Chương 271: bội thu
Đầu xuân, là thời kỳ mưa phùn rải rác, kết hợp với không khí se lạnh, khiến những nơi trầm thấp như rừng rậm, nhất là nguyên sinh loại hình lại thêm âm u, ẩm ướt.
Mặt trời của mùa này cũng không gắt gỏng, oi bức như mùa hạ, nên không khí vẫn giữ lại sự lạnh lẽo cùng mùi mốc ẩm của rừng.
Càng tiến vào sâu, các loại bụi cây, gai góc càng xếp vào nhau chằng chịt, những tia sáng từ phía trên cũng không thể le lói được xuống bên dưới.
Toàn bộ khung cảnh đều trở nên mờ ảo...
Thắng dơ cao con dao, một tay chém mạnh về phía trước, phát ra một lối đi nhỏ.
Vuốt qua vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn từ từ luồn lách qua các gốc cây.
Thi thoảng cảm thấy hơi mệt, hắn mới dừng lại một chút, bổ sung thêm nước muối đầy đủ, rồi mới tiếp tục lên đường.
Càng đi, bầu trời càng mất hút, chỉ còn những tán cây to lớn, chằng chịt xếp tầng lên nhau, che phủ mất bầu trời.
Cánh rừng âm u, chỉ có vài tia sáng nhỏ bằng ngón tay út, lắt lé xuyên qua, thi thoảng lại có vài tiếng chim rừng kêu lên ríu rít, chỉ những lúc đó, mới cảm nhận được khu rừng này vẫn còn sự sống.
Phặc, phặc.
Tiếng dao quắm v·a c·hạm vào các cành cây, bụi cỏ trầm thấp phát ra, mở ra cho Thắng một con đường không thấy ánh sáng.
“Hửm?” Đi được một đoạn, Thắng bỗng thấy xa xa có một dốc đá, cao khoảng hai mét, chằng chịt các loại dây leo rừng.
Làm hắn ngạc nhiên là, nơi đó vậy mà có một chùm dây leo có phiến lá hình bầu dục thuôn ngược, đầu là ngọn gấp, đuôi lá hình tim, phiến lá có xanh, có trắng, thi thoảng còn có vài phiến mang màu nâu tím. Mặt dưới phiến lá đếm có 8-9 cập gân thứ cấp.
Dân rừng vừa nhìn, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là cây gì.
Đúng vậy, đó là cây ba kích, một loại dây leo rừng sống nhiều năm tại các vùng đồi núi.
Loại này không những dùng để ngâm rượu, mà còn có nhiều tác dụng rất lớn trong đông y.
Một loại cây rất được nhiều người ưa thích và săn tìm, dù là giới thượng lưu hay bình dân, đều muốn sở hữu nó, nhất là loại ba kích mọc tại trong rừng sâu như này.
Khỏi phải nói, hiện tại Thắng phấn khích thôi rồi.
Năm 2013 là năm tài nguyên rừng như ba kích, nấm lim bị dân rừng khai thác gần hết, khó mà tìm được một gốc lớn thế này, đa phần là rễ nhỏ mới mọc khoảng vài năm mà thôi.
Ấy vậy mà nơi đây lại có một đoạn dây leo lớn như vậy mọc tại gần vách đá, nhìn thế nó mọc, Thắng phán đoán rễ nó phải dài hơn mét đi. cây này hẳn đã được chục năm tồn tại.
Không biết tại sao nó lại bị bỏ quên tại đây, không ai phát hiện, để hắn lúc này chiếm được tiện nghi, nhưng điều hắn biết chắc chắn là... cây này sẽ là của mình, thực con mẹ nó phấn khích a!
Không kịp chờ đợi, hắn đã nhanh chóng lao tới gần vách đá đó, xem xét.
Xác định thực là ba kích, Thắng liền vui sướng lấy từ trong balo ra một cái thuổng sắt, vì không có cán nên hắn đành phải đứng dậy, kiếm tạm một thân cây còn tươi, đẽo tạm làm cán, để lắp vào sử dụng.
Cũng chẳng mất quá lâu, hắn đã có cho mình một chiếc thuổng chắc chắn, đầm tay tại bên người.
Men theo thân của ba kích, Thắng nhanh chóng tìm được được gốc của cây, khi đã xác định chắc chắn, hắn liền dùng sức, đào bới lớp đất đá tại bên dưới lên.
Thứ giá trị nhất của ba kích chính là củ của nó, đào không khéo, để mất dấu một đoạn, sẽ thấy tiếc đứt ruột, để có thể một lần thu hết, Thắng phải rất cẩn thận, tránh bị đứt khúc, từ từ bới đống đất, tách rễ ra rồi mới tiếp tục đào.
Cứ vậy hì hục khoảng hai tiếng, mò mẫm dưới mặt đất, hố đã bị hắn đào đến hai mét có thừa, mới thành công kéo được toàn bộ củ của ba kích ra.
“Vãi cả cứt! Nhiều vãi lồng!”
Thắng cầm trên tay củ ba kích, thô tục chửi một câu.
Sở hữu bề ngang 2cm, chiều dài đến hai mét hơn, thi thoảng còn phát ra chút hương vị của đất, cùng mùi thơm đặc trưng của ba kích khiến Thắng phấn khích không thôi.
Củ này cũng quá to rồi, to hơn cả hắn dự tính lúc trước, nếu bán đi sợ là kiếm được bộn tiền.
Không nói nhiều, hắn ngay lập tức lấy con dao thái, cắt ba kích ra thành từng đốt nhỏ, khoảng 20cm, rồi quẳng vào chiếc balo.
Làm xong hết thảy, hắn mới hài lòng ngồi nghỉ.
Lúc này đồng hồ trên tay hắn cũng đã điểm mười giờ, cũng đã đến lúc ăn cơm trưa để bổ sung năng lượng.
Vẫn là món cơm nắm cùng món thịt băm rang mặn, Thắng cầm lên nắm cơm đã nguội lạnh chấm vào hộp thịt băm, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Sau khi lao động, được ăn một bữa cơm bình dị đúng thật là sướng khoái, dù chỉ là một nắm cơm cùng chút thịt đơn bạc, nhưng vẫn cho ta cảm thấy rất ngon.
Giải quyết xong nắm cơm, Thắng ngồi nghỉ tại chỗ một lúc, rồi lại lên đường.
Hắn muốn trước khi trời tối, tìm được một con rắn, hoặc ít là một con dúi cũng được, để về làm nguyên liệu chế phù.
Tiểu thế giới không còn, không gian chứa vật tư không có, đi đường mà vác theo đống đồ đạc tại sau lưng cũng thật phiền, nên hắn muốn chế tác một loại phù chú, có tên là trữ nạp phù.
Đây là một loại phù văn được hoạ trên cơ sở của không gian nguyên tố, kết hợp giữa đặc tính dẫn pháp của dẫn phù cùng tạo pháp của ấn phù, sáng tạo ra một phù chú không gian, có thể trữ vật.
Loại phù này lúc luyện rất tốn công sức, nhưng bù lại, sau khi hoàn thành, rất dễ dàng sử dụng, chỉ là nó không tồn tại khả năng công kích.
Nhưng loại phù này bắt buộc nguyên liệu hoạ bên trên phải là có độ bền cao, nếu sử dụng chu sa hoặc các loại giấy bình thường, sợ là không chịu được sự chồng chéo của hai loại phù này đánh lên.
Với lại, dù có hoạ xong, cũng chỉ dùng một đến hai lần, sang lần thứ ba sợ là phù nát, không gian trữ vật tan, đồ vật cũng mất.
Để tránh tình trạng này diễn ra, hắn mới cố gắng tìm bằng được xác rắn, hoặc các loài có da dày thịt béo, để làm nguyên liệu hoạ phù.
Men theo những tia sáng lắt léo, Thắng đi dần xuống chân rừng.
Loài trăn, rắn hẳn là sinh hoạt gần khu vực có nguồn nước, bởi chỉ có những nơi đó mới ẩm ướt, và có lượng thức ăn dồi dào.
Phán đoán hẳn là như vậy, Thắng liền thay đổi phương hướng, không tiếp tục hướng đỉnh núi đi lên, mà thay vào đó đi chéo xuống dưới, để tìm nguồn nước.
Đi không bao lâu, hắn liền nghe được vài tiếng róc rách, tuy rất bé, nhưng với độ n·hạy c·ảm từ thính giác của mình, hắn vẫn dễ dàng bắt được những âm thanh nhỏ bé này.
Thấy nước là thấy hi vọng, hắn liền ngay lập tức giựa theo tiếng suối, trượt xuống chân đồi.
Tiếng chảy róc rách cũng ngày một rõ ràng, cây cối xung quanh cũng sanh mơn mởn không kém, bầu trời phía trên cũng bắt đầu lộ diện mỗi khi hắn tiến gần tới dòng suối.
Chỉ là, khi hắn vừa bước chân tới gần nguồn nước, liền dẫm nhầm vào một cành cây lớn, cành cây này như sống lại, vậy mà bắt đầu vặn vẹo hướng bên khác trườn đi.
Khi đó, Thắng chỉ mải để tâm tới con suối trước mặt, đâu có chú ý gì tới xung quanh! Nên ngay lúc khúc cây này cựa quậy hắn liền giật thót tim, vội vàng lùi lại, đưa con dao quắm ra trước ngực đề phòng.
Nhưng sau khi định thần, nhìn kỹ lại cành cây đó, Thắng nhìn thấy một con trăn đất rất to, dài đến năm mét, đang vặn vẹo, tính chuồn khỏi nơi đây.
“Con mẹ nó, người anh em sao đã vội đi? ở lại buôn chuyện nhân sinh thường tình! A, ở lại nha!!!”
Thắng hú lên một tiếng, nhanh chóng đuổi theo con trăn.
Xid xid xid... (có ngu mới ở lại cùng ngươi tám chuyện, một tên nhân loại!)
Trăn ta ra sức bò trườn, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của tên nhân loại phía sau.
Nó sống tại khu rừng này đã được chục năm, cũng đã nhiều lần vào hung ra hiểm, nó biết nhân loại là đám động vật ác độc, rất dã man, nên khi vừa nhìn thấy Thắng, nó không suy nghĩ nhiều, lập tức quay người bỏ chạy.
“Con mẹ nó, dám chạy à!” Thắng dừng lại, cầm con dao quắm trên tay, ném mạnh về phía trước.
Con dao quắm to lớn lao nhanh trên không trung, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp bay tới chỗ trăn đất.
Không chút hoa mỹ, con dao ngay lập tức cắm bặc vào đầu trăn đất, tiên huyết đỏ hồng cũng theo đó bắn ra tứ tung, vương vãi ra xung quanh mảnh đất đó.
Bị một con dao lớn ghim sâu vào đầu, trăn đất đau đớn không còn tâm tư để chạy, chỉ biết cuồng loạn mà dãy dụa trong nhức nhối.
Trăn đất sở hữu một cơ thể đồ sộ, với khả năng siết chặt rất khủng bố, có thể khiến một con bê tắt thở chỉ với vài nốt nhạc, phải nói là đáng sợ.
Nhất là lúc nó đang đau đớn, lại điên cuồng thế này, Thắng thực không dám vào thử vận may, chẳng may bị con trăn kia quấn vào người thì xác con mẹ nó định, dù không c·hết thì cũng gãy vài đốt xương.
Hắn chỉ dám đứng ngoài nhìn, chờ cho đối phương kiệt sức, hắn mới dám hành động.
Chờ được gần tiếng đồng hồ, con trăn đất kia mới uể oải xuống sức, Thắng có thể thấy máu trên đầu nó, nơi con dao quắm ghim vào đang chảy máu liên tục, nếu lúc này giáng thêm một cước, để con dao kia gắm thêm phát nữa, khả năng cao sẽ tiễn được trăn đất lên trời.
Nhưng để đảm bảo an toàn, hắn vẫn là ngồi tại chỗ chờ đợi, biết đâu con trăn này biết chơi lừa lọc, vờ đuối sức để hắn tới gần, rồi quấn hắn đây, nên hắn vẫn chưa ra tay, mà chỉ trông mắt lên nhìn.
Có vẻ như hắn đã suy nghĩ nhiều, con trăn sau khi dãy dụa mất sức, đã không còn chút khả năng kháng cự, hiện tại chỉ có thể bất lực nằm đấy.
Đợi một hồi, thấy trăn đất hoàn toàn không còn động tĩnh, Thắng mới từ từ tiến lại gần xem xét, khi phát hiện đầu trăn lớn này đã hoàn toàn như cá trên thớt, hắn liền lập tức ra tay, tiễn vị anh bạn mới gặp này lên thiên trúc thay mình thỉnh kinh.
Sau khi kết liễu trăn đất, Thắng liền vác cái xác lên lưng, quay trở về nhà.
Hiện tại đồ đã tới tay, cũng không cần tiếp tục tiến vào rừng sâu làm gì, với chỗ thịt này cùng lượng lớn ba kích, thừa sức đưa hắn thương thế chữa khỏi.
Vậy nên, cuộc đi săn hôm nay, tới đây kết thúc...