Chương 270: Vạn sự khởi đầu nan
Chiếc balo mà hắn vác trên lưng, tổng trọng lượng cũng phải đâu đấy hơn 20kg, bởi bên trong không những có nhu yếu phẩm cần thiết, mà có cả xoong nồi cỡ nhỏ.
Những thứ này cốt để phòng thân, sau khi bắt được thú rừng, sẽ ngay lập tức làm thịt.
Nếu đổi lại trước đây mấy ngày, bảo hắn vác theo 20kg chạy băng băng đoạn đường rừng, thực sự không khác nào hành xác hắn, nhưng hiện tại đã khác, sau mấy ngày điên cuồng luyện tập, sức bền cùng độ dẻo dai đã được cải biến, mạnh lên không ít.
“Một... hai... ba...”
Mỗi bước đi, Thắng đều chú tâm vào đếm nhịp bước, để ý tới hơi thở, cùng quán thâu toàn thân.
Đây là một loại rèn ý chí, giúp tinh thần luôn ở trạng thái tỉnh táo, tăng cường độ tập trung, cùng đánh tan mọi mệt mỏi.
Mặt trời kéo dần lên cao, tiếng chim cũng bắt đầu líu lo khắp khu rừng, đủ loại chim nhỏ tung tăng tập bay, uyển chuyển nhảy nhót, cà tưng chuyền cành.
Thắng đi bên dưới, cũng lười để tâm tới lũ chim con, bọn này quá bé, không đủ thịt để hắn ăn, phần da cũng quá tiểu, không đạt tiêu chuẩn làm nguyên liệu chế phù.
Quãng đường mà hắn đi cũng ngày càng xa, phải đến hai cây số gì đấy, cuối cùng cũng băng qua được cánh rừng mà nhà nước tiến hành trồng lâm nghiệp.
Đứng trên đỉnh đồi trọc, Thắng đưa mắt hướng nơi xa.
Trước mặt hắn, khoảng một cây số, đi qua ngọn đồi trọc này là một cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn, với tầng tầng lớp lớp các loại cây lá đan xen nhau, che đi một vùng đất rộng lớn bên dưới.
Quả là kiệt tác của mẹ thiên nhiên, hùng vĩ đến kinh ngạc.
“Đi thôi... nơi đó khả năng có đồ chúng ta cần...” Thắng nhếch mép, mỉm cười nhìn nơi xa, cầm lên con dao quắm, đi xuống đỉnh đồi trọc.
Một đường băng băng, Thắng nhanh chóng rời đi ngọn đồi này, tiến vào cánh rừng nguyên sinh, nơi ngập tràn những tài nguyên phong phú, kèm với đó là những hung hiểm đang rình rập.
Hung hiểm ở đây không phải hùm beo, sói cáo, mà là những con độc xà hung tợn ẩn sâu trong những cánh rừng này.
Rắn độc ở đây chủ yếu là loài hổ đất, hổ mèo, hổ mang chúa cùng với đó là cặp đôi, cạp nong và cạp nia, mấy loài này thường rất độc, nếu bị nó cắn một cái mà không kịp c·ấp c·ứu, thì phải thật nhanh lấy một nắm đất, rồi đưa lên mũi mà ngửi, cho quen mùi, sau đỡ bỡ ngỡ.
Chỉ có cách đấy thôi, chứ chờ ai cứu? C·hết cụ nó rồi còn đâu mà cứu...
Thắng tuy hiện tại đã có một thân man lực, nhưng nếu gặp phải bọn này, bị cắn một cái thì cũng xác định, rũ mục trong đây.
Nên khi tiến vào cánh rừng già này, Thắng thực sự nghiêm túc, cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng mấy con bò sát không chân này công kích.
Tuy bọn chúng nguy hiểm là vậy, nhưng Thắng lại không có chút sợ hãi, trái lại, hắn còn âm thầm khẩn cầu các cụ trong nhà, phù hộ hắn gặp nhiều rắn lớn.
Bởi trên cơ thể của loài rắn, tất cả đều là bảo vật có thể sử dụng.
Thịt rắn không những ăn ngon, bộ dưỡng, mà cả mật rắn cũng cực kỳ diệu dụng, nhất là lúc này, khi cơ thể Thắng đang bị suy nhược, chỉ cần phục dụng lượng lớn mật rắn, chắc chắn hắn sẽ lấy lại được trạng thái cơ thể săn chắc khi xưa.
Không những thế, phần thịt liền da còn có thể sử dụng để chế tác phù lục, với khả năng dày, cộng độ dẻo dai, hắn có thể tạo ra một tấm dẫn phù có độ bền lớn.
Nếu vẽ dẫn phù trên giấy chu sa, khi sử dụng để kêu gọi pháp tắc, chắc chắn sẽ bị nát, còn nếu dùng trên một tấm da có độ bền cao, khả năng cao sẽ sử dụng được nhiều lần.
Chính vì những tác dụng đáng kể của chúng, Thắng mới chờ mong bắt được thật nhiều rắn độc, không những bắt nhiều, mà còn phải có cơ thể to lớn mới tốt, tối thiểu cũng phải hơn mét trở lên.
Mang theo tâm tình phấn khích cùng chờ mong, Thắng nhanh chóng đi vào khu rừng già.
Mỗi nơi hắn đi qua, đều để lại một nhát chém sắc lẹm, hắn làm như vậy vừa để dọn đường, lại là đánh dấu những nơi đã đi qua.
Vào rừng sâu, núi thẳm, đường đi khá là khó khăn, cây cối chằng chịt, nếu không để lại cho bản thân chút dấu vết, sợ là sẽ bị ma rừng dấu.
Nói là ma rừng thì hơi quá, chủ yếu là ngu ngơ lạc đường, nếu thực gặp ma thật, thì Thắng lại sướng quá, có đồ bồi bổ...
Rừng nguyên sinh, nơi có hệ sinh thái phong phú, cùng với đó là những gốc cây đại thụ mọc san sát nhau, xen kẽ thành từng tầng lá các tán lá xanh tươi che phủ toàn bộ bầu trời, chỉ để lại vài kẽ hở nhỏ cho những tia nắng đi xuyên qua.
Lúc này, Thắng đang thong thả đạp trên những tầng lá khô bên dưới mặt đất, phát ra những tiếng vang rộp rộp.
Đưa mắt nhìn qua chiếc đồng hồ cơ trên tay, vừa hay thấy kim đồng hồ đã chỉ 8 giờ, hắn liền dừng chân nghỉ ngơi.
Chiếc đồng hồ này Thắng là lấy tại nhà của Ánh, vì bộ đồ phi hành cùng chiếc đồng hồ đa năng tiên tiến đã bị hỏng sau khi chịu phải áp suất từ vật chất thời gian, nên đã không thể sử dụng, hắn đành phải lấy tạm chiếc đồng hồ cơ trong nhà Ánh dùng tạm
“Ùng ục...” Tiếng réo từ bụng Thắng phát ra, báo hiệu bao tử đang trống rỗng, nhân lúc nghỉ ngơi, hắn lấy ra thức ăn cùng cơm nắm, làm chút để lót dạ.
Ngồi ăn túi cơm nắm nóng hổi, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn thấy có vài con sóc nhỏ đang tung tăng chạy loạn, rượt nhau kêu rít rít.
Nhìn bọn chúng loạn chạy trên các cành cây, Thắng thèm đến chảy cả dãi, nhưng vì bản thân không có v·ũ k·hí tầm xa, nên chỉ có thể đứng đấy thèm thuồng, nhìn lũ sóc tung tăng lô đùa với nhau... thực thèm a!
Xoạt, xoạt!
Đang ngẩn ngơ nhìn đám sóc, bỗng hắn nghe thấy vài tiếng động nhỏ tại trong bụi cỏ gần đó, tò mò, hắn vội cất đi nắm cơm, cầm lên con dao quắm tiến về phía phát ra tiếng động.
Vừa đi được vài bước, bất ngờ có một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng phóng vụt ra, hoảng sợ kêu lên vài tiếng cục tác.
Định thần nhìn lại, Thắng liền ngay lập tức nhận ra đó là một con gà rừng mái, với bộ lông nâu đất quanh thân cùng phần cổ hơi vàng, chắc chắn là gà rừng rồi.
Hắn đang định lấy ra con dao thái để phi c·hết đầu gà rừng kia, thì thấy nó dừng lại, hướng hắn cục ta cục tác, ánh mắt đầy đề phòng.
Còn đang nghi hoặc, không biết vì sao con gà này gan vậy, lại dám đứng lại cùng mình đối mặt, thì hắn thấy trong bụi cỏ vừa rồi, nơi con gà mái vừa phi ra đang có một đàn gà con kêu chíp chíp toàn thân cũng nâu đất như mẹ.
“Ngon, hôm nay kiếm bộn rồi!” Thắng âm thầm phấn khởi.
Hắn không ngờ, mới sáng sớm đã gặp được một đàn gà rừng, nếu đem về nuôi, thì quên sầu đi, thức ăn hắn sẽ được cải thiện đáng kể.
Thắng không nói gì nhiều, lập tức dùng tới con dao, phi thẳng tới chỗ gà mẹ.
Con dao xé rách không khí, một đường lao đi, tốc độ nhanh như tên bắn ghim vào thân gà mẹ già, tiễn nó thăng thiên, lũ con tại trong bụi cỏ không hề hay biết mẹ mình đ·ã c·hết, vẫn rối rít kêu lên loạn xạ.
“Đây, đây... từ giờ ta là bố dượng bọn mày, chờ sau này lớn, đủ lông đủ cánh, rồi bố thịt... giờ thì ngoan, lại đây gọi hai tiếng bố bố a!”
Thắng phấn khích, hướng bụi cỏ đi tới.
Bọn này dù sao cũng chỉ là gà con, không có mẹ dẫn lối, chạy loạn xạ trong bụi cỏ chỉ khiến bọn chúng bị mắc kẹt thêm, vừa hay tạo điều kiện cho Thắng dễ bắt.
“May, có cầm theo cái nồi!” Thắng hí hửng cầm ra một cái xoong nồi cỡ nhỏ.
Thắng bắt đầu tóm từng con một thả vào trong nồi, sau đó lấy vung đậy lên, rồi dùng tới dây dù buộc lại, ngăn không cho vung bị bật ra, tránh đám gà này chạy thoát.
Để t·ránh l·ũ gà này bên trong c·hết ngạt, Thắng cũng đã tiện tay xử lý qua cái vung, đục thủng vài lỗ để lũ gà con này có thể thở.
Sau khi làm xong những thứ này, hắn mới đi tới chỗ xác gà mẹ, xách nó lên, lấy ra trong chiếc balo một cái chai nhựa nửa lít rỗng, hướng cổ gà hứng tiết, đây cũng là tài nguyên, nếu sử dụng để hoạ phù thì cũng phần nào giúp hắn giảm tải việc tiêu hao linh khí.
Bình thường máu khi để lâu, ắt sẽ đông lại, ảnh hưởng tới quá trình hoạ phù... nhưng không sao, chẳng phải trong người hắn có huyết mệnh công hay sao!
Chỉ cần cầm chỗ huyết này về, làm một bữa tiết luộc, vừa ăn vừa thôi động huyết mệnh công sản xuất máu, lại vừa lấy máu thừa để hoạ phù, quả thực là một kế sách hoàn hảo.
Sau khi đã vắt kiệt từng giọt máu cuối cùng của gà mẹ, hắn liền treo cái xác bên cạnh chiếc balo, chờ khi nào tìm được nguồn nước, thì đem ra chế biến.
Thấy không còn xót lại thứ gì, hắn mới nhét con dao thái vào trong quần, xách chiếc balo đang tại trên mặt đất lên, cầm lấy con dao quắm, tiếp tục lên đường.
Vạn sự khởi đầu nan! Mới sáng sớm ngày ra, niềm vui đã ngập tràn, thực khiến Thắng chờ mong buổi đi rừng hôm nay, sẽ kiếm được vài đầu rắn lớn.
Nếu được thì mấy con dúi hoặc thỏ nhỏ cũng tốt, bởi da của bọn chúng rất bền, rất phù hợp để làm dẫn phù.
Cứ vậy, hắn ngày càng tiến sâu vào trong khu rừng nguyên sinh, nơi có nhiều sinh vật đang chờ hắn tới gặt hái...