Chương 273: không lỡ lòng...
Thấy em gái đã không còn ăn vạ, đang chăm chú lau những giọt máu trên chiếc đồng hồ, Ánh cũng không tiếp tục để tâm, mà tò mò hướng Thắng đi tới, dò hỏi.
“Anh đang làm gì vậy?”
“A, tôi đang làm thịt trăn, lát nữa sẽ chế biến một nồi nẩu long phụng sum vầy cho hai cô thưởng thức.”
Thắng hì hục cầm dao, lọc xương trăn ra khỏi lớp thịt, lòng vui sướng hướng Ánh tại phía sau khoe khoang.
“Long phụng? Là món gì?” Ánh tò mò, cũng ngồi xuống bên cạnh xem hắn lọc xương.
Từ bé tới lớn nàng chưa một lần đụng tay chân vào bếp, cách chế biến cùng giải phẫu các loài vật nàng không hề biết chút gì, chỉ có xẻ người thì nàng còn biết, bởi đó là chuyên ngành của nàng, nên khi thấy Thắng trầm mê trên cơ thể to lớn của con trăn này, nàng cũng là tò mò.
“Long phụng ở đây chính là thịt rồng cùng thịt con chim phụng. Vì không có rồng cùng phụng hai loài này, nên tôi phải dùng tạm thịt trăn, cùng thịt gà tới thay thế.
Đừng tưởng nó tầm thường, trông vậy chứ đại bổ ra phết, sơn hào hải vị không đủ tuổi so sánh, có khi cả đời này cô cũng chưa chắc đã ăn được đâu.”
Thắng háo hức hướng Ánh giải thích, không quên nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn nói vậy cũng không phải là chém gió, cái này là sự thật.
Dù nhà Ánh có nhiều tiền thật, cũng chưa chắc đã mua được một bữa ăn có thịt hung thú rừng, còn chưa kể tới người đang chế biến lại là kẻ có nhiều kiến thức từ các giới khác như hắn.
Với lượng kiến thức đã từng đi đó đây của sư phụ hắn.
Hắn tự tin có thể chế biến chỗ thịt này thành một nồi tiên dược, không những có thể giúp cho cường thân, kiệt thể, còn có thể ẩn ẩn tăng cường thiên khí trong thân, một loại năng lượng vô hình.
Với người luyện công, ăn vào có thể tấn thăng cấp bậc, người thường ăn vào, có thể sản sinh ra nội công, còn hắn ăn vào thì chỉ có thể chữa trị nội thương mà thôi...
“Mấy con này khó bắt như vậy sao?” Ánh tò mò, nhìn về phía con trăn to lớn trước mặt.
Nàng là tầng lớp thượng lưu, nên có khá nhiều món nàng cũng ăn qua rồi, thịt trăn các thứ cũng từng thử qua, khi đó nàng còn thấy con trăn trong chuồng to hơn con trăn này một sải tay, vậy mà đối phương lại nói trong đời may mắn mới ăn được một lần, khiến nàng sinh nghi.
“Hừ, không những khó bắt, mà còn khó tìm. Bình thường mấy người nhà giàu ăn thịt trăn ở nhà hàng, đa phần đều là trăn nuôi nhốt, hiền như em gái 18, còn con trăn này là do tôi bắt được tại trong rừng sâu, hung dữ cùng cực, nếu không phải thân thủ tôi tốt, chắc giờ đã bị nó bẻ cho gãy xương. Khi đó, tôi phải thế này, thế này...”
Thắng dừng lại việc lọc xương, hướng cô nàng bên cạnh khoa tay múa chân, chém gió phần phật.
Nghe được Thắng kể chuyện, Ánh trợn mắt há mồm, không dám tin nhìn Thắng.
Lần đầu tiên nàng biết được thứ hiền khô như đất này lại có thể hung mãnh, và tàn bạo như vậy, thế mà con người nhỏ bé trước mặt lại có thể không chút thương tổn hạ gục con trăn hung dữ, thật khiến nàng kinh hãi không thôi.
“Tốt, hiện tại tôi cần mấy cái nồi lớn, cô vào lấy hộ tôi...”
Xương đã được lọc hết hoàn toàn, hiện tại hắn cần phải chuyển đống này đi rửa, một nửa cất tủ, một nửa nấu nước dùng, nhưng vì tay chân đang khá lấm lem, dính đầy huyết dịch, nhân tiện thấy Ánh đang tại, hắn liền sai sử.
Đừng tưởng hắn thích cô nàng là hắn phải chiều chuộng, không có chuyện đó đâu, thích là một chuyện, còn ăn uống lại là chuyện khác, muốn ăn thì phải tự lăn vào bếp, để cô nàng biết được lao động là vinh quang, hắn không ngại dạy bảo cô nàng thành nữ công gia chánh.
“Được rồi, tôi đi ngay!” Ánh hưng phấn đứng lên, nhanh chóng vào trong bếp kiếm đồ.
Đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến cảnh giải phẫu sinh vật bò sát, tuy có chút thô bạo nhưng nàng cũng thực là thích.
Nàng còn chờ mong hơn nữa cảnh Thắng chế biến món ăn, vì từ bé đã không được động tay chân tới bếp núc, mỗi khi tiến vào bếp muốn phụ, là y như rằng bị đuổi ra, hiện tại lại được Thắng nhờ hỗ trợ, nàng thực muốn trải nghiệm một lần đứng bếp xem sao.
Ánh bỏ mặc em gái đang lủi thủi một mình, nhanh chóng chạy về gian bếp tìm nồi niêu.
Chẳng bao lâu, cô nàng đã mang ra mấy cái nồi inox lớn.
Nhìn biểu hiện của nàng, Thắng hài lòng gật đầu.
Đấy, ít ra cũng phải như vậy, mới làm crush của hắn được, chứ còn lười chảy thây, chờ hắn simp, thì quên con mẹ nó đời đi, kẹo lại dễ mút quá.
“Nồi đây. Anh có cần tôi giúp gì không?”
Ánh ngồi xuống bên cạnh Thắng, hăm hở nhìn về cái xác trăn.
Lâu này chưa được xẻ người, nhất là từ lúc nàng phẫu thuật cho Thắng, hiện tại đang có chút ngứa tay, thực muốn nhảy vào tùng xẻo một hai.
“Cô biết lọc phần da bì không?”
“Lọc da bì? Có phải là lọc phần thịt này khỏi lớp da cùng phần mỡ bên ngoài?”
Ánh nghi hoặc lấy tay chọc chọc vào thân con trăn đất.
“Đúng rồi, tôi cần cô lọc phần lạc với phần mỡ. Cố gắng để mỡ bám vào phần da càng nhiều, càng tốt.”
Thắng gật đầu nói phải.
Muốn chế tác một tấm phù văn có độ bền lớn, hắn cần có một tấm da rắn thật dày, như vậy mới đạt yêu cầu chế tạo một loại phù có thể chồng chất hai tầng phù văn khác nhau.
Ánh không kịp chờ đợi, vội lấy con dao thái bên cạnh hướng da trăn đất cắm vào, bắt đầu quá trình lọc thịt.
Quả là một bác sĩ giỏi, chỉ luống cuống vài nhát dao đầu tiên, sang mấy nhát sau, tốc độ dùng dao phải nói là nhanh như chớp, khiến Thắng ngồi bên cạnh cũng phải kinh sợ.
Không những tốc độ nhanh, mà lát thịt nào ra lát thịt đấy, mỡ lạc phân chia đều, da trăn nguyên vẹn như mới, không có chút nửa lạc nửa mỡ như hắn.
Thấy đối phương làm tốt như vậy, Thắng cũng không nhìn nhiều, liền quay sang làm chỗ thịt gà.
Chẳng mất bao lâu, đống thịt trăn cùng gà mái rừng đã được hai người bọn họ xử lý.
Hiện tại chỉ cần cắt thịt ra từng thớ, rửa sạch rồi thái mỏng, còn đống xương tại trong nồi, hắn sẽ cất đi, chỉ để lại một phần ba làm nồi nước cốt.
Còn đống da mới được Ánh lọc, hắn sẽ cắt thành từng tấm nhỏ, to bằng bàn tay, rồi đem đi luộc qua với gừng muối, lấy chày giã cho dẹp vào, rồi lại luộc tiếp, sau mới đem đi phơi khô, như vậy khoảng một tháng sau, hắn liền có thể chế tác mấy tấm phù lục rồi.
Đang lúc chuẩn bị sơ chế, thì hắn nghe đằng xa, có tiếng ch·iếp ch·iếp, cùng tiếng người hô lớn.
“Đừng chạy a!”
Từ lúc đem trăn về, mải làm thịt trăn, hắn quên béng đi mất còn có lũ gà con, hiện tại nghe thấy tiếng chúng kêu, hắn mới sực nhớ ra, liền quay đầu nhìn lại, thì thấy một cảnh khiến hắn tức ói máu.
Lúc này, tại trong khoảng sân, Nguyệt đang cùng đám gà con chạy loạn.
Vừa rồi, sau khi thoát khỏi lỗi uất nghẹn trong tâm, Nguyệt thấy chị mình đang mải mê cùng tên nhà quê làm mấy việc bẩn thỉu, nàng là một cô gái ưa sạch sẽ, không muốn dính líu vào.
Chỉ là, khi nàng định đứng dậy, trở về phòng để tẩy đi những vất bẩn trên thân, thì nghe thấy tiếng động trong một cái nồi nhỏ đang được đậy lắp vung cẩn thận, tò mò, nàng đã mở ra mà không thèm hỏi Thắng một câu.
Lũ gà này tuy còn non, nhưng nó là giống gà rừng, tốc độ chạy rất nhanh, nên khi vừa được thả ra, chúng liền lao ra, chạy nhanh vào trong bụi rậm, chỉ có vài con là khờ khạo loạn chạy trong sân.
Nguyệt thấy vậy liền chột dạ, vô thức đuổi theo đám gà con này, muốn bắt lại vào bên trong, cũng vừa hay Thắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh này.
Moá!
Thắng thô tục chửi một tiếng, rồi không quản cái gì thịt trăn, liền nhanh chóng vọt đi, hướng lũ gà lao tới.
Gà rừng này nói quý cũng không phải, nhưng giống nguyên rừng lại không phải dễ bắt, dễ gặp, nếu để chúng chạy, thực sự là tiếc.
Vì đã có mấy con chạy vào bụi cỏ, nên hắn tạm thời bỏ qua, chỉ tập trung vào mấy con đang chạy loạn bên ngoài.
Dù đã mệt mỏi một ngày trời, nhưng tốc độ của Thắng vẫn rất nhanh, mặc cho đám gà con này thoăn thoắt, vẫn không thể thoát được sự truy bắt của hắn.
“Các cô có thùng cát tông không?”
Thắng tóm được bốn con, hướng Ánh, Nguyệt hai người dò hỏi.
“A, có a...” Nguyệt theo bản năng trả lời.
“Vậy tốt, lấy cho tôi một cái.”
“A, được...”
Nguyệt đi được hai bước, liền như nhớ ra cái gì, khó chịu quay đầu nhìn Thắng.
“Sao tôi phải giúp anh?”
“Vì cô động vào đồ của tôi khi chưa có sự cho phép, làm xổng đám nhóc con này!”
Thắng hơi nhíu mày, dơ bốn con gà ra trước mặt đối phương.
“Hừ, chẳng phải anh cũng lấy đồng hồ của tôi khi chưa có sự cho phép của tôi đấy sao?” Nguyệt hừ lạnh, chừng mắt lên nhìn Thắng.
Moá, con bé này! Tưởng bố hiền mà bắt nạt à?
Thắng giật giật khoé mắt, tính cho con nhóc lấc cấc này một bài học, thì phía sau hai người, Ánh cũng đã lên tiếng.
“Nguyệt, em có thôi đi không! Nhanh vào lấy thùng cát tông cho anh ta.”
“Chị...” Nguyệt phụng phịu không chịu, nhưng khi thấy đôi mắt nghiêm nghị của chị mình, nàng đành quay người, tiến vào nhà kho tìm thùng cát tông.
Trong nhà, ngoài ông già nàng ra, thì người nàng sợ thứ hai không phải mẹ, mà là người chị ruột thịt này, nên khi bị chị quát, nàng thực không dám trả treo.
“Xin lỗi anh, vì con bé được nuông chiều từ bé, nên có hơi hỗn.” Ánh hơi mỉm cười ái ngại, hướng Thắng xin lỗi.
“Không sao, cũng một phần lỗi do tôi...”
Nhìn cô gái xinh đẹp, tính cách lại nhẹ nhàng trước mặt, Thắng thực không lỡ lòng nào tức giận, nếu được, hắn muốn đối phương dùng thân thể tới để xin lỗi... hớ hớ~~
Người đẹp dáng ngon, ba lần một tiếng, hắn dám đảm bảo, người luyện Nhất Nam lâu như hắn, dù có là mười tiếng, hai tư tiếng vẫn là chiến được, gì chứ, sinh lý thì hắn khoẻ số hai, đố ai tranh số một.