Chương 268: bà Hồng rời đi
Khu vực Bắc Sơn có nhiều đồi núi sở hữu phong cảnh hữu tình, khá giống một bình nguyên thu nhỏ, bởi cây cối khá ít, chủ yếu là những thảm cỏ xanh mượt trải dài.
Trong số những ngọn đồi đó, có một đỉnh núi được mệnh danh là Đà Lạt thu nhỏ, đó là đỉnh Phượng Hoàng, nếu xét về phía cạnh màu mỡ thì nơi đây thuộc vùng đất chim không thèm ỉa, khỉ không thèm trèo, nhưng vì phong cảnh đẹp, mới được người đời biết tới và trở thành một nơi du lịch.
Cái này phải đến năm 2023 mới hót, còn 2012 này, vẫn chỉ là một vùng đất chuyên để thả trâu, thả bò.
Bên cạnh đỉnh Phượng Hoàng, là đỉnh Thông Bằng, lưng chừng núi có một rừng sim bạt ngàn, tím ngắt một khoảng trời nhỏ.
Mới tờ mờ sáng tại lưng chừng núi, đang có một thân ảnh gầy gò, trơ trọi toàn xương, hùng hục chạy băng băng trên đoạn đường rừng.
Người gã đầm đìa mồ hôi, bộ quần áo mặc tại bên ngoài đã bị ướt nhẹp, mái tóc dài cũng đã bết lại với nhau, chân tay thì thều thào qua lại, trông thực là thảm.
Nhưng gã không hề nản chí, vẫn cố gắng một đường chạy về phía trước, hướng đỉnh núi, nơi có những ngọn đá vôi đang trị vì, chễm chệ bên trên đỉnh đồi.
Kẻ này không ai khác chính là Thắng, hắn hiện tại đang cực nhọc chạy bộ trên con đường mòn giữa rừng sim, hướng đỉnh Thông Bằng phóng đi.
Dù bản thân đã cạn kiệt sức, nhưng hắn vẫn cắn răng cố nhịn, một đường chạy l·ên đ·ỉnh núi cao.
Hỏi hắn có mệt hay không, thì chắc chắn hắn sẽ trả lời ‘mệt muốn c·hết !’ nhưng tại sao hắn phải liều mạng như vậy? Chính là vì để bản thân có thể mạnh lên, để trả thù, và cũng để có được khả năng bảo vệ những người mình yêu quý.
Chính vì những chấp niệm này, mà hắn sẵn sàng bóc lột toàn bộ sức lực của bản thân, để rèn luyện cơ thể, nhằm đúc kết một thân trụ cột vững chắc, làm bàn đạp cho sau này.
Hắn là người đã từng học võ, tuy tinh túy chưa sâu, nhưng với kinh nghiệm đã từng nếm thử, hắn có thể làm lại tốt hơn lúc đầu.
Sau đêm hôm qua nằm ngủ, cuối cùng hắn cũng tìm lại được lượng lớn ký ức, từ gia thế cho tới các kiếp sống của những người đã tiến vào thân thể hắn.
Chỉ là, cái ký ức khi bản thân hắn trở về năm 2023 có chút mờ ảo, lúc thực lúc hư, khiến hắn không thể xác định được thực giả ra sao, chỉ dám khẳng định, kẻ thù hắn phải đối đầu chính là một tên ngoài hành tinh, tên là cái gì... Thần Minh.
Và sắp tới đây, thế giới này chắc chắn sẽ rơi vào tận thế thời kỳ.
Cũng vì thế, ngay khi tỉnh dậy, hắn đã tiến hành chạy bộ, hướng đỉnh Thông Bằng đi lên, rèn luyện sức khỏe, dù khi đó mới có 4 giờ sáng.
Còn tại sao hắn lại biết nơi đây có đường núi, đơn giản thôi, bởi kiếp trước, khi hắn tại thế giới song song năm 2023, nhà hắn chính tại nơi này, là một hộ dân sinh sống tại xóm làng phía bên ngoài cổng trạm kiểm lâm.
Dân bản địa, nên rừng núi hắn cũng thường đi qua, chính là để chăn trâu chăn bò, và đỉnh Thông Bằng chính là nơi hắn thường lên khi còn bé.
Nơi đây không khí trong lành, bên trên đỉnh núi lại có một tảng đá bằng phẳng khá lớn, vừa hay lại quay về hướng Bắc, rất thích hợp cho việc thiền định vào buổi sáng sớm, sẽ giúp tăng khả năng thu nạp tinh túy của trời đất, càng hiệu quả hơn khi trời còn tinh mơ, chính vì vậy hắn mới bỏ lớn công sức, để leo tới đây hành thiền.
Chạy hùng hục thêm khoảng 15 phút, vượt qua cực hạn của cơ thể, cuối cùng hắn cũng tới được đỉnh núi.
Vì đã liên tục chạy một đoạn đường dài, cộng với việc cơ thể suy nhược, nên khi vừa tới nơi, Thắng không thể kìm được mà thở hồng hộc như trâu húc mả tổ.
Tuy mệt mỏi là vậy, nhưng hắn lại không dám ngồi xuống nghỉ ngơi, bởi sau khi chạy một chặng đường dài mệt mỏi, hoặc hoạt động quá sức mà ngay lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi, sẽ làm thiếu lượng oxy trong máu, dẫn tới hoa mắt chóng mặt, mà ở trên núi cao, vách đá trùng trùng như vậy, nếu chẳng may chóng mặt, ngã nhào ra đấy thì chỉ có mất xác, nên hắn mới lựa chọn đi bộ qua lại để nạp oxy.
Đợi một hồi, khi cơ thể đã trở lên bình ổn, Thắng mới tiến hành đi bài quyền đầu tiên.
Vì hiện tại thể nội suy nhược, khí lực còn chưa ăn ai, nên hắn chỉ tập trung vào việc rèn nội lực, với bài ép sơ nội cơ bản của phái Nhất Nam.
Dù sao đây cũng là bài học hắn thích nhất, thường được hắn luyện tập, bài này không những giúp người ta khoẻ mạnh, tăng cường thể chất, lại còn có khả năng đề cao sinh lý tự thân, hỏi sao hắn không thích.
Chính vì vậy, để bản thân nhanh chóng hồi phục, Thắng quyết định chỉ luyện bài này, kết hợp với thiền định, thì quên con mẹ nó sầu đi.
Khi mặt trời vừa treo tới đỉnh núi, cũng là lúc đồng hồ điểm 6 giờ, Thắng cũng đã múa được gần tiếng đồng hồ bài quyền ép sơ nội, hiện tại mặt trời đã lên cao, là lúc thích hợp chuyển sang trạng thái thiền định.
Vốn đã có kiến thức, cùng thể nghiệm từ trước, Thắng chẳng mấy chốc đã đi vào nhập định.
Trong tiềm thức, phệ hồn pháp cũng được hắn nhanh chóng thôi động.
Đây là con bài quan trọng của Thắng, nên Đỗ Phong không ngu đâu mà loại bỏ, việc có thể tấn thăng thần hồn tới bán linh cảnh giới được hay không, cũng phụ thuộc rất lớn vào phệ hồn pháp.
Bởi sau nhiều lần phá rồi dựng, thần hồn hắn ngày càng trở nên khó tính, vấn đề tấn cấp ngày càng khó khăn hơn, nếu trước đây hắn chỉ cần thô bạo phệ chút ít linh hồn, thì hiện tại hắn phải thôn phệ lượng lớn linh hồn, khoảng ngàn đầu gì đấy, thì may ra linh hồn hắn mới hoá thần hồn, tiến vào bán linh tầng thứ.
Cũng không phải đơn giản, cả một quá trình khắt khe, dài đằng đẵng chứ không dễ.
Cứ vậy, hắn ngồi tại trên mỏm đá vôi đó thiền định cũng được hơn tiếng đồng hồ.
Thần hồn đang bị trọng thương nghiêm trọng cũng đã phần nào ổn định, không còn xơ xác, tàn tạ như trước.
Tuy hiện tại không thể dùng tới pháp tắc, nhưng đã có thể hoạ mấy tấm phù phòng thân vẫn là làm được.
Cảm thấy không còn sớm, hắn liền nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị tiến hành xuống núi, sợ về muộn, bà Hồng không thấy hắn đâu, lại mất công lo lắng.
Vừa rồi cơ thể hắn vì leo núi với cường độ cao, nên cơ đã bị co thắt, đau nhức khắp mình mẩy, nhưng sau khi luyện bài quyền ép sơ nội, đưa khí điều qua các kinh lạc, kết hợp với thiền định, cơ thể hắn cũng đã bớt đau phần nào, tuy còn chút ê ẩm, nhưng không mấy đáng kể.
Với lại sau một buổi rèn luyện như vậy, cơ thể hắn vậy mà căng ra không ít, tuy vẫn một bộ xương khô, nhưng phía dưới lớp da cũng đã hiện hữu chút thịt, nếu để ý kỹ, sẽ thấy có sự khác biệt.
Đường lên núi có chút khó khăn, cực nhọc, nhưng khi đi xuống lại dễ hơn nhiều, cũng không tốn quá nhiều sức và thời gian, chỉ khoảng tiếng sau, hắn đã về tới căn biệt thự.
Vừa mới đi vào cổng, hắn liền thấy bà Hồng đang chạy loạn, thần sắc có vẻ khá lo lắng.
Hẳn là lo lắng cho mình a! Thắng mỉm cười thầm nghĩ... thực đáng tiếc, nếu mà trẻ hơn chút, thêm chút xíu nhan sắc, có phải là hắn miễn cưỡng thu vào hậu cung không... haizzz, cũng may gu hắn không quá mặn....
“Chị Hồng... tôi vừa mới leo núi...” Thắng định hướng đối phương giải thích, nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, bà Hồng đã dúi vào tay hắn một chùm chìa khóa, lên tiếng: “Anh đây rồi, hiện tại tôi đang có việc quan trọng, cần lập tức rời đi! Đây là chìa khóa của ngôi nhà, anh cứ tại đây sinh sống, mấy ngày nữa tiểu thư sẽ về đây, từ giờ cho tới lúc đó, anh giúp tôi trông nhà!”
“Cái này...” Thắng khó hiểu ú ớ.
“Tôi có chút việc riêng, nên không thể ở lại. Tôi cũng đã gọi điện báo với chủ nhà rồi, hiện tại nơi này nhờ anh trông giữ... với lại, thức ăn tôi đã mua chất đống trong tủ, đủ anh ăn trong vòng một tháng, không cần phải ra ngoài đi chợ. Trông anh thế này, ra ngoài sợ người ta lại nghi là bạch cốt tinh, rồi báo công an thì khổ!”
Bà Hồng chặn họng Thắng, miệng nói oang oang.
Thấy bà Hồng gấp gáp như vậy, hắn cũng không tò mò gì thêm, liền gật đầu đồng ý.
“Vậy chị định đi ngay hôm nay sao?”
Thắng nhìn về phía bà Hồng, thấy đối phương lúc này đang cầm theo một cái balo, bên trong hẳn là đựng quần áo, dù sao cũng là đồ đạc cá nhân của người ta, hắn cũng không dám tò mò nhiều.
Nhìn thấy đối phương như vậy, hẳn là sẽ rời đi trong ngày hôm nay.
“Vâng, chuyện nhà gấp gáp, cần phải về sớm giải quyết. Đồ đạc trong căn nhà này, nhờ anh trông giùm!” Bà Hồng gật đầu.
“Được rồi, vậy chị đi thôi, nơi đây cứ để tôi trông cho.” Thắng nhìn về phía bà Hồng, nở một nụ cười xã giao.
“Vậy tôi đi đây.” Bà Hồng quay lại gật đầu với Thắng một cái, rồi cầm theo cái balo bên cạnh, nhanh chóng đi tới một chiếc wave tàu tại trong sân, sau đó dắt ra ngoài cổng.
Thắng cũng đi theo sau, giúp đối phương mở cổng.
Bà Hồng ngồi lên xe, hướng Thắng chào tạm biệt lần cuối, rồi cứ vậy vít ga phóng đi, để hắn một mình tại phía sau.
Nhìn bụi đất đầy trời, cùng bóng lưng to lớn dần khuất sau những dạng cây, Thắng cũng quay trở lại trong nhà, đóng lại cánh cửa sắt.
Nhìn không gian vắng lặng xung quanh, hắn lại cảm thấy có chút cô đơn...