Chương 269: Chuẩn bị đi săn
Bà Hồng đã đi, Ánh, chủ nhân của căn biệt thự này phải mấy ngày nữa mới tới, hiện tại nơi này chỉ còn một mình Thắng, có thể nói, hiện tại nơi này chính là vương quốc riêng của hắn.
Thay vì hưởng thụ nhân sinh, thì hắn lại lao đầu vào tu luyện.
Cứ vậy, lại tiếp tục hai ngày nữa trôi qua.
Suốt hai ngày này, Thắng đã đưa bản thân vào một chu kỳ rèn luyện khắt khe, ăn uống cũng được tự thân hắn quản lý chặt chẽ.
Vừa mới tờ mờ sáng, khi trời còn nhá nhem tối, đồng hồ mới điểm 3 giờ, hắn đã cầm theo một chiếc đen pin đội đầu, cùng cây trường thương, hùng hục chạy lên núi.
Ngày đầu còn yếu, vác theo cây thương có chút khó khăn, nhưng sang ngày thứ hai, cơ thể cũng đã quen dần với cường độ khắc nghiệt.
Có một điều kỳ lạ mà hắn không thể lý giải nổi, đó là mỗi lần chạy lên núi thục mạng, tuy đã nhiều lần phá bỏ được cực hạn của bản thân, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần cảm tưởng như mình sắp bị c·hết bởi đuối sức, hắn lại cảm nhận được một luồng sinh khí không biết từ đâu, bỗng lan tràn khắp thân thể, giúp thể xác hắn chữa trị các loại thương tật.
Cũng nhờ vậy, tân tế bào của hắn đã liên tục được khai sinh, hiện tại da thịt của hắn đã nhiều hơn trước, tuy vẫn có chút gầy gò, nhưng cơ bắp trên thân cũng bắt đầu hiển lộ ra, khuôn mặt hốc hác lúc nào, nay đã phục hồi được vài phần.
Nắm bắt được điểm này, Thắng không nghĩ ngợi, liền muốn tận dụng nó triệt để, cường độ tập luyện cũng nhiều lên không ít.
Sáng sớm chạy bộ lên núi toạ thiền, luyện tinh, thần, khí. Trưa tới luyện kỹ, ý cảnh cùng kỹ xảo, tối đến luyện phù, hoạ phù để phòng thân.
Vì chưa thể dùng tới pháp tắc, không có lá bài tẩy để nào phòng thân, mua v·ũ k·hí thì lại tốn tiền, với lại, trên người hắn lúc này không có đến một cắc, thì mua súng ở đâu? Còn chưa kể tới địa điểm buôn bán hàng nóng, hắn không hề hay biết.
Nên hiện tại chỉ có chơi hoạ phù mà thôi.
Tuy nó không tốc độ như súng đạn, bá đạo như pháp tắc, nhưng được cái nó rẻ, và dễ dàng chế tạo hơn nhiều.
Thuật hoạ phù mà hắn đang nắm giữ, là loại thuật pháp do Thanh Vân sáng tạo ra, sau khi được hắn truyền cho toàn bộ kiến thức về đạo giáo, phong thủy, cùng phù lục tại di vực kết hợp mà thành.
Môn này không đòi hỏi người hoạ phải có tố chất, hay linh khí dồi dào, chỉ cần người hoạ có đủ thần hồn vững mạnh cùng đầy đủ nguyên liệu để hoàn thành quá trình chế tác là được rồi.
Phù văn của Thanh Vân được chia làm hai nhóm, đó là dẫn phù và ấn phù, hay còn gọi với cái tên khác là dẫn pháp và ấn pháp.
Dẫn phù là một loại phù văn giúp cho người sử dụng gọi ra một đạo pháp tắc, ưu điểm là uy thế khá mạnh, tương đương với chuẩn pháp tắc, nhược điểm là thời gian điều động khá lâu, khi mới vất tấm phù ra, cần chờ đến một phút, pháp tắc từ trong thiên địa mới được gọi tới.
Loại này khá khó hoạ, bởi chi tiết trên phù văn khá rắc rối, hoạ xong một tấm chắc cũng mất nguyên một ngày, tuy mất thời gian, nhưng bù lại loại phù này không cần gì nhiều, chỉ cần thần hồn người hoạ đủ mạnh là được.
Còn ấn phù thì lại trái ngược hoàn toàn, nó lại dễ phác hoạ hơn, chỉ cần vài nét nghệch ngoạc cơ bản cũng ra một tấm phù.
Chỉ là, loại phù này lại đòi hỏi rất nhiều, không những người hoạ cần phải có thần hồn, mà cơ thể cũng phải tồn tại linh khí, không có linh khí thì phải dùng máu của mình, hoặc sinh vật khác, làm nguyên liệu chế tác phù.
Loại phù này không giống dẫn phù kêu gọi pháp tắc từ trong thiên địa, mà dựa vào hình dáng pháp tắc, khắc hoạ lên những tấm chu sa, tạo ra pháp tắc nhân tạo, phong ấn tại chu sa bên trên để thành bùa chú.
Nguyên liệu như máu hoặc linh khí khi được phác hoạ trên chu sa sẽ chuyển hoá thành pháp tắc, được gọi là pháp tắc nhân tạo, còn kém hơn cả ngụy pháp tắc một bậc.
Ưu điểm của loại phù này là dễ hoạ, dù không cần tới chu sa, chỉ cần có máu hoặc linh khí, kết hợp với thần hồn là có thể hoạ phù, vì chi tiết cũng không quá cầu kì như dẫn phù, nên loại phù này hoạ khá nhanh, không tốn thời gian.
Và khi vất ra công kích, nó liền có hiệu quả tức thì, không cần phải như dẫn phù, phải đợi gần một phút mới có thể gọi tới pháp tắc đánh địch.
Nhược điểm, uy lực kém, mức sát thương không bằng một nửa dẫn phù, tốn nguyên liệu, nhanh chóng hao hụt linh khí.
Thắng sau khi nghiên cứu, cũng hiểu rõ tính chất của từng loại.
Vì để lấy cái này bù cho cái kia, hắn đã hoạ luôn cả hai loại.
Nơi này không có chu sa, máu gà cũng không có, hắn đành tự dùng máu mình cùng giấy trắng, tiến hành luyện phù, dù sao bản thân lúc này vẫn chưa sinh ra nội lực, nên chỉ có thể dùng tới huyết khí mà thôi.
Vốn những kiến thức này đã nằm trong đầu hắn, nên chỉ cần hoạ qua một hai là hắn nắm rõ được hoàn toàn cấu trúc.
Việc hoạ phù cũng dần trở nên dễ dàng rất nhiều.
Ngày đầu tiên hắn chỉ hoạ được một tấm dẫn phù và ba tấm ấn phù, nhưng sang ngày hôm sau, hắn đã có thể hoạ được ba tấm dẫn phù cùng hai tấm ấn phù.
Hỏi, tại sao dẫn phù lại hoạ được nhiều hơn ấn phù so với ngày đầu? Đơn giản, là vì hiện tại cơ thể hắn đang suy nhược, tuy có sinh mệnh từ wolf cung cấp, nhưng nên nhớ máu không phải thích là sản xuất ra được, nó còn phụ thuộc vào chế độ ăn uống, để chuyển hoá thành máu, còn sinh mệnh pháp tắc, nó thuần túy là kích thích, giữ cho vật chủ không bị c·hết, tăng khả năng sinh trưởng của tế bào mà thôi, việc chế tạo máu, là hai trường hợp khác nhau hoàn toàn.
Còn thần hồn, sau mỗi lần thiền định tại trên đỉnh Thông Bằng, là hắn lại được phục hồi, và mạnh hơn trước, nên việc hoạ dẫn phù cũng không có gì khó khăn, chỉ là tốn chút thời gian để hoạ chi tiết mà thôi.
...
Hôm nay đã là ngày thứ năm, kể từ khi bà Hồng bàn giao lại căn nhà cho Thắng, nhờ hắn trông giữ.
Khác với mọi hôm, thay vì vội vàng chạy lên núi luyện công, thì hắn lại tiến tới nhà bếp, tiến hành nấu nướng bữa ăn sáng.
Không phải hắn lười, hay muốn nghỉ ngơi một hôm, chỉ là hôm nay hắn có một kế hoạch khác.
Thức ăn tại trong tủ tuy nhiều, nhưng tất cả lại là đồ đông lạnh, không hề có chút tươi mới, không có tác dụng cho việc tăng cường khí huyết trong thân, nên Thắng quyết định hôm nay rời căn biệt thự một hôm, đi vào rừng săn chút động vật hoang dã.
Năm 2013, động vật hoang dã cỡ lớn đã không còn, chỉ còn lại những loài nhỏ bé như chim trĩ, gà rừng cùng một số loại gặm nhấm như sóc, dúi...
Tuy bọn chúng có lượng thịt ít, nhưng chất lượng thịt thì khỏi phải bàn, chắc chắn bên trong có chứa hàm lượng protein phong phú, nếu Thắng có những loại thịt này bồi bổ, vậy thì khí huyết cũng sẽ nhanh chóng phục hồi.
Đấy là còn chưa kể tới máu tươi của bọn chúng, tất cả đều là động vật hoang dã, chắc chắn khí huyết cuồn cuộn, không những thế lại còn là động vật máu nóng, nếu dùng để hoạ phù thì quên con mẹ nó sầu đi, tác dụng có khi còn mạnh hơn khi dùng máu hắn hiện tại.
Nấu nướng xong xuôi, Thắng mới đem chỗ thức ăn nóng hổi này vào trong một hộp nhựa.
Đi rừng không cần quá cầu kỳ, chỉ cần một khối thịt ba chỉ băm nhỏ, rồi rang mặn lên, thủ trong balo thêm vài túi cơm lớn, nắm lại thành một cục, vừa đủ để phục vụ cho cả ngày đi rừng, chỉ cần có vậy, không cần gì nhiều.
Sau khi cho hết đồ đạc vào trong balo, Thắng mới tiếp tục kiểm kê lại lần nữa, xem mọi thứ có đầy đủ hay không, để còn kịp thời bổ sung.
“Nước, cơm... bật lửa, dao con, muối, dây dù... đủ rồi, giờ thì lên đường thôi.”
Thấy trong balo mọi thứ đã đủ đầy, không thiếu một món gì, hắn mới hài lòng vác balo ra sau lưng.
Trước khi đi, không quên pha chút muối vào chai nước lọc.
Việc đi lại hoặc vận động nhiều, sẽ dẫn tới việc toát nhiều mồ hôi, khiến người bị mệt có cảm giác thèm uống nước, tưởng thiếu nước, nhưng thực tế không phải vậy, sau khi toát lượng lớn mồ hôi, người chúng ta sẽ bị thiếu muối, nếu uống nước lọc, sẽ không giúp chúng ta hồi sức và giảm cơn khát, nhưng nếu dùng chút nước muối, chắc chắn sẽ cải thiện rõ ràng.
Vậy nên trước khi đi, hắn mới pha chút muối vào trong chai nước, để phòng khi cơ thể thiếu muối, thì lập tức bổ sung kịp thời.
Làm xong đây hết thảy, hắn liền đi ra ngoài, khoá lại cửa chính, tiện tay cầm lên con dao quắm đang để tại hiên nhà, hướng cổng sắt đi qua, chốt luôn cái cửa này lại.
Tuy nơi đây ít người qua lại, nhưng dân rừng vẫn thi thoảng lảng vảng qua, phải người có đức tính tốt thì không sao, phải kẻ tò mò, cùng đức tính xấu, chỉ sợ đối phương khuôn đi cả nhà... để đảm bảo, vẫn là khoá cửa cẩn thận.
Dù sao cũng là trách nhiệm của hắn, đã nhận lời trông nhà thay bà Hồng, nên nếu bị mất đồ, hắn thực không biết giải thích ra sao...
Còn tại sao hắn lựa chọn mang theo dao quắm mà không xách theo trường thương, là bởi vì đi rừng, địa hình chủ yếu là các loại cây cối cùng bụi gai, thú dữ cũng chưa chắc đã tồn tại, vác theo chỉ tổn nặng người, nên hắn lựa chọn quẳng ở nhà, thay vào đó là cầm theo dao quắm, vừa có khả năng phòng thân, lại có thể dùng tới mở đường, diệu dụng vô cùng...
Với quân tư trang đầy đủ như vậy, Thắng bắt đầu lên đường, hướng về Đông Bắc cánh rừng mà đi, vì khu vực ngoài rìa đã được quy hoạch, trở thành nơi trồng các loại cây để lấy gỗ, phục vụ cho lâm nghiệp, nên hệ sinh thái cũng đã giảm nhiều, không còn phong phú.
Muốn kiếm được nhiều thú rừng, bắt buộc hắn phải hướng phía Đông Bắc, tiến vào sâu trong rừng, bởi trong đó, hệ thống sinh thái của rừng nguyên sinh vẫn còn, tuy không rộng lớn lắm, nhưng hẳn là đủ để hắn kiếm chút thú rừng về làm tài nguyên.