Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 267: Giao thừa




Chương 267: Giao thừa

Bát đĩa cũng đã được Thắng sắp ra, để gọn gàng vào trong mâm, thấy mọi thứ đã đầy đủ, hắn toan bê mâm cơm này lên trên tầng lầu, nơi có gian thờ để chuẩn bị làm lễ.

Thấy Thắng thân thể gầy gò, đang loạng choạng bê mâm cơm, bà Hồng hú hồn hú vía, vội ngăn lại, lo lắng nói.

“Đùa chứ, cơ thể anh còn yếu nhược như vậy, sao bê nổi mâm cơm này! Chẳng may đi nửa đường, ngã ra đấy thì ai chăm? Với lại, chỗ thức ăn này tôi mất công chế biến, để anh làm đổ hết thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Thôi, anh để tôi, cứ lên trên kia chờ, để mâm cơm này tại đây, lát tôi bê!”

“Ây, chị khéo lo, cái mâm cơm này có nhằm nhò gì, cứ để tôi bê!” Thắng trông vậy, nhưng cũng có lòng tự tôn của mình.

Cơm nước người ta đã nấu cho rồi, hiện tại dọn cơm cũng phải để người ta, còn bản thân thì ngồi chơi xơi nước, cảm thấy thực không tốt chút nào.

“Thôi, anh ra phòng khách, ngồi xem táo quân. Còn mấy việc này cứ để tôi, có gì cần, tôi gọi ra phụ, nhé!” Bà Hồng c·ướp mâm cơm khỏi tay Thắng, sau đó đẩy hắn ra phòng khách ngồi xem phim.

“Vậy có gì cần, thì chị cứ gọi cho tôi nhé!” Thắng thấy vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa.

“Được, được!” Bà Hồng gật đầu, sau đó nhanh nhảu trở lại gian bếp.

Ngồi nhàm chán, Thắng bắt đầu bật các kênh tin tức lên xem, có vẻ như là ngày tết, đêm giao thừa của cả nước, nên trên ti vi chủ yếu là các trương trình ca nhạc, cùng mấy tiểu phẩm hài.

Thắng nhàm chán, bấm loạn chiếc điều khiển, vô tình đánh vào một bản tin, thấy tổng thống Mỹ mới qua thăm, và muốn tại đây thưởng thức không khí đón tết của Việt Nam.

Qua Việt sub (phiên dịch) Thắng thấy tổng thống Mỹ đang muốn cùng Việt Nam trở thành một đồng minh, và sẵn sàng chi cho Việt Nam lượng lớn tiền tài, để xây dựng một kho v·ũ k·hí h·ạt nhân tại phía Bắc, nơi gần biên giới Trung Quốc.

Tại thế giới cũ, tuy ký ức mơ hồ, nhưng hắn nhớ hình như không có chi tiết như vậy diễn ra, hình như thời gian đó, Việt Nam vẫn còn bị c·ấm v·ận đây, phải đến 2014, Hoa Kỳ mới gỡ bỏ c·ấm v·ận buôn bán v·ũ k·hí.

Nhàm chán, hắn lại truyển kênh, lần này vẫn là bảng tin, chỉ là khác với vừa rồi, thay vì nói về vị tổng thống kia, lại nói về tình hình Trung Quốc, kèm với đó là hình ảnh một con tàu kỳ lạ, có mac MZ-VN 2223.

Vừa nhìn, Thắng đã ngay lập tức nhận ra, đây chính là chiếc phi thuyền của hắn, tuy ký ức rời rạc, cái có cái không, nhưng trí nhớ về người phụ nữ cứu hắn, cùng con tàu thời gian, hắn là nhớ rõ ràng, bởi mấy ký ức này là ký ức gần đây, nên hắn khó mà quên được, còn mấy ký ức tại 65 triệu năm trước, nó mơ màng lắm.

“ui, đau đầu quá...”



Đang nhìn vào bản tin, bỗng một trận đau nhói đánh vào não bộ, khiến Thắng nhíu mày lại, ôm lấy đầu.

Một luồng ký ức cũ kĩ từ sâu trong tiềm thức phát ra, làm Thắng bỗng bừng tỉnh đại ngộ.

“Thì ra là vậy, tận thế chắc chắn sẽ sảy ra, và kẻ đã mang đến thế giới này một thời kỳ đen tối, không ai khác lại chính là mình sao?”

Thắng ngơ ngác ngồi thừ tại chỗ, từ trong ký ức, có một đoạn thông tin.

Cuối năm, ngày 21/12/2012, Việt Nam xuất hiện một con tàu ngoài hành tinh, khiến cả nước cùng ngoài nước chấn động.

30/12/2012 Hoa Kỳ định đem dân chủ qua ban phát, thì chiếc phi thuyền này đã được Việt Nam bán lại cho Trung Quốc với giá hời.

Một thứ kỳ lạ như con tàu kia, bên trong chắc chắn sở hữu một nền tảng khoa học tiên tiến, chỉ cần nước nào sở hữu được, ắt sẽ đi trước hàng trăm năm.

Nên các đế quốc đã hướng đầu mâu về phía Trung Quốc, và xin lỗi Việt Nam về sự nhầm lẫn dân chủ, để tỏ lòng thành kính, Hoa Kỳ đã quyết định cùng Việt Nam liên minh, muốn xây dựng tại biên giới Việt – Trung một kho v·ũ k·hí h·ạt nhân.

Chỉ cần nhìn qua chiến lược này, toàn bộ người trên thế giới đều hiểu, các nước đế quốc đang muốn cô lập Trung Quốc, mượn địa thế của Việt Nam, vây tên tân bá vương này vào bên trong lòng chảo.

Ở thời đại khoa học tân tiến, mà lại cầm trong tay một thứ có thể thay đổi thời đại, không khác nào cầm trên tay một củ khoai nóng bỏng, bửa ra ăn thì ngon, nếu ăn không khéo thì dễ bỏng mồm.

Cũng ngay sau đó, 30/8/2013 thế giới sảy ra c·hiến t·ranh, mặt trận chính là Trung Quốc.

Lần này kì lạ là, tất cả các nước đế quốc đều không hẹn mà âm thầm bắt tay nhau, dẹp tan Trung Quốc.

Và cũng vì Trung Quốc có giữ con tàu này, nên các nước đế quốc không dám đánh mạnh tay, thả bom các thứ, rất sợ nhỡ tay hủy đi tương lai của nhân loại.

Nhưng cuối cùng vẫn vậy, tuy mang được chút tài liệu nghiên cứu về, nhưng con tàu vẫn bị p·hát n·ổ, gây ra một trận sóng virus, khiến thế giới lâm vào tận thế thời kỳ.

Và con tàu mang đến tất cả những sự kiện này, chính là MZ-VN 2223 mà Thắng đã lái tới đây, còn lọ virus kia ở đâu ra, hắn lại hoàn toàn không biết.

(Không biết cũng phải, bởi đây là lọ thuốc do Hoàng cầm về từ tương lai mà!)



Hiện tại muốn ngăn cản tận thế e là đã không được, bởi con tàu lúc này đã được bán cho Trung Quốc, Mỹ cũng đã cùng Việt Nam thiết lập quan hệ đồng minh, chẳng ít lâu nữa, c·hiến t·ranh thế giới lần thứ 3 sẽ diễn ra, mục tiêu của bọn họ là bọn tàu khựa.

Cũng chính khi đó, Trung Quốc chế tạo thành công siêu chiến binh, chỉ là, chưa ra chiến trường được bao lâu, căn cứ đã bị nổ tung, phát tán virus ra ngoài.

Từ giờ cho tới lúc đó, không còn bao lâu nữa...

Thắng nhận thấy bản thân đã không thể ngăn cản, vậy hiện tại chỉ có thể cố gắng rèn luyện, để bản thân mạnh lên, bởi sau khi virus phát tán, sẽ có nhiều loài động vật biến dị xuất hiện, nhân loại cũng trở thành lũ quái vật gớm ghiếc, không có chút tình người.

Nhưng hiện tại đang đêm giao thừa, hắn thực không muốn phá tan bầu không khí đầm ấm này...

“Trước mắt cứ thả lỏng tinh thần, vui chơi lốt hôm nay, bắt đầu từ ngày mai tiến hành tu luyện, cần phải cầm lại chút sức mạnh, để đến khi đó, bản thân có cơ sở để sống sót mới được!

Với lại, cần phải bảo vệ mấy người họ!”

Thắng đưa mắt nhìn lên trên tầng, nơi bà Hồng đang thắp hương khấn vái.

Không phải hắn có tình ý với bà ta, đơn giản đó chỉ là cái tình nghĩa, có ân tất báo là cách làm người của hắn.

Chỉ cần hắn phục hồi sức mạnh, thì bảo vệ mấy người này là dư sức.

Với lại, suốt thời gian được Ánh chăm sóc, hắn cũng sinh ra chút thiện cảm.

Người ta nói “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!” không có sai, trong khi đó Ánh lại mang trên mình một tầng nhan sắc tuyệt đẹp, khiến nhiều đàn ông vừa nhìn đã nổi lòng si mê.

Tuy Thắng kiên định với mớ ký ức mờ ảo, trong tâm toàn hận thù với tên Thần Minh, nhưng nước chảy đá mòn, dù con tim hắn khi đó đang bao bọc bởi một lớp thù hận, cũng bị những cử chỉ nhẹ nhàng, quan tâm của Ánh làm rung động, xao xuyến.

Từ ân nghĩa tới tình cảm nam nữ, hắn là muốn bảo vệ người con gái này định rồi.

Thực là... nếu để bà Hồng biết được, chắc chắn sẽ rất buồn, bởi người chăm hắn nhiều nhất chính là bà, người quan tâm, đút cho hắn ăn từng bữa, rửa ráy chim cò cũng là bà làm cho, vậy mà lúc này hắn lại chỉ tập trung tới Ánh, thử hỏi, nếu bà Hồng biết được, liệu có buồn?

Cũng thực là, chỉ tại nhan sắc bà Hồng không có, da dẻ xấu xí, thịt thừa ục ịch, chân tay thì đô con như cái cột đình, thì làm sao câu dẫn được trai đây! Dù có cho một đống chân tình, cũng chả ai dám hốt.



Nhưng đổi lại, bà Hồng mà nhăn sắc dễ nhìn, thân thể không quá đô, chỉ cần hơi múp thôi, là Thắng sẽ đổ đứ đừ, chỉ tiếc... bả quá con mẹ nó xấu, xấu hơn cả thị nở.

...

Sau khi nhớ lại một loạt ký ức về thời gian tận thế, Thắng vẫn có chút mơ hồ.

Hắn như bỏ quên thứ gì đó, một thứ gì đó rất trọng yếu, thứ khiến tim hắn đập nhanh, giống khi hắn nhìn thấy Ánh vậy... nhưng dù có thế nào, hắn cũng không thể nhớ ra được, thứ ký ức mà hắn đã bị mất đi, là thứ gì...

“Anh Thắng, mau lên đây xem pháo hoa, đón giao thừa, sang năm mới rồi!”

Tiếng bà Hồng từ trên tầng vọng xuống, đánh tỉnh Thắng đang đau khổ, ôm đầu.

Biết lúc này không phải lúc suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn kia, hắn liền ngay lập tức chạy lên trên tầng.

Vì ngôi nhà này được xây ba tầng, trên cùng lại thiết kế một cái ban công thoáng đãng, nên tầm nhìn của bọn họ rất rộng.

Năm 2012 tuy pháo hoa bị cấm, nhưng người dân nơi đây lại cách xa thành phố, với lại, vì khu vực này gần rừng, nên khá ít dân quân vào khám xét, dân bản địa tại đây mới thoải mái tự do đ·ốt p·háo như vậy.

Dân tại khu vực này sống cách bọn họ một cây số, nằm ngay ngoài cổng trạm, với lại, vùng đất này cũng khá cao, xung quanh tuy có đồi núi che chắn, nhưng được cái pháo hoa bay cũng cao, vừa đủ để bọn họ thấy toàn cảnh.

Nhìn pháo hoa nổ vang đầy trời, rộn ràng náo nức, tuy xung quanh chỉ có hắn và bà Hồng, nhưng cái cảm giác đầm ấm, an nhiên bên cạnh gia đình, khiến hắn thực không muốn thoát ra.

Sau một hồi đứng ngoài trời ngắm pháo, đồng hồ cũng đã điểm 0 giờ, năm mới vừa đến, bà Hồng đã dúi vào tay Thắng một phong lì xì, cùng một lời chúc năm mới.

Thắng vì không có chuẩn bị, chỉ có thể tiếp nhận, rồi hướng bà Hồng chúc lại một câu tràn đầy chân thành mà thôi.

Sau một hồi, pháo hoa không còn, cả hai đều đi xuống nhà, ăn chút cơm đêm giao thừa, bàn luận chút về đông y.

Thắng tuy không giỏi, nhưng một vài kiến thức cơ bản cũng là có, mà bà Hồng khi thấy Thắng hiểu sơ sơ, tuy không biết nhiều nhưng bà cũng vui lắm, ít ra cũng có chuyện để tâm sự một hai.

Bữa cơm kết thúc, cả hai cũng quay về nghỉ ngơi, mỗi người mang một suy nghĩ riêng về tới gian phòng.

Thắng nằm xuống nhắm mắt, rất mong chờ vào ngày mai.

Năm mới, ngày mới, hắn sẽ bắt đầu một tân sinh mệnh.