Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 274: Kết thúc một ngày




Chương 274: Kết thúc một ngày

Cũng chẳng mất bao lâu, từ trong kho, Nguyệt mang ra một thùng cát tông cỡ lớn, khoảng cỡ một mét vuông.

Trông nó to vậy, nhưng thực ra trọng lượng cũng không quá nặng, nên Nguyệt dễ dàng mang vác.

Thắng tiếp nhận thùng cát tông, rồi vất ba con gà nhỏ đang loạn kêu chíp chíp vào.

Gà rừng là giống khó bắt, và ít gặp, nhất là ở khu vực bọn họ đang tại, nên hắn thực không dám để xổng một con nào.

Sau khi cho bốn con vào trong thùng, hắn liền ngay lập tức dà xoát các bụi rậm xung quanh, thành công bắt được lại bảy con vừa xổng ra ngoài.

Sợ để ngoài trời gặp mưa sẽ làm hỏng căn nhà mới của bọn chúng, hắn đã ngay lập tức bê thùng cát tông vào trong kho để tạm, chờ một thời gian, sẽ cắt cánh bọn này, rồi làm một cái chuồng đàng hoàng.

Đi ra khỏi kho, hắn chỉ thấy mỗi Ánh tại, còn em của nàng thì đã không thấy hình bóng, hẳn là tức giận, đã bỏ lên phòng.

Hắn cũng không rảnh mà để tâm tới con nhóc hỗn xược đó, nhanh chóng cùng Ánh bắt tay vào việc, xử lý cho xong đống nguyên liệu này.

Ánh quả thật là một cô gái thông minh lanh lợi, chỉ cần dạy qua một lần, nàng liền dễ dàng nắm bắt được yếu quyết, nhanh chóng học được.

Nên cũng chẳng mất bao lâu, hai người đã xử lý xong trăn đất cùng gà mái rừng.

Da trăn hắn hoàn toàn không dám dùng để ăn, tất cả đều được xử lý qua để chế tạo một tấm da thú.

Đống thịt không có tác dụng với việc luyện phù, nên hắn biến tất cả bọn chúng thành thức ăn.

Còn xương trăn, hắn loại bỏ hết phần xương sườn, dùng làm nguyên liệu nấu nước dùng, còn phần xương sống, hắn sẽ giữ lại để làm cốt tiên (roi xương).

Hiện tại còn đang trong thời bình, không thể lúc nào cũng dùng tới trường thương để sử dụng, vậy nên chế tác một loại v·ũ k·hí gọn nhẹ như cốt tiên lại khá hợp lý.

Vừa có thể t·ấn c·ông ở khoảng cách xa, lại có mức sát thương lớn, rất phù hợp để dùng trong thời đại này.



Nhìn nồi nước dùng đang nghi ngút khói, bên trong còn toả ra đủ loại mùi hương dụ hoặc, khiến Ánh một bên vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Đây là lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự có cảm giác muốn ăn đến như vậy.

“Gọi em cô xuống được rồi đấy, mọi thứ cũng xong cả rồi, có thể ăn rồi.”

Thắng sắp bát đũa ra mâm, không quên hướng Ánh nhắc nhở, tránh cho cô chị này vì mải chú ý tới ăn uống, mà quên đi em gái mình.

“Được rồi, để tôi lên gọi Nguyệt xuống...”

Ánh vui vẻ trả lời, rồi nhanh chân hướng trên lầu phóng đi.

Cũng phải hơn chục phút gì đấy, sau khi hắn dọn đầy đủ thức ăn ra bàn ăn, hai chị em nhà này mới dẫn nhau đi xuống, chỉ là cô em lúc này vẫn còn phụng phịu, khi nhìn thấy Thắng, nàng ta còn tỏ rõ sự bất mãn trên khuôn mặt.

Nếu là bình thường, hắn chắc chắn sẽ đè con bé này ra tẩn cho một trận, nhưng hiện tại đang ăn nhờ ở đậu, hắn thực không muốn làm căng, chỉ có thể ngậm bộ hòn làm ngọt.

Nguyệt tỏ vẻ chán ghét nhìn nồi lẩu cùng đống thịt được thái gọn gàng trên đĩa.

Cái gì long phụng sum vầy, long phụng tắm tiên? Toàn là mấy món nhà quê, nhìn chả ra cái thể thống gì... tuy mùi thực thơm, trang trí cũng có chút thuận mắt, nhưng chắc chắn chỉ là bề ngoài...

Nguyệt tự nhủ, sau đó tỏ vẻ bất cần, gắp một khối thịt cho vào nồi, chờ chín tái rồi mới gắp lên ăn.

Mới nhai nhóp nhép vài cái, nàng còn đang tính chê đối phương đây, nhưng khi chiếc lưỡi thơm tho của nàng chạm vào miếng thịt, một cảm giác đê mê lan tỏa toàn thân.

Nuốt xuống bụng, nàng lập tức cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể thành một tiểu chu thiên, rồi tích tụ tại nơi đan điền, hoá thành một cỗ lửa nóng, kích thích toàn bộ giác quan của nàng.

Phải nói là phê hơn cả chơi thuốc!

Sau khi nếm được mùi ngon ngọt, nàng liền như ma đói, hùng hục gắp thức ăn, ăn lấy ăn để, ăn hết cả phần của Thắng.

Không chỉ mỗi nàng, mà ngay cả Ánh, cô gái luôn tỏ ra sự thục nữ, nhẹ nhàng cũng như dính phải bả, đang điên cuồng gắp loạn.



Thắng nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể thả chậm tốc độ gắp thức ăn, nhường hai người bọn họ.

Cũng chẳng mất bao lâu, toàn bộ thịt trăn cùng thịt gà trên bàn đã bị dọn sạch, không còn một miếng.

Ánh cùng Nguyệt lúc này cũng đã căng ễnh cái bụng, đang ra sức thở tại một bên.

Nguyệt tuy vẫn thèm, nhưng lại tỏ ra cũng tầm thường thôi dáng vẻ.

“Cũng tạm...”

Rồi sau đó không nói nhiều, chạy một mạch lên trên phòng, chỉ còn lại Ánh ở lại, chuẩn bị cùng Thắng dọn dẹp nơi đây.

“Không cần đâu, cô nên trên nghỉ ngơi, nơi đây để tôi tới xử lý được rồi.”

Thắng c·ướp đống bát đũa trên tay Ánh, xua tay đuổi đối phương về phòng.

“Thế sao được, anh cứ để tôi phụ một tay.” Ánh quả quyết, toan đứng dậy c·ướp lại chỗ bát đĩa, nhưng nàng mới vừa ăn xong, bụng lúc này đã trướng tới mức khó thở, nên việc đứng dậy cũng khiến nàng gặp chút khó khăn.

Còn chưa kể tới chỗ thịt các nàng vừa ăn, mang khá nhiều dược lực, nên linh khí bên trong rất mạnh, đang chuyển hoá thành linh khí từng phút từng giây.

Để tránh dòng năng lượng này gặp nghịch biến, Thắng mới đuổi đối phương về phòng.

Sau một hồi khuyên bảo, cuối cùng Ánh cũng ngoan ngoãn trở lại gian phòng nghỉ ngơi, để Thắng một mình xử lý.

Chờ hai con hàng này không còn tại, hắn mới lấy trong tủ ra mười gói mỳ, thêm hai cân thịt trăn đang cất tại ngăn đông lạnh, vất vào nồi lẩu.

Bình thường sức ăn hắn rất lớn, nếu không phải cơ thể trọng thương, nội tạng yếu nhược, một con khủng long cũng chưa chắc giúp được hắn đỡ đói.



Sau khi giải quyết xong cái bụng, rửa đống bát đĩa, hắn liền trở về gian phòng của mình.

Vì hiện tại da trăn chưa khô, chưa thể dùng tới hoạ phù, nên hắn chỉ có thể tiếp tục dùng tới đống giấy trắng tại đây làm nguyên liệu.

Được cái gia đình nhà này cũng giàu, giấy viết bọn họ sử dụng cũng thuộc loại cao cấp, độ bền tuy không cao, độ phù hợp để hoạ phù cũng không được, nhưng bù lại nó khá chắc chắn, hơn hẳn các loại giấy thường, nên rất phù hợp để hắn chế tạo mấy tấm phù cấp thấp.

Nhưng để sử dụng làm nguyên liệu hoạ phù thực sự lại không ăn thua, cần phải nhanh chóng thay đổi thành giấy chu sa.

Giấy chu sa không phải là tên thực sự của nó, đây là do Thắng tự phong mà thôi, tên thật của loại giấy này là giấy Hoàng Chỉ, khi vẽ bùa, người ta sẽ dùng chu sa hoạ lên chúng, nên Thắng mới gọi liền là giấy chu sa.

Điểm đặc biệt của loại giấy này là rất dai, nên rất phù hợp để hoạ ấn phù

Bởi ấn phù là loại tiêu hao nguyên liệu, khi dùng tới nó, bản thân tấm phù sẽ bị kích nổ, dẫn tới pháp tắc bên trong lộ ra, công kích địch nhân.

Vì khả năng tốn nguyên liệu như vậy, Thắng thực không dám dùng tới da trăn để chế tác, chỉ dám đánh chủ ý lên giấy thường và giấy hoàng chỉ, nhưng vì giấy thường khá yếu nhược, dễ rách, nên khi hoạ, không thể hoạ đầy đủ pháp được, nhất là mấy loại ấn phù cao cấp, vì vậy, hắn cần nhanh chóng kiếm một lô giấy hoàng chỉ.

Tận dụng những ngày tháng còn bình yên, hoạ một lô lớn phù chú. Khi đó, hắn có thể nhân lúc tận thế chuyển giao, hướng q·uân đ·ội trao đổi v·ũ k·hí.

Hắn biết bản thân không thể một mình chống lại tận thế, chỉ có xây dựng thế lực mới có thể cùng nhau chống lại, nhưng để có thực lực đó, hắn cần kiếm được v·ũ k·hí nóng, trang bị cho người của mình tới sử dụng.

Đầu tận thế, v·ũ k·hí nóng rất có lợi, nhưng sang hậu tận thế, v·ũ k·hí nóng tuy vẫn dùng được, nhưng quái vật cấp cao cũng sẽ xuất hiện ngày càng nhiều.

Hắn chắc chắn q·uân đ·ội sẽ thấy được sự bạc nhược của v·ũ k·hí nóng trong tương lai, và nhận biết được tác dụng bá đạo của phù lục, đồng ý cùng hắn trao đổi.

Nhưng để có được lượng lớn phù văn chất lượng từ giờ cho tới lúc đó, hắn cần kiếm được thật nhiều giấy hoàng chỉ cùng chu sa, mà để có được chúng, hắn cần phải nhờ tới đại tiểu thư của căn biệt thự này, thì may ra mọi việc mới suôn sẻ.

Nghĩ nhiều chỉ tổn đau đầu, hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, bắt đầu tiến vào tập luyện hoạ phù.

Hiện tại khả năng của hắn chỉ có thể luyện các loại ấn phù cấp thấp, ví dụ như đuổi ma, an bình.... nói chung là mấy loại phù văn vớ vẩn, chỉ có tác dụng với các loại âm binh yếu kém.

Tuy không ra đâu vào đâu, nhưng hắn vẫn phải hoạ, bởi chỉ có vậy, sau này mới quen tay, hoạ các loại cao cấp cũng sẽ dễ dàng hơn.

Người ta nói “quen tay hay việc” vẫn hơn trăm việc nhưng không quen tay.

Với lại, việc thường xuyên dùng máu hoạ phù, giúp hắn luôn ở trạng thái tân sinh, khí huyết luôn tươi mới và cường thịnh.

Cứ vậy, hắn mải mê ngồi luyện phù, luyện đến khi nào linh hồn hao mòn, kiệt quệ, hắn mới dừng lại, tiến hành thiền định, phục hồi linh hồn đã suy yếu.