan




Chương 265: tình hình khả quan

Ánh sử dụng kỹ thuật tây y, cùng dì Hồng đông y phối hợp, sau hàng tiếng đồng hồ loay hoay, hết bấm huyệt cho đến châm cứu, hết châm cứu lại đến phẫu thuật.

Vì nội tạng Thắng sau khi bị Đỗ Phong đánh cho nát bét, tuy khi đó sinh mệnh pháp tắc đã kịp chữa trị, nhưng mới chỉ được lưng chừng, thì bị Đỗ Phong c·ướp mất toàn bộ sức mạnh, dẫn tới nội tạng của hắn sau khi hồi phục, liền bị loạn thành một bầy, nên lúc này Ánh mới phải dùng tới phẫu thuật, để sắp xếp lại toàn bộ cấu trúc.

Cũng may, nội tạng Thắng không bị c·hấn t·hương quá nặng, chỉ bị loạn vị trí, nên Ánh chỉ cần sắp xếp lại vị trí của các bộ phận nội tạng dễ di chuyển, để chúng lại đúng vị trí mà thôi, còn mấy bộ phận khó khăn khác, nàng là không dám động vào.

Cuối cùng hơi thở của Thắng cũng bình ổn hơn trước, không còn hít vào ít, thở ra nhiều như lúc đầu.

“Thực là kỳ tích, tên này đúng là mệnh cao, số lớn. Cơ thể đã bị suy kiệt đến cùng cực, âm dương trong thân không đồng đều, đến cả tinh khí thần cũng suy kiệt. Nội tạng thì rối tung, loạn thành một bầy. Thế mà vẫn sống cho được, đúng là ý chí kinh khủng tởm, mạng lớn hơn chân long!”

Bà Hồng mệt nhọc ngồi trên ghế, mồm thao thao bất tuyệt.

Ánh thì tại một bên âm thầm mừng rỡ, cảm giác sung sướng lan tràn khắp thân, đây là lần đầu tiên trong đời, nàng thực hiện một ca phẫu thuật phải nói là khủng bố nhất từ trước tới giờ do tự tay nàng thực hiện.

Nhưng có một điều nàng không hề hay biết, khi nàng thực hiện phẫu thuật, đã có một người âm thầm động tay chân, kẻ đó không phải dì Hồng, mà là một thực thể đang ẩn mình tại bên trong Thắng.

Trong thức hải của Thắng lúc này, đang có một thân ảnh hư nhược, phiêu phù trên không trung.

“Moá, mấy tên ngu ngốc! Cần gì phải phẫu thuật, cứ để đấy ta tự chữa được cho hắn, con mẹ nó, giở chứng đi mổ xẻ, làm ta hao mòn lượng lớn thần hồn.

Nếu không phải ta kịp thời ra sức điều động sinh mệnh pháp tắc, thì tên nhân loại này đ·ã c·hết lâu rồi! Má... càng nghĩ càng tức, khi không mất lượng lớn thần hồn...”

Kẻ này không ai khác chính là thiên đạo wolf, sau khi b·ị b·ắt ký kết khế ước chủ nô, hắn là luôn ở trạng thái đề phòng tứ phía, nhìn Thắng chằm chằm, chính vì vậy thương thế của Thắng tuy nặng, nhưng vẫn không có biểu hiện ảnh hưởng đến tính mạng.

Hiện tại vì Thắng suy nhược, bị ảnh hưởng bởi áp suất từ các vật chất thời gian, nên wolf không dám vận dụng quá nhiều pháp tắc sinh mệnh, chỉ giám dùng từng chút một, hướng thể nội đối phương chữa trị.

Đâu có ngờ, mấy tên nhân loại ngu ngốc phía ngoài lại mang Thắng đi mổ xẻ, làm cơ thể vốn đã suy nhược, nay lại càng thêm yếu, hơi thở cũng là mong manh sắp đoạn, cũng may, hắn là kịp thời phát giác, nên đã hóp cơ đít, gồng cơ mông thả ra sinh mệnh pháp tắc, giúp chủ nhân duy trì sự sống.

Cuối cùng mới có một màn phẫu thuật thành công.

“Chủ nhân... à không, tên nhân loại này hiện tại đã bình ổn, nhìn đám người kia cũng không có chút ác ý, chắc sẽ không làm tiếp cái gì phẫu thuật. Hẳn là đã an toàn, ta cũng nên quay lại nghỉ ngơi, điều dưỡng thần hồn mới được!”



Nói rồi, wolf liền ngay lập tức bay trở về, an vị tại thức hải Thắng, bắt đầu tiến hành dưỡng hồn, mặc kệ sự đời ngoài kia.

Bà Hồng cùng Ánh khi thấy Thắng đã an ổn, thì cũng an tâm rời khỏi phòng bệnh.

“Con đi nghỉ đi, tên này cứ để ta tới chăm sóc!” Bà Hồng hướng Ánh khuyên bảo.

Dù sao đối phương cũng là tiểu thư đài các, không thể để nàng ta thức trắng một đêm để chăm sóc một người lạ được.

“Vậy dì giúp con đêm nay...” Ánh cũng không c·ướp việc, mà ngay lập tức đồng ý.

Bởi từ những chuyện vừa rồi tinh thần nàng đã có chút mệt mỏi, lại còn thực hiện một ca phẫu thuật sắp xếp nội tạng, tinh thần luôn căng cứng, khiến nàng lúc này thực sự mệt mỏi, chỉ muốn về giường đánh một giấc.

“Được rồi, con về nghỉ ngơi đi.” Bà Hồng gật đầu, ra hiệu cho đối phương về nghỉ.

Ánh không nói gì thêm, liền quay người rời đi, để lại bà Hồng một mình.

Nhìn bóng dáng tiểu thư khuất dần sau dãy hành lang, bà Hồng cũng thu hồi ánh mắt, đi vào trong phòng c·ấp c·ứu, trông chừng bệnh nhân.

Bên ngoài căn biệt thự, những tiếng kêu ai oán như có người bị c·hết oan đang văng vẳng khắp đất trời, những con chim cú mèo bay lượn theo gió, lướt qua bầu trời không sao, lượn vòng trên đỉnh căn biệt thự mà kêu loạn...

...

Một đêm cứ vậy qua đi, thay thế bầu trời hắc ám là một cảnh trời xanh thẳm, đượm ít mây mờ trên cao.

Cây cối tươi mát xung quanh sau một đêm cắn nuốt sinh khí, thì giờ đây lại trao trả lại cho muôn loài, chúng phấn khích vươn những tán lá ẩm ướt ngấm chút sương đầu ngày lên cao, như muốn chạm tới mặt trời.

Bên dưới, những con sóc bé nhỏ tung tăng, trên cành, những con chim rừng ríu rít, chúng phấn khởi, hào hứng đón chào ngày mới.

Ánh lúc này cũng đã tỉnh, đang nhanh chóng rời giường, đi xuống phòng bệnh, nơi Thắng đang tại, để kiểm tra tình hình.

Tuy cứu Thắng chỉ là sự việc bất đắc dĩ, nhưng dù sao bản thân nàng cũng là một vị bác sĩ có lương tâm, lương y như từ mẫu, nàng không thể mới cứu xong đã bỏ mặc đối phương được, hiện tại phải xác định được người ta đã an toàn, nàng mới thực sự yên tâm.



“Chị Ánh.”

Vừa mới bước xuống tầng, Ánh liền nghe thấy có tiếng gọi, khi quay đầu sang nhìn, thì thấy em gái đang cầm bánh mỳ, nhai nhóp nhép tới gần đây.

“Em dậy sớm vậy? Bình thường phải đến 12 giờ trưa, em mới õng ẹo tỉnh dậy mà.” Ánh nghi hoặc, nhìn em gái.

“Em đang tính về lại thủ đô, chị có muốn đi cùng luôn không?” Nguyệt híp mắt lại cười, đôi mắt xinh đẹp long lanh như bồ câu bình thường đã đẹp, khi híp lại thành vòng nguyệt nha lại thêm phần quyến rũ.

“Thôi, em về trước đi. Dù sao chị cũng xin nghỉ làm ở bệnh viện rồi, hiện tại về cũng chẳng biết kiếm việc gì, nên chị tính tiếp tục tại đây...” Ánh mỉm cười.

“Chị là chăm sóc cho tên l·ừa đ·ảo kia đi!” Nguyệt phồng má, làm nũng với chị mình.

“Hừ, nếu không phải tại cô, thì tôi đâu phải khổ thế này.” Ánh hơi lườm nguýt Nguyệt một cái.

“Hì hì, em biết sai rồi. Thôi, em phải đi đây, sợ về muộn, nhà trường lại báo cáo với gia đình em không đi học, lại mất công bố la mắng.” Nguyệt hì hì cười, cầm tay chị gái hơi lắc lư qua lại.

“Được rồi, cô mau đi đi. Với lại, không được động vào mấy thứ đồ kích thích kia đâu đấy, nếu mà chị biết được, đừng trách chị nói với bố!” Ánh cầm tay em gái lên, vỗ lên mu bàn tay vài cái.

“Thế em đi đây!” Nói rồi, Nguyệt lập tức đi về hướng cửa chính, chuẩn bị lái ô tô rời đi.

“Mà này, em chào qua dì Hồng chưa?” Ánh đứng phía sau, gọi với về phía Nguyệt.

“Em chào rồi, thôi, em đi đây.” Ánh hơi quay đầu, đưa tay lên cao vẫy vẫy, rồi mới tiến vào xe con, khởi động máy, lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe đi ngày một xa, chỉ để lại chút khói bụi mù mịt, Ánh cũng không tiếp tục nhìn, mà đi về hướng phòng bệnh xem xét.

Khi tới phòng bệnh, nàng thấy dì Hồng đang cầm trên tay một cây trường thương, vuốt ve, mơn trớn.

Tò mò, Ánh liền hướng dì Hồng hỏi.

“Dì Hồng, cây thương này ở đâu ra vậy?”



“A, là Ánh đấy hả con. Cây thương này chính là thứ ẩn trong chiếc hộp gỗ, mà con mới đem về tối hôm qua đó. Ta tưởng con biết thứ này?” Bà Hồng nghi hoặc, nhìn Ánh.

“Con không biết bên trong lại có thứ này, đây là thứ đồ mà người đàn ông kia luôn mang bên thân, lúc đầu con còn tưởng bảo vật gia truyền gì... thì ra là một tên giang hồ à.”

Ánh nhìn về phía Thắng đang nằm, ánh mắt lúc đầu còn có chút thiện cảm, không đành lòng, hiện tại xác định được đối phương là phường trộm c·ướp, quân giang hồ, nàng liền thay đổi sắc mặt.

Thảo nào thương thế kỳ lạ như vậy, hẳn là do đánh chém nhiều, dẫn tới di chứng về sau.

Nàng tuy không hiểu nhiều về võ học, nhưng cũng từng theo học dì Hồng, nên nàng cũng biết được đôi chút về đám người võ công này.

“Không, ta thấy đây thực sự là một thứ v·ũ k·hí gia truyền. Tuy trông nó khá mới, nhưng từ góc độ nhìn nhận của ta, đây hẳn là một thứ đã được truyền lại từ thời xa xưa... chỉ là, tên này có thể sở hữu nó, thực không thể khinh thường...”

Bà Hồng nghiêm mặt, nhìn về phía người đàn ông đang nằm bất động tại giường bệnh.

“Có kinh khủng như vậy sao dì Hồng?” Ánh nghi hoặc.

Với chỉ một cây thương, mà đã có thể nhận định đối phương là kẻ không tầm thường, thực khiến nàng khó hiểu cách nhìn nhận của dì Hồng.

“Cái này chỉ có người trong nghề mới hiểu được, con chỉ là một vị bác sĩ, không phải là một cao thủ luyện võ, sao hiểu được...” Dì Hồng lắc đầu, giải thích.

“Vâng... vậy từ đêm qua tới nay, dì thấy anh ta có tỉnh dậy chút nào hay chưa?”

Ánh lúc này mới hỏi tới chính sự, điều nàng muốn lúc này chính là để đối phương phục hồi, chỉ có như vậy, người ta mới tự mình rời đi trong thoải mái, dù sao nàng cũng đã cùng người phụ nữ kia giao ước, nếu bây giờ đuổi tên này đi, sợ là bọn họ sẽ gặp rắc rối.

“Vẫn vậy, vẫn bất động. Nhưng được cái cơ thể của tên này vậy mà có thể tự phục động hồi, không những vậy các tế bào còn sinh trưởng còn rất nhanh, chỉ trong một đêm mọi thương thế đã ổn định, hiện tại chỉ cần chờ đối phương tỉnh lại là được. Hẳn là cũng không quá lâu...”

Bà Hồng nói cho Ánh một tin không quá tốt, nhưng cũng không phải quá xấu.

Hiện tại nghe được đối phương đã bình ổn, thương tật cũng đang nhanh chóng bình phục, Ánh nghe vậy cũng thấy khá hài lòng rồi, dù sao b·ị t·hương nặng như vậy, cũng không thể phục hồi nhanh chóng được, trừ khi đối phương là x men, người sói thì may ra...

Ánh thấy dì Hồng đang mải mê với cây trường thương, cũng không tiếp tục làm phiền, liền đi vào sơ lược kiểm tra tình hình bên trong nội tạng.

Khi thấy mọi thứ đều lành lặn như chưa có chuyện gì xảy ra, thì cũng là chấn kinh, bởi đây là lần đầu tiên nàng thấy có một tên nhân loại có thể phục hồi thương thế nhanh tới vậy.

Thay cho đối phương một lọ nước biển, nàng mới yên tâm, rời đi gian phòng, tiến tới nhà ăn, kiếm chút bữa sáng.