Chương 266: Tỉnh lại
Thời gian cứ vậy trôi qua, bẵng cái đã được một tháng dài.
Dưỡng thương trong căn biệt thự tách biệt thành thị, lại được một bảo mẫu cùng một cô nàng xinh đẹp chăm sóc, tình trạng của Thắng lúc này cũng đã khá khẩm hơn xưa.
Tuy cơ thể vẫn gầy gò, không có chút thịt, nhưng bù lại tinh thần hắn lúc này lại rất tốt, khí huyết cũng là cuồn cuộn.
Sau ngày đầu tiên đó, Thắng phải mất hai mươi ngày mê man, mới hoàn toàn tỉnh hồn lại.
Mới đầu tỉnh dậy, hắn còn lo lắng, hoang mang khi thấy khung cảnh xung quanh là một màu bạch sắc, tưởng mình đã bị đưa tới phòng thí nghiệm liền có ý định bật dậy bỏ chạy.
Nhưng cũng ngay lúc đó Ánh tới kịp thời, hướng hắn giải thích, hắn mới hiểu ra, đây là nhờ người phụ nữ đã từng cứu mình khỏi ngục giam kia, nên hiện tại hắn mới tại đây an toàn.
Biết đối phương không có ác ý, cũng không có thái độ gì khả nghi, với lại, hiện tại cơ thể hắn còn đang suy nhược, nên đành ở lại mặt dày, ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Ánh lúc đầu muốn chăm đối phương cho tỉnh, để người ta tự hành rời đi, nhưng sau nhiều ngày chăm bẵm, cũng đã thành thói quen, trong vô thức, nàng đã coi mình thành một y tá giám hộ cho Thắng, nên hiện tại thấy đối phương chưa thực sự khỏi, nàng cũng không muốn y rời đi.
Dù sao trách nhiệm của một lương y, nàng cũng không bỏ xuống được.
Vẫn như mọi ngày, bà Hồng dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, vì Thắng còn khá yếu, cơ thể suy nhược, sợ ăn các loại như cơm không dễ tiêu hóa, bà đành phải nấu một nồi cháo nhỏ riêng cho hắn.
Thức ăn đã nấu xong, bà để tại gian bếp, cho cô chủ tự xuống ăn, còn bản thân thì bê một bát cháo tiến về phòng Thắng.
Tuy thuê bà Hồng làm bảo mẫu, giúp việc nhà, nhưng vai vế của bà thuộc phạm trù đặc biệt, việc bà chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, thuần túy là hoàn thành trách nhiệm cái mác bảo mẫu mà thôi, còn thực tế, ông chủ của căn nhà này, kẻ thuê bà cũng không dám hướng bà sai vặt, trái lại còn khá kính nể và tôn trọng.
“Nào, anh ăn chút cháo cho phục hồi sức khỏe!” Bà Hồng đi vào, bưng theo bát cháo nóng hướng tới Thắng đang nằm.
“Cô à, cháu mới 25, cô đừng gọi cháu là anh...” Thắng khàn khàn, hướng đối phương giải thích.
Từ khi hắn tỉnh, bà Hồng thường xuyên bên cạnh hắn, luôn mồm gọi hắn là anh, khiến hắn thực không dám nhận, dù đã nhiều lần giải thích, nhưng đối phương không hề tin tưởng.
“Anh cứ đùa, 25 gì mà già khụ đế, bảo anh 70 em cũng tin... thôi nào, há miệng, em đút cho nào!”
Bà Hồng lườm nguýt Thắng một cái, giọng nói có chút đỏng đảnh, xúc một thìa cháo, đưa tới miệng Thắng.
Thắng co giật khoé mắt, sợ hãi nhìn bà cô già trước mặt.
Bà Hồng người ục ịch, khuôn mặt xệ xuống, nọng cằm lủng lẳng, bờ mắt cuồng thâm, hai bên má thì tàn nhang xám xịt, tóc tai rối bời, vẻ đẹp phải nói là quỷ sầu, ma chê.
Ấy vậy mà lúc này lại hướng Thắng liếc mắt đưa tình, miệng một câu anh anh em em, không những vậy còn tràn đầy tình ý đút hắn miếng cháo, thực khiến cảm thấy ác tâm nhộn nhịp, thực muốn đạp mụ già này ra xa.
Nhưng vì biết thân biết phận, Thắng chỉ có thể ngậm bộ hòn làm ngọt, mỉm cười há miệng, để đối phương đút cháo.
“Đấy, ngoan như vậy em mới thương.” Bà Hồng hưng phấn, khen ngợi vài câu.
Moá!
Thắng âm thầm chửi đổng một câu, khuôn mặt nhăn nhó đến mức khó ỉa, nhưng vì trên mặt lúc này toàn là xương xẩu, không có chút thịt, nên biểu cảm vẫn là đơ như vậy.
“Cô Hồng, cháu thực sự mới 25 a!” Thắng bất lực, cố gắng hướng đối phương giải thích.
“25? Anh lại bị ảo tưởng rồi. Đây, không tin thì nhìn đi, xem có đúng là một ông già 70 không?”
Bà Hồng hết nói, đành phải đưa cho hắn một chiếc gương, để đối phương tự nhìn.
Thắng cầm tới chiếc gương, khi nhìn vào bên trong, hắn liền điếng người.
Trong gương, Thắng nhìn thấy một khuôn mặt hốc hác, chỉ còn mỗi da đang bao trùm, vì không có thịt, nên làn da mới nhăn nheo, kết hợp với hốc mắt sâu hóm, trông hắn không khác nào một cụ già đang gần đất xa trời.
Nhìn thấy đối phương bần thần, bà Hồng mới c·ướp đi cái gương, rồi mới hỏi: “Sao? Em nói đúng mà, chắc chắn anh bị phải đả kích nào đó, dẫn tới tinh thần bị loạn, nên nhớ nhầm thôi...”
Thắng thẫn thờ, không lẽ bản thân thực là một ông già?
“Với lại, tận thế? Trên đời làm gì có tận thế, anh nhìn xem, bây giờ đã là năm 2013, ngày 21/12/2012 được mọi người truyền tai là ngày tận thế đã qua, thì làm gì còn tận thế gì? Cái này chắc chắn là do anh bị trấn thương, nên gặp vấn đề về trí nhớ rồi!” Bà Hồng đứng lên cất gương, mồm vẫn thao thao bất tuyệt.
Vì để tránh cho những người tại đây gặp nguy hiểm, ngay khi ổn định được sức khỏe, Thắng đã ngay lập tức tiết lộ thông tin tận thế sắp đến cho bà Hồng cùng Ánh nghe, để bọn họ đề phòng.
Nhưng có vẻ bọn họ nghĩ Thắng có vấn đề về đầu óc, nên không mấy ai quan tâm lời cảnh báo này, mấy ngày nay thường xuyên khuyên hắn, đừng suy nghĩ nhiều.
Từ những lời khuyên, cộng với thuốc an thần mà Ánh cho Thắng phục dụng, hắn cũng dần dần quên đi vài chi tiết tận thế.
Với lại, trước đây hắn chỉ được nghe Minh nói qua, không rõ chi tiết, xong sau đó lại bị Đỗ Phong xoá bỏ, thêm bớt vài thông tin, nên hắn lúc này có chút lu mờ, chưa dừng tại đó, việc dùng liên tục thuốc an thần khiến hắn mộng mị, kết hợp với lời khuyên của bà Hồng cùng Ánh, Thắng dần dần nghĩ mình thật sự có vấn đề về thần kinh.
Nhưng có một điều hắn vẫn chắc chắn, đó là bản thân chỉ là một chàng thanh niên 25 tuổi, chưa có người yêu.
Mỗi khi miên man suy nghĩ, hắn lại thấy đau đầu, nên những ký ức rời rạc về tận thế kia, ngay lập tức bị hắn quẳng đi, bắt đầu ngoan ngoãn ngồi ăn cháo.
Lúc này, bên ngoài cũng đi vào một cô gái xinh đẹp, khoác một thân màu trắng y phục bác sĩ, đang hướng bên này đi tới.
“Chú không sao chứ? Hiện tại đã thấy ổn định hơn hay chưa?” Ánh đi vào, cầm theo một bộ dụng cụ đo huyết áp, cùng nghe tim mạch tới gần Thắng.
“Tôi nói rồi, tôi mới 25 a!” Thắng vẫn là chắc chắn, hướng Ánh giải thích.
“Rồi, rồi... cháu biết rồi, chú là một chàng thanh niên đôi mươi, khỏe mạnh như vâm, bá khí cuồn cuộn... giờ thì ngoan, để cháu kiểm tra tình trạng nào...”
Ánh đầy chuyên nghiệp, hướng Thắng dỗ dành.
Nàng từng làm tại một bệnh viện có tiếng, từng tiếp xúc qua nhiều bệnh nhân có tuổi, nên khi đứng trước một cụ già, nàng là tự tin đầy mình, có thể dỗ dành đối phương.
Thắng thực con mẹ nó bất lực rồi, biết có nói vậy, nói mãi, hắn cũng không thể xoay chuyển suy nghĩ của hai người này, nên cũng đành thôi, mặc kệ bọn họ.
Sau một hồi thăm khám, Ánh hài lòng viết tình trạng cơ thể của Thắng vào bảng báo cáo, rồi mới cùng bà Hồng rời đi.
Trước khi đi, bà Hồng còn không quên hướng hắn nháy mắt, làm đống thức ăn vừa mới vào bụng vừa rồi xuýt thì thải cả ra.
Vì đang trong tình trạng suy yếu, nên chưa thể tiến hành vận động mạnh, nên Thắng lúc này chỉ có thể nằm tại trên giường, đánh một giấc mà thôi...
Chìm vào giấc ngủ, hắn bắt đầu mơ thấy nhiều cảnh tượng kỳ lạ, thấy bản thân lúc thì nhà sư, có lúc lại là một tên di tộc, rồi lại thành thần tộc gì gì đó, nói chung là biến ảo liên tục.
Ngày nào cũng vậy, hắn cũng đều mơ tới những giấc mộng này, chúng giống như một tầng sương mờ, bao bọc tại trước mặt vậy, hư vô mờ ảo, chỉ cần đột phá tầng sương này, hắn sẽ thấy được chân lý.
Nhưng mỗi khi sắp chạm tới, hắn lại bị Ánh tiêm vào một loại thuốc an thần, khiến bản thân không thể tìm lại được những mảnh ký ức thực đã bị đảo lộn, và ẩn mất khi bản thân b·ị đ·ánh mất ý thức.
Hiện tại những gì hắn biết, chỉ là họ tên cùng vài chi tiết về tận thế mà thôi, còn lại tất cả đều bị lu mờ, không rõ ràng, kể cả gia thế cho đến hành trình xuyên qua thời không.
...
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, tháng 2 cuối cùng cũng tới, Tết âm lịch cũng theo đó về với người Việt.
Lúc này tình trạng của Thắng cũng đã ổn định, đã có thể đi lại bình thường, nên Ánh cũng không tiếp tục ở lại, mà trở lại thủ đô để cùng gia đình đón giao thừa, chỉ còn bà Hồng là ở lại, chăm sóc cho Thắng.
“Hôm nay tết nguyên đán, chị không về đón tến cùng gia đình sao?” Thắng đi tới phòng bếp, nhìn thấy bà Hồng đang loay hoay nấu nướng, chuẩn bị một bữa cơm cúng đêm giao thừa.
Vì bà Hồng nhất quyết gọi hắn là anh, nên hắn đành mặc kệ, nhưng để tránh cho lúc giao tiếp có chút cấn, hắn liền gọi bà Hồng là chị, bà Hồng cũng hiểu ý, không tiếp tục xưng anh anh em em, mà chuyển qua anh tôi, như vậy, giao tiếp cũng sẽ thuận lợi, không bị bí bách.
“Gia đình tôi hiện tại đã không còn, quê hương thì lại quá xa, nên cũng không muốn về làm gì. Với lại lúc này chẳng phải có anh tại đây hay sao, tôi ở lại cùng anh đón giao thừa, như vậy cũng bớt phần nào cô đơn...”
Bà Hồng vừa cười vừa nói, đôi tay vẫn liên tục đảo thức ăn, mùi thơm từ chảo bay ra, khiến Thắng phải tham lam hít hà.
“Chị nấu món gì vậy? thực thơm!” Thắng tò mò, hướng bên mâm cơm nhìn qua.
“À, tôi làm chút miến xào, nấu một nồi canh mọc, thêm một chút xôi, cùng một con gà luộc, kèm một đĩa nem rán, với một đĩa giò lụa nữa, chỉ có vậy thôi...” Bà Hồng mỉm cười đáp.
Thắng nhìn vào mâm cơm đơn giản hắn bỗng nhộn nhịp trong lòng.
Trong tiềm thức sâu xa, hắn cũng có một đoạn ký ức về những bữa cơm giao thừa như này, tuy đơn giản, nhưng lại chất chứa một sự ấm áp của gia đình.
“Chị Hồng thật giỏi!” Thắng giơ ngón tay cái, khen bà Hồng hết lời.
“Ha, cảm ơn vì lời khen của anh. Mà anh không bận gì thì giúp tôi sắp bát đũa, chuẩn bị đem lên gian thờ, làm lễ, chuẩn bị đón giao thừa... giờ chắc cũng hơn 23 giờ rồi, năm mới cũng sắp đến rồi.”
Bà Hồng đổ chỗ miến xào ra chảo, nhân tiện nhờ Thắng phụ mình một tay.