Chương 272: về căn biệt thự
Chiếu xuống, khi những ánh tà dương đang từ từ biến sắc, lại có một thân ảnh nhỏ bé, vác theo một khối lớn xác trăn đi lại trong rừng.
Vì trăn rừng lúc này nằm trong sách đỏ Việt Nam, nên Thắng không dám lộ liễu, vác theo cái xác lớn này đi thênh thang giữa đường rừng, rất sợ bị người khác bắt gặp.
Gặp kiểm lâm chắc chắn sẽ b·ị b·ắt, gặp dân đi rừng thì khỏi phải nói rồi, kiểu gì đám người này sẽ sinh lòng ghen ghét, khả năng cao đối phương sẽ đi hướng chính quyền báo cáo, như vậy hắn vẫn bị quy vào tội săn bắt động vật trái phép, dễ vướng phải vòng lao lý.
Để tránh những vấn đề này sảy ra tại trên người mình, Thắng chỉ còn cách âm thầm luồn lách qua những cánh rừng rậm, tránh tai mắt người đời...
Những cánh rừng này đều là rừng lâm nghiệp, chuyên trồng các loại cây lấy gỗ, nên cây cối có khoảng cách khá đều nhau, không rậm rạp, che chắn tầm nhìn như rừng nguyên sinh mà hắn vừa vào, nên tốc độ đi đường cũng rất nhanh chóng.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã ra khỏi khu rừng, lững thững trên đoạn đường đất lớn.
Vì hiện tại trời cũng đã tối, lại là đường rừng nên không có bóng đèn, Thắng đã có thể thoải mái vác theo trăn đất tự tại mà đi thênh thang ngoài đường.
Vài phút sau, hắn đã có mặt tại căn biệt thự.
Nhìn nơi xa căn biệt thự đang phát sáng, Thắng liền có chút nghi hoặc. Trước khi hắn đi, đèn điện các thứ đều đã bị tắt hết, cổng sắt cũng đã được đóng lại, hiện tại cổng mở, điện sáng, nên hắn có chút nghi hoặc.
Nhưng khi nhớ tới lời bà Hồng từng dặn, hắn liền bừng tỉnh, hẳn là cô chủ của căn nhà này, vị bác sĩ nữ đã giúp đỡ hắn mấy hôm trước đã về, và hiện đang ở bên trong.
...
Trong căn biệt thự xa hoa lúc này.
“Chị thấy chưa? Em nói rồi, tên đó cùng với ả đàn bà kia là một ruộc! Đều là kẻ l·ừa đ·ảo. Đã mất công cứu hắn một mạng, vậy mà tên đó lại lấy ơn báo oán!”
Nguyệt dơ hai tay lên cao tỏ vẻ bất lực, hướng chị mình hô lớn.
“Em từ từ xem nào, chẳng phải chỉ là một chiếc đồng hồ thôi sao? Em nhìn xem, đồ đạc trong nhà, có đồ nào bị mất đâu! Với lại, cây trường thương của người ta vẫn ngay kia, chính tỏ mới đi đâu đó chưa về...
Nếu người ta có ý đồ xấu, đã khuôn hết đồ có giá trị đi rồi!”
Ánh không đồng tình với lời nói của em gái mình, cô nàng lắc đầu, cố gắng giải thích cho em mình hiểu.
Nhưng có vẻ như Nguyệt khá ngang bướng, vẫn khăng khăng khẳng định người mà bọn họ cứu hôm nọ là quân trộm c·ướp.
“Tên đó không khuôn được đi là đúng rồi, vì lắm đồ vậy sao có thể dễ dàng mang ra khỏi trạm, với lại cái cây thương kia nhìn là biết không được giá, sao so được với chiếc đồng hồ cơ thụy Sĩ của em!”
Ngay khi Nguyệt đang thao thao bất tuyệt, thì Thắng cũng vác theo con trăn đất tiến vào trong sân.
Cùng lúc đó, Nguyệt cũng vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, vừa hay nhìn thấy Thắng vách theo con trăn lớn đi tới.
Dưới ánh đèn điện từ sân dọi xuống, nàng có thể thấy được một thân ảnh nhem nhuốc, tóc tai bù xù, trên tay cầm một con dao quắm, sau lưng lại là một đầu trăn lớn đ·ã c·hết từ bao giờ, đang hung tợn đứng đấy.
Quá kinh ngạc, nàng há to mồm, đưa tay chỉ về phía Thắng, nói không nên lời.
Thấy em mình đang yên đang lành, tự nhiên thất thố như vậy, Ánh liền nghi hoặc đi ra phía cửa, nhìn xem là cái gì.
Khi thấy Thắng, nàng cũng không giữ được sự kinh ngạc cùng hoang mang, hô ầm lên.
“Anh, anh là ai?”
Ánh sợ hãi, kéo em gái lại phía sau, toan lao lên đóng lại cửa chính, nhưng đã bị Thắng nhanh chân chặn lại, không cho cô nàng đóng cửa.
Đứng trước mặt đối phương, Ánh có thể nghe thấy một mùi chua loét, mùi đặc trưng của mồ hôi, tuy có chút gay mũi nhưng hiện tại nàng lại không quản đến cái này, bởi trong lòng nàng, lúc này đầy dẫy sự hoảng sợ.
Đang yên đang lành, tại trong rừng núi hoang vu, bỗng nhiên chui ra một người đàn ông lực lưỡng, tóc tai bù xù, tay cầm v·ũ k·hí, không những thế phía sau đối phương còn cầm theo một đầu trăn lớn, trong khi đó các nàng chỉ là những nữ nhân yếu đuối, tầm thường, không sợ sao được.
“Cô sao vậy? Tự nhiên hô hào cái gì?”
Thắng khó hiểu nhìn đối phương.
“Anh, anh là ai?” Ánh sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nhìn về phía Thắng mà hỏi.
“Tôi? Tôi là Thắng a! Mới có mấy ngày không gặp, cô đã quên tôi à?”
Thắng không hiểu ra sao nhìn về phía Ánh.
“Anh! Anh là ông chú đó?” Lần này lại đến lân Ánh kinh nghi.
Theo như nàng nhớ, người mà bọn họ cứu cũng tên là Thắng, nhưng đối phương là một ông già nha, không phải là một tên thanh niên lực lưỡng, giống người trước mặt.
“Đúng vậy, tôi là Thắng. Tháng trước cô còn cùng bà Hồng chăm sóc cho tôi thây. Với lại khi đó tôi đã nói rồi, tôi là trai 25, vì gặp chút biến cố nên mới bị teo tóp như vậy, hiện tại đã hồi phục được một chút!”
Thắng gật đầu, sau đó cũng không tiếp tục nhìn Ánh mà lách người qua, tiến về gian bếp.
Nghe được đối phương khẳng định là Thắng, Ánh thực sự vẫn không dám tin, vội bá·m s·át sau lưng đối phương chất vấn.
“Vô lý, nếu anh thực là ông chú khi trước, sao có thể từ suy dinh dưỡng trầm trọng lại phục hồi nhanh tới vậy?”
“A, cái này sao? Đơn giản thôi, ăn thật nhiều, rồi rèn luyện sức khỏe, rồi lại ăn nhiều... ắt sẽ to lên nha.”
Thắng không thèm quay lại nhìn Ánh, mà tập trung tìm kiếm con dao thái thịt.
“Cái này tuy có lý, nhưng phải cần rất lớn thời gian, người bị suy dinh dưỡng mới có thể tăng cân được, còn anh thì quá bất hợp lý rồi...”
Ánh vẫn có chút không tin, bởi thực tế không hề có trường hợp tăng cân cấp tốc như Thắng được, nhất là khi đối phương bị suy dinh dưỡng tới mức cơ bắp cùng các tế bào thịt teo đến không còn, vậy mà đối phương chỉ dùng tới hơn một tuần, đã có thể hồi phục, thực sự khó mà tin được.
“Cái này còn bình thường chán, bởi sắp thôi, tận thế sẽ đến với thế giới này, khi đó toàn bộ thế giới dị biến, tam quan nhận thức của cô sẽ bị lật đổ!”
Thắng tìm được một con dao thái, vui vẻ cầm ra ngoài, không quên đi qua thả lại cho Ánh một câu nói.
“Cái này...” Ánh đứng đờ tại chỗ.
Trước đây, khi đối phương có nhắc về tận thế, nàng thực sự không thèm để tâm, bởi khi đó nàng thấy Thắng trông như một ông già, nghĩ rằng người già thường hay mắc bệnh về trí nhớ, lẩm cẩm, nên nàng không mấy để tâm.
Hiện tại đối phương vậy mà thần kì biến hoá, từ sơ xác còm nhom, dặt dẹo sắp c·hết thành sinh khí bừng bừng, huyết nhục trùng thiên, khiến nàng bất giác sinh ra tin tưởng.
Cầm theo con dao thái ra ngoài, Thắng nhìn thấy Nguyệt đang ngơ ngác nhìn hắn.
Từ khi tỉnh lại, cho tới lúc này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nguyệt, không biết cô nàng này là ai, nên cũng lười bận tâm, hiện tại việc cấp bách là xử lý cái xác trăn kia, làm một nồi lẩu lấp đầy cái bụng đã.
Sau một hồi bần thần, Nguyệt mới tỉnh hồn lại đưa mắt đảo qua người Thắng.
Vưà rồi khi đối phương đứng dưới bóng điện, nàng còn tưởng là bản thân chơi thuốc quá liều, nhìn thấy ma, hiện tại biết được đối phương là tên nam nhân mà nàng cùng với chị nàng đã cứu lần trước, mới tỉnh hồn lại.
Khi mới đảo mắt qua đánh giá đối phương, nàng liền nhìn thấy chiếc đồng hồ cơ thụy Sỹ mà mình phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được, hiện tại vậy mà nằm tại trên tay đối phương, không những vậy còn dính be bét đầy máu, khiến nàng không kìm được sự run rẩy trong lòng mà hướng Thắng gào rú.
“Này! Tên kia, sao dám lấy chiếc đồng hồ quý báu của bà?”
Nghe được tiếng quát lớn, Thắng nghi hoặc nhìn lại đằng sau, khi thấy Nguyệt đang trợn mắt nhe răng, liền có chút khó hiểu.
“Này cô gái, hôm nay ăn phải cái gì khó ỉa hay sao mà loạn gào lên như vậy? Nếu cảm thấy khó ỉa thì tôi khuyên cô nên tới tìm gặp bác sĩ, xin một liều thuốc xổ, như vậy sẽ dễ ỉa hơn.”
“Anh... anh... tên khốn kh·iếp!” Nguyệt tức giận chỉ tay về phía Thắng, tức đến không nói lên lời.
Thắng thực sự khó hiểu, rõ ràng bản thân đang thể hiện sự thiện cảm, khuyên nhủ đối phương a, vậy mà cô ta lỡ lòng chửi mình!
Thắng cũng không tiếp tục để tâm, quay người lại, hướng trăn đất đi tới.
“Mau trả đồng hồ thuy sỹ cho tôi!” Nguyệt tức giận, nghiến răng ken két lao tới.
Thắng đang đi trước, cảm nhận được có người tại phía sau công kích, liền nghiêng người một cái, cô nàng hung mãnh đã ngay lập tức bổ nhào về phía trước, ngã lên đống huyết nhục đang lênh láng dưới đất.
Một tiểu thư đài các như Nguyệt, chưa bao giờ chịu phải cái cảnh khốn nạn như này, hiện tại ngó quanh nhìn xem, thấy toàn thân đều là máu, khiến nàng thực không chịu được, gào mồm khóc rống.
Chị của cô nàng cũng ngay lúc đó chạy ra, lo lắng hướng Thắng gặng hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ai mà biết, tự nhiên cô ta lao tới, rồi chẳng may cắm đầu vào đống bầy nhầy này, sau đó ngồi ăn vạ...” Thắng nhún vai, khó hiểu giải thích.
“A a a... tên khốn đó lấy đồng hồ thụy Sỹ của em!” Nguyệt ngồi trên đất gào khóc.
Ánh bất lực nhìn em gái mình, rồi lại đưa mắt nhìn về phía tay Thắng.
“Chả ra làm sao, cũng chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà...” Thắng thở dài một cái, cởi chiếc đồng hồ tại trên tay xuống, đưa cho Ánh.
“Cảm ơn anh.” Ánh tiếp nhận chiếc đồng hồ, không quên hướng đối phương cảm ơn.
Tuy là một tiểu thư, nhưng không thể phủ nhận việc Ánh được dạy bảo rất tốt, không như Nguyệt, điêu ngoa cùng hư hỏng.
“Ây, sao lại cảm ơn? Tôi có giúp được gì đâu. Với lại, là do tôi sai, đáng ra không nên lấy khi chưa có sự cho phép. Tôi nên xin lỗi mới phải.”
“Ây...” Thấy đối phương nói vậy, nàng cũng không biết phải nói gì thêm, đành để mặc hắn, quay người đỡ em gái lên.
Tiếp nhận chiếc đồng hồ từ chị mình, Nguyệt mới coi như im bớt cái mồm, tuy vẫn còn ủy khuất thút thít, nhưng âm lượng cũng đã được vặn nhỏ đi rất nhiều.